Ngoại truyện: Reaper (2)


Số từ: 10938
Nguồn: Facebook Soul Screamers
Levi thở dài. "Một người phải đáp ứng rất nhiều tiêu chí để được suy xét vào công việc này. Các Thần Chết được nắm quyền lực của sự sống và cái chết trong tay." Ông ta khum bàn tay trẻ con của mình lại để minh họa. "Các danh sách cho chúng tôi biết phải lấy linh hồn của ai, và khi nào.
Nhưng quyết định có thực sự làm theo danh sách – về mặt trách nhiệm – lại thuộc về mỗi cá nhân chúng tôi."
"Cậu cứ thử tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra khi quyền lực được trao cho nhầm người? Nếu như Thần Chết có một nội tâm phức tạp, hoặc có tư thù cá nhân? Sẽ ra sao nếu như Thần Chết dễ dàng bị hối lộ hoặc đe dọa? Hoặc một Thần Chết không tôn trọng công việc của mình? Chúng tôi lựa chọn các ứng cử viên rất cẩn thận để những chuyện như thế này không bao giờ xảy ra. Chúng tôi đánh giá các mối quan hệ cá nhân của họ và đưa ra quyết định khi họ làm một việc gì đó thật sự. Và sau đó, chúng tôi kiểm tra họ."
"Và ông chọn tôi?" Tôi gắt gỏng. "Tôi ghét phải đặt câu hỏi về công sức của ông trong công việc tuyển dụng này, nhưng nghe có vẻ giống như ông chỉ quan sát thời điểm của mỗi người rồi túm cổ thằng ngốc đầu tiên mà ông tìm thấy hơn."
Ở cuối hành lang, Levi bước xuyên qua một cái cửa kính và chìm vào bóng tối của bãi để xe gần như vắng tanh.
"Chúng tôi đã theo dõi cậu được gần hai tháng, Tod ạ." Ông nói từ bên kia cửa kính.
"Vậy ông phải biết khi em trai tôi lẻn ra ngoài, trong khi tôi phải trông chừng nó chứ?" Sau một hồi do dự, tôi đi theo ông ta, và thật bất ngờ, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Không có cửa kính, không có nhựa đường dưới chân, không có cả làn gió đêm thổi qua các nhánh cây nhỏ.
"Phải. Nhưng cậu đã đi đón Nash khi cậu ấy gọi."
"Dưới sự phản đối. Và cái chuyến đi về nhà đó đã làm nó chết." Tôi lắc đầu, vẫn còn bối rối về vài điều, nhưng lại chắc chắn trong một việc. "Ông chọn nhầm người rồi." Tôi quay lại để ông ta có thể nhìn rõ sau lưng tôi. "Để ý đi, vẫn còn thiếu đôi cánh với vầng hào quang đấy."
Levi cười thật to, xuất hiện cả ánh nhìn vui vẻ đầu tiên của ông ta mà tôi nhìn thấy từ đầu đến giờ.
"Điều tôi để ý là người chôn cậu vẫn để yên cho cái quần trong khi ông ta lại cắt phần sau áo sơ mi của cậu ra."
"Gì cơ...?" Tôi không thể nhìn sau lưng mình, nhưng sau khi kiếm tra nhanh bằng cả hai tay, tôi nhận ra rằng áo sơ mi của mình đã bị cắt dọc theo xương sống và chỉ còn liền nhau ở phần cổ áo. Vì áo đã được nhét vào trong quần tôi, cộng thêm việc tôi không cảm nhận được làn gió nào nên tôi không hề biết là trên áo mình có lỗ hổng lớn thế này.
"Những người tổ chức đám tang thường làm thế để xác chết mặc áo dễ dàng hơn. Điều đó không quan trọng, vì hầu như chẳng có người chết nào lại sống dậy rồi đi loanh quanh sau đám tang cả."
Tang lễ. Xác chết. Người chôn cất.
Điều khá rõ ràng ở đây là vị Thần Chết kia đang bỏ mặc tôi trong sự hoảng loạn và trống rỗng. "Vậy, nếu tôi cởi cúc áo ra, chắc tôi cũng sẽ thấy cả đường khâu kiểu Frankenstein trên người đúng không?" Tôi hỏi bằng giọng run rẩy, cho dù tôi đã cố hết sức để giữ bình tĩnh.
Chuyện này là thật. Tôi đã chết rồi.
Tôi quì xuống gối giữa bãi đậu xe vắng vẻ, ôm lấy đầu bằng hai bàn tay run rẩy. Tôi đã từng ở trên bàn khám nghiệm tử thi, và trong quan tài, và ở trong xe tang. Các bước đi của tôi không gây ra tiếng động nào, và tôi không có bóng.
Tôi đã chết, và thế giới vẫn tiếp tục quay, chẳng dao động chút nào về sự việc này. Tôi biết cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục mà không có tôi, nhưng chứng kiến là một vấn đề hoàn toàn khác so với chỉ biết điều đó không thôi, và cảm thấy điều đó mới là điều tồi tệ nhất.
Nếu tôi từ chối công việc này và chết đi, sẽ không ai biết tôi đã từng có thêm một ngày để tồn tại, và một cơ hội để làm gì đó trong cuộc đời thứ hai của mình. Sẽ không ai biết, và sẽ chẳng ai quan tâm.
Tôi có thể quay đầu lại và hét cho tới khi buồng phổi bỏng rát, mà vẫn chẳng ai nghe thấy tôi cả. Nơi địa ngục, chẳng biết tôi còn có phổi để mà rát không nữa. Sẽ không ai nói cho tôi biết xem họ đã lấy ra thứ gì từ người tôi khi làm khám nghiệm tử thi...
Lông mày của Levi lại cong lên khi ông ta nhìn tôi: "Sao nào? Không trách móc hay châm biếm gì ư?"
Tôi bỏ tay ra và đứng lên, cũng có chút mừng khi ít ra tôi vẫn cảm nhận được làn da của mình, mặc dù vẫn không thể tiếp xúc với phần còn lại của thế giới. "Xin lỗi nhé, nhưng mấy cái vụ xác chết biết đi thế này đã ném tôi ra khỏi trò chơi của chính mình rồi." Nhưng, tôi vẫn phải biết... "Vậy, theo ông thì tôi giống thây ma hay ma cà rồng hơn? Tôi phải biết – liệu các bộ phận trên cơ thể tôi có thối rữa và mục nát đi, hay tôi vẫn sẽ mãi mãi tồn tại ở tuổi trẻ hoàn hảo này?"
Levi lại nhìn tôi với ánh mắt hài lòng đó, như thể ông ta không bị ảnh hưởng bởi cú sốc về cái chết của chính tôi vậy. "Thư giãn đi. Cậu sẽ không thế đâu. Cậu có nguyên nhân tử vong rõ ràng, nhờ suy nghĩ nhạy bén của tôi, và nhân viên điều tra cũng giúp một chút. Thay vì mổ cậu ra, ông ấy đã sắp xếp để trả xác cậu về, hoàn toàn nguyên vẹn. Nếu nhận việc, trông cậu sẽ mãi mãi như thế này thôi." Levi vẫy tay xuyên qua người tôi, rồi lắc đầu, nhìn lên trời. "Cậu biết đấy, chúng tôi chưa bao giờ phải tự tìm người làm trước khi có sự ra đời của bảo quản hóa học. Thời đó đơn giản hơn rất nhiều..."
"Vậy các cuộc tuyển dụng có đơn giản không?" Tôi hỏi, khi ông ta cuối cùng cũng rời mắt khỏi những ngôi sao.
"Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại được cái thẻ „thoát khỏi cái chết miễn phí‟ này. Ông biết đấy, thiếu cánh và mọi thứ..."
"Chúng tôi không cần đến thiên thần." Levi bắt đầu bước đi mà không nhìn lại, khiến tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo. "Hay thánh, thần gì hết. Một vị thánh sẽ tha mạng cho tất cả những kẻ đã đến thời điểm phải chết, và việc đó sẽ gây ra sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa sự sống và cái chết. Chúng tôi cần những người làm việc đúng, cho dù việc đó là kết thúc mạng sống của người khác."
Vậy... tôi được chọn vì không phải là kẻ nhân đạo ư? Tôi không dám chắc mình nên cảm thấy thế nào về chuyện đó nữa. "Thế tạo sao Nash lại không đủ điều kiện?"
"Bởi vì cậu ta không có cơ hội cho chúng tôi kiểm tra."
"Tôi cũng thế mà."
Levi ngồi lên tấm kính chắn của chiếc xe cuối cùng trong bãi. "Cậu đã vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi rồi."
"Thế tại sao Nash lại không đủ điều kiện?"
"Bởi vì cậu ta không có cơ hội cho chúng tôi kiểm tra."
"Tôi cũng thế mà."
Levi ngồi lên tấm kính chắn của chiếc xe cuối cùng trong bãi. "Cậu đã vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi rồi."
"Bởi tôi đã thế chỗ Nash, thay vì để nó chết do ngộ độc rượu hả? Điều này không giúp tôi trở nên xứng đáng với công việc này đâu. Nó chỉ khiến tôi giống con người hơn thôi."
Levi lắc đầu. "Cậu vượt qua bài kiểm tra vì đã từ bỏ mạng sống của mình để cứu Nash."
"Chẳng qua là vì cảm giác tội lỗi thôi! Chính tôi đã khiến nó phải chết, tôi không thể nhìn mặt mẹ mỗi ngày nữa." Và chắc chắn rằng chính tôi cũng không thể đối diện với bản thân mình.
"Cậu làm điều đó mà không đắn đo, và chấp nhận cái chết khi không biết đâu sẽ là điểm dừng. Đó là bài kiểm tra." Ông ta nhún vai và bước đi, như thể chúng tôi đang bắt đầu chuyển sang phần ông ta thích nhất. "Để tránh nhận những người chỉ biết tìm kiếm hay kéo dài mạng sống của mình, chúng tôi không thể tuyển dụng tất cả những ai tình nguyện cho công việc này. Về mặt lí thuyết, thì chỉ một người không màng đến quyền lực mới đủ tiêu chuẩn để được sử dụng quyền lực. Vì thế, chúng tôi thường tuyển dụng những người sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình cho người khác, mà không cần đến sự đền đáp nào cả."
Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào Levi. Tôi đã được tặng một cuộc sống thứ hai – một cách tự nhiên – chỉ vì tôi tình nguyện chết sao? "Là mỉa mai hay cố ý, hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên vậy?"
Levi bật cười. "Tôi sẽ để cậu tự tìm câu trả lời, sau khi cậu đã làm Thần Chết được vài năm."
"Sao ông biết là tôi sẽ nhận việc này?" Tâm trí tôi quay cuồng với những sự việc quá đột ngột. "À, ông phải biết chứ. Nếu không thì ông theo dõi tôi lâu như thế làm gì?"
"Tôi không hề biết. Tôi cho cậu một cơ hội, và tôi hi vọng cậu sẽ nhận lời. Chúng tôi có một vị trí còn trống, thế nên tôi phải bắt đầu tìm người mới. Chẳng ai sắp đến thời điểm chết mà đủ điều kiện, tất nhiên, nhưng nếu có người sẵn sàng chết vì họ thì lại hoàn toàn có thể. Thường đó sẽ là những bậc phụ huynh có con còn quá nhỏ, nhưng không có ai như thế trong danh sách, thế nên tôi chuyển sang tìm các đối tượng có anh chị em. Nash là một trong ba người đã đến thời điểm trong khu vực của tôi, và cậu ấy là người duy nhất có anh em, và gần như cùng độ tuổi. Về mặt lí thuyết, hai cậu gắn kết với nhau chặt chẽ hơn so với bất kì ai khác mà tôi từng theo dõi. Và thực tế thì hai cậu cũng là bean sidhe, thế nên các cậu hoàn toàn biết về sự trao đổi. Việc đó, thường không phổ biến lắm trong những cuộc tuyển dụng, nhưng lại là phần yêu thích của tôi."
"Nhưng đó chỉ là lí thuyết." Tôi nhấn mạnh. "Trên thực tế, một người anh em hoàn toàn có thể trở thành thằng khốn, thành cái thằng chỉ biết chơi bời với bạn gái thay vì trông coi em trai mình cho cẩn thận, và cuối cùng lại gây ra tai nạn, đẩy thằng bé tội nghiệp đó đến chỗ chết ."
Levi cau mày. "Cậu cần phải nhớ là đằng nào thì Nash cũng chết. Có giữ cậu ấy ở nhà cũng chẳng thay đổi được gì cả. Và dù sao thì cậu cũng đã chết thay Nash rồi, tôi nghĩ cái mặc cảm tội lỗi của cậu có thể bỏ qua được rồi đấy."
"Nếu ông nghĩ tôi có thể làm thế thì quả thật là ông đã chết khá lâu rồi."
Levi tặng tôi một nụ cười nửa miệng đáng sợ, nhưng không nói thêm gì về tuổi tác của ông ta nữa.
"Thế còn người kia thì sao? Cái người đã đâm vào chúng tôi ấy?" Tôi hỏi. "Anh ta còn sống chứ? Ông có thể đổi mạng của anh ta cho tôi để cả tôi và Nash được sống không?"
Nụ cười của Thần Chết trở nên quái dị hơn. "Phải, tôi có thể. Nhưng anh ta không tự nguyện làm điều đó. Và kể cả nếu tôi có lấy mạng một tên tài xế say xỉn khác, thì tôi vẫn cần một Thần Chết mới, phải không?"
Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ông ta, choáng váng, mặc dù tôi biết rằng đối với các Thần Chết, việc bổ sung người mới vào vị trí còn trống được ưu tiên hàng đầu. "Ông giết tôi, để một tên tài xế say xỉn sống, chỉ để ra khỏi viện dưỡng lão thôi sao?"
Levi nhún vai. "Tên tài xế không giúp ích gì cho tôi cả. Mà là cậu."
.
.
.
"Chúng ta đang ở đâu?" Tôi kéo tay mình khỏi tay Levi. Mặc dù bây giờ tôi đã không còn thuộc về thế giới nữa, tôi vẫn mừng vì không còn phải tiếp xúc với xác thịt chết. Không phải vì tay Levi khác gì so với tay tôi, mà bởi vì tôi biết cánh tay đó là của một đứa trẻ đã chết rất lâu rồi, và điều đó khiến tôi nổi da gà.
Và cả việc bây giờ tôi cũng không khác gì đứa trẻ đã chết đó nữa.
"Đây là nơi họ sống." Levi nói, bước lên vỉa hè rồi trên bãi cỏ, chỗ này chỉ được chiếu sáng bởi một ánh đèn nhỏ.
Tôi không nhận ra ngôi nhà này. Tôi chỉ biết đến thị trấn nhỏ, bởi đó là nơi chúng tôi sống từ khi tôi còn bé, trước khi bố tôi qua đời. Nhưng lần này, mẹ tôi đã chuyển đến một góc nhỏ trong khu đô thị mới. Căn nhà này quá nhỏ để có đến ba phòng ngủ.
Ở đây không có phòng của tôi.
Và mặc dù tôi biết mình không được quay lại nữa, kể cả khi tôi có nhận công việc mới, thì sự thật này vẫn đau đớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Mẹ và Nash đang cố đi tiếp sau cái chết của tôi, và sự có mặt của tôi chỉ làm sự cố gắng của họ bị gián đoạn mà thôi. Và tôi không hề muốn gây khó dễ cho họ.
Vậy tại sao Levi lại đưa tôi đến đây?
"Gì thế này, hối lộ à? Tôi tưởng được làm Thần Chết đã là trên cả hối lộ rồi chứ?"
Ông ta nhún vai. "Nếu cậu muốn nhận việc, thì cậu phải hiểu điều này trước."
"Ví dụ như tôi đã chết và bây giờ thì thành vô hình, và tôi đang mặc quần áo của Edward Scissorhands ý hả?"
Levi phớt lờ lời mỉa mai của tôi. "Phải. Thực tế, tôi phải giải thích cho cậu hiểu rằng dù trông cậu có sức sống tới đâu, hay cảm nhận, hay giống người sống đến đâu, thì cậu cũng đã chết. Không giống như gia đình hay bạn bè của cậu. Cậu đã chết, linh hồn cậu đã rời khỏi thân xác, và cho dù đã quay trở lại thế giới này, cậu cũng không thực sự tồn tại. Và cậu sẽ không bao giờ tồn tại. Tôi phải nói với cậu điều này, rằng cậu càng sớm chấp nhận được trạng thái mới của mình, thì cậu càng sớm có thể hoàn thành tốt công việc. Và như thế, người thân của cậu sẽ bắt đầu chấp nhận được cái chết của cậu."
Tôi cau mày, khoanh tay trước ngực. "Nghe giống như mấy lời khuyên trên trang web của Thần Chết nhỉ."
"Thực ra thì đó là quyển cẩm nang tuyển dụng, nhưng dù sao thì cậu cũng hiểu được rồi đấy."
"Rồi rồi. Vậy tôi phải để mọi người đi tiếp chứ gì? Nhưng tại sao ông lại đưa tôi đến đây?"
"Bởi vì tôi biết là càng đẩy cậu ra xa khỏi gia đình, thì cậu sẽ càng muốn gặp lại họ. Cậu cần phải hiểu rằng, bước vào cuộc sống của họ sẽ chỉ càng khiến mọi việc khó khăn hơn. Khi cậu trở nên nhập tâm vào công việc và không còn giống như một người con hay một người anh nữa, họ sẽ lại để cậu ra đi. Một lần dứt điểm bao giờ cũng dễ dàng hơn rất nhiều."
Có thể. Nhưng bất cứ ai từng bị gãy xương thì sẽ hiểu rằng cái dứt điểm này đau đớn như địa ngục vậy.
"Cậu có định vào không?" Cuối cùng ông ta hỏi, nheo mắt nhìn tôi trong ánh đèn đường. "Cậu có thể đi xuyên qua cửa ra vào hay trèo qua cửa sổ, nhưng những bức tưởng và sàn nhà sẽ cản trở cậu. Và tất nhiên, sẽ không ai nghe hay nhìn thấy cậu."
Tôi cau mày. "Điều đó chẳng có lí gì cả."
Levi nhún vai. "Ngay cả du khách cũng chịu thua vật lí, bằng cách này hay cách khác."
Tôi là như thế sao? Một du khách trong chính ngôi nhà của gia đình mình? Tôi không thể rời mắt khỏi ngôi nhà, dù biết rằng tôi không thuộc về nơi này, hay cuộc sống của họ. Đây chính là điều mà ông Levi muốn tôi hiểu.
"Khi là một Thần Chết, cậu sẽ không phải tuân theo vài qui luật vật lí nữa. Nhưng đó là một phần của công việc. Sẽ chẳng có ích lợi gì cho đến khi cậu bước vào sự yêu thương đâu."
"Trong máu á?" Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.
"Đừng có đùa về việc này." Levi nói, và một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi. "Gặp tôi ở bệnh viện khi cậu đã xong." Rồi ông ta biến mất trước khi tôi kịp hỏi cách đến bệnh viện, hay tại sao ông ta lại ở đó.
Khi bước về phía hiên nhà, cảm giác trống rỗng lại xâm chiếm lấy tôi. Giày tôi không in dấu trên bãi cỏ. Tôi không thể cảm nhận được làn gió hay lá cây xào xạc trên đầu. Tôi đã bị mắc kẹt giữa sự sống và cái chết, và kể cả mẹ tôi cũng tiếp tục sống mà không có tôi.
Bằng chứng chính là ngôi nhà mà tôi chưa từng bước vào kia.
Tôi với lấy tay nắm cửa, và tay tôi xuyên qua nó. Lẽ ra tôi phải biết trước điều này. Nhưng lần này, việc không còn cảm nhận được sự vật nữa đã trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.
Tôi nhắm mắt lại và bước qua cửa, và khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, nhưng nội thất lại rất quen thuộc. Có những chiếc hộp trên giá. Chiếc ghế sô-pha được kê sát vào tường, vẫn còn vết nước Big Red tôi làm đổ ở chính giữa. Và ở cuối bàn vẫn có vết nứt do cú ngã của tôi gây nên, trong một lần đùa nghịch với Nash.
Tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của tôi đến cánh của kẽo kẹt ở bức tường bên phải. Nhà bếp. Tôi băng qua phòng, bước về hướng đó và đi qua cửa – cánh cửa vẫn chằng ngừng kẽo kẹt.
Mẹ tôi đứng ở bồn rửa, lau đi lau lại tay vào cái khăn lau đĩa đã phai màu, mắt mẹ nhìn chằm chằm qua sân sau, nơi sân sau tối đen, nơi mà tôi chưa từng ra chơi lần nào. Rồi mẹ bỏ cái khăn xuống và rướn người về phía trước, tay nắm lấy các cạnh của bồn rửa, nhìn xuống bồn. Các đốt ngón tay mẹ trắng bệch do căng thẳng, lưng mẹ còng xuống, với các lọn tóc vàng dài quá nửa lưng.
"Mẹ ơi?"
Nhưng mẹ không thể nghe thấy tôi, và sự thật này làm cổ họng tôi nghẹn lại. Vai mẹ run lên, và đột nhiên, mẹ với lấy cái cốc trong tủ, một phần tư inch sữa vẫn ở trong cốc. Mẹ ném cái cốc vào chiếc tủ lạnh mà tôi chưa thấy bao giờ, khiến những mảnh vỡ và những giọt sữa trắng văng tung tóe trong bếp.
"Mẹ?" Nash gọi từ chỗ nào đó trong nhà, và hơi thở của tôi nghẹn lại trong họng. Levi đã đúng, ông ta có sao đâu. Ít ra, ông ta đã về nhà. Trong căn nhà mới này, tôi vẫn chưa thể coi đây là nhà mình được.
"Mẹ không sao." Mẹ tôi nói dối, rồi trượt người xuống chiếc tủ, ngay bên cạnh đống thủy tinh vỡ.
Gương mặt mẹ nhợt nhạt, hai hàng nước mắt câm lặng lăn dài, và tôi thấy căm ghét bản thân, bởi chính tôi là nguyên nhân khiến mẹ thế này.
Tôi quì gối trước mặt mẹ, chỉ cách vài inch, nhưng lại ở một thế giới hoàn toàn khác. Tôi chứng kiến nỗi đau thầm kín của mẹ, đau để chữa lành vết thương tôi đã gây nên, nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Trong cả cuộc đời, chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng như lúc này.
Cuối cùng, mẹ lau khô nước mắt, rồi bắt đầu thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ. Khi nhà bếp đã sạch sẽ trở lại, với các đĩa thức ăn quen thuộc chồng chất lên nhau trong ngăn tủ xa lạ, mẹ tôi lấy ra một xấp đĩa giấy trong ngăn xếp gần bàn ăn, và xếp những chiếc bánh qui trên cái khay gần lò nướng lên trên. Bánh sô cô la với quả óc chó – món ăn an ủi của mẹ.
Tôi đi theo mẹ ra khỏi nhà bếp và nhìn theo mẹ đi xuống cuối hành lang. Phòng của Nash hoàn toàn im lặng – không có tiếng nhạc, không có tiếng chém giết của trò chơi điện tử. Mẹ hít một hơi thật sâu, rồi gõ cửa. Nó không trả lời, thế là mẹ đẩy cửa bước vào trong.
Em trai tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Nó chẳng buồn quay ra khi mẹ bước vào.
"Mẹ mang cho con ít bánh qui." Mẹ tôi nói, và tôi suýt nữa bật cười thành tiếng – không phải vì sợ họ nghe thấy tôi. Bánh qui là cách mẹ giải quyết mọi thứ. Việc làm bánh qui giúp mẹ phân tâm, và cho chúng tôi ăn bánh qui khiến mẹ yên tâm trở lại. Nhưng cuối cùng thì đường ngọt cũng chẳng giải quyết được gì cả. "Và có cả bánh ga tô nữa."
Bánh ga tô? Bánh tân gia à? Hay là để chúc mừng Nash xuất viện – để ăn mừng cho cuộc sống mà nó không hề đánh mất?
"Con không đói." Nash vòng tay qua bộ ngực trần, đầy vết thâm tím. Trông nó gầy hơn tôi nhớ.
Nash đã sụt cân ít nhiều sau khi nằm viện. Nhưng nếu nằm trong quan tài thì nó sẽ còn gầy hơn.
"Bác sĩ nói con cần ăn." Mẹ tôi nhấn mạnh.
"Bác sĩ cũng nói con cần không gian riêng."
Mẹ tôi tiến tới, đặt khay bánh lên bàn. "Đôi khi bác sĩ cũng nói sai."
Nash gắt lên, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Thế tại sao tự dưng mẹ lại chơi trò thật lòng với một loạt câu trích dẫn thế?"
Tôi muốn đấm vỡ mặt nó. Nếu tay tôi không xuyên qua đầu nó, chắc tôi sẽ đấm thật. Nhưng mẹ vẫn bình tĩnh. Mẹ ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay gạt lọn tóc ra khỏi mặt. "Nash, con không thể ngồi trong phòng mãi được."
Nó nhún vai. "Howard Hughes làm được đấy thôi."
"Sự so sánh đó không hiệu quả với mẹ đâu."
"Con sẽ cố gắng hơn trong thời gian tới." Nash thở dài. "Bây giờ con thực sự không muốn nói chuyện, mẹ ạ."
Mẹ khoanh tay trước ngực, hoàn toàn trái ngược với thái độ cứng đầu của Nash. "À, nhưng mẹ thì muốn."
Cuối cùng, Nash quay lại nhìn mẹ, một tay vẫn để trên xương sườn. "Về chuyện gì ạ? Bánh qui? Con không muốn ăn. Việc chuyển nhà? Con không muốn ở đây. Anh Tod? Con không muốn anh ấy phải chết. Nhưng đây không phải là Cộng hòa Nash, nên những việc đó không quan trọng."
Mẹ tôi thở dài và lấy một chiếc bánh qui, trong khi có thể mẹ sẽ không ăn. "Nash, thời gian của Tod đã hết. Không ai có thể thay đổi hay ngăn chặn điều đó. Con phải ngừng đổ lỗi cho bản thân đi."
Cái sự thật trớ trêu ấy như thiêu đốt tôi, và tôi lùi lại một bước.
Biểu hiện của Nash trở nên khó đoán, nhưng tôi vẫn nhìn ra được nỗi đau ẩn sâu trong nó. "Tại sao hả mẹ. Mẹ cứ đổ lỗi cho con đi." Mẹ tôi mở miệng định phản bác, nhưng Nash đã ngắt lời mẹ. "Mẹ không trách con vì cái chết của anh Tod – cả hai chúng ta đều biết chuyện đó vẫn sẽ xảy ra – nhưng mẹ trách con vì cách chết của anh ấy. Nếu con không trốn ra ngoài, cái xe tải chết tiệt đó sẽ không bao giờ đâm vào bọn con. Và anh Tod sẽ có thể chết một cách bình yên ở nhà, chứ không phải là chết ở ven đường, bị chính cái vô lăng của mình nghiền cho nát phổi."
Tôi chớp mắt, choáng váng. Tôi đã đảm bảo rằng Nash chắc chắn sẽ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thay vì giúp nó sống tiếp, tôi đã khiến nó phải gánh chịu tội lỗi. Nash nghĩ đây là lỗi của nó. Và chỉ cần liếc qua mẹ một lần là tôi hiểu Nash đã đúng – mẹ tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng mẹ không biết sự thật. Nash rõ ràng đã không kể với mẹ rằng tôi đã đưa Genna sang, thay vì trông nó. Chính việc này mới khiến tất cả mọi chuyện đi lệch hướng. Và cả hai bọn họ đều không biết phần còn lại của câu chuyện.
Nash nhìn chằm chằm vào mẹ, thầm mong mẹ hãy lên tiếng. Rằng mẹ không trách nó đâu. Nhưng cả hai chúng tôi đều có thể thấy sự thật, cho dù màu mắt mẹ vẫn rất ổn định.
"Không." Tôi nói to, nhìn qua nhìn lại giữa mẹ và Nash, nhưng không ai nghe thấy tôi. "Đây không phải điều con muốn." Nhưng em trai tôi đã nhìn thẳng qua tôi.
Cuối cùng mẹ cũng trả lời, nhưng đã quá muộn để chúng tôi tin lời mẹ. "Không phải lỗi của con mà."
Mẹ nói, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn đang siết chặt trong lòng.
Nash thực sự đảo tròn mắt. "Con đã đi dự tiệc. Con đã say. Con bắt anh Tod đến đón con. Lỗi tại con mà anh em con mới ở ngoài đường. Nếu con hành động khác đi, bọn con sẽ không phải ra ngoài muộn như thế."
Tôi không thể chịu được nữa. "Đây là lựa chọn của con." Tôi đứng đó, nhưng họ vẫn không thấy tôi, và họ cũng không thể nghe thấy tôi.
"Mẹ cứ nói thẳng ra đi." Nash hét lên, và tôi đứng trước nó, cố gắng cản nó lại, hoặc ngăn không cho nó nói tiếp, bởi lời đã nói ra thì không thể rút lại, nhưng nó chỉ nhìn xuyên qua tôi. "Con ước chi mẹ cứ hét thẳng vào mặt con và kết thúc chuyện này đi. Con biết con đã làm rối tung mọi thứ. Con biết con sẽ không thể sửa chữa mọi chuyện nữa, và con ước mẹ cứ nói thẳng ra đi, để ít ra... chúng ta còn có thể đi tiếp. Bởi anh Tod sẽ không trở lại nữa, và con là người thân duy nhất của mẹ."
"Nash, không." Tôi nói, nhưng lời nói – cũng như sự hiện diện của tôi – đều vô ích.
Mẹ sụt sịt. "Nash, mẹ sẽ không..."
"Mẹ cứ nói đi." Nash hét, đứng lên, và tôi cố đẩy nó trở lại ghế, nhưng tay tôi chỉ xuyên qua ngực nó.
"Con phải biết rõ hơn chứ." Giờ mẹ tôi cũng hét, tôi quay lại nhìn mẹ. Mẹ đứng thẳng, và mẹ cũng khóc. Tôi không thể chịu được điều này, nhưng tôi cũng không làm gì được. "Con đang bị cấm túc, vậy mà con vẫn lẻn ra ngoài đi uống rượu. Sabine vừa bị bắt vì những hành động tương tự, và con đã thấy con bé ở trong cái nơi đó như thế nào rồi đấy. Nhưng con vẫn chưa hiểu ra, đúng không? Con lẻn đi tiệc tùng, và Tod đã phải trả giá cho điều đó.Chính con đã khiến Tod bị giết." Chân mẹ như mềm nhũn ra, và mẹ khụy gối thảm.
Nash đi qua tôi và quì xuống cạnh mẹ. Nó vòng tay qua ôm lấy mẹ, và họ cùng khóc, cùng xin lỗi nhau mãi, và cùng tiếc thương cho tôi. Tôi chỉ có thể nhìn, tay tôi co lại thành nắm đấm trong sự thất vọng, tôi bị chia cắt khỏi họ bởi sự sống và cái chết, và tôi hiểu rằng lẽ ra mọi chuyện có thể sẽ khác, nhưng điều đó chỉ khiến họ thấy tồi tệ hơn.
Tôi ngồi xuống ghế của Nash, nhưng miếng đệm không kêu kèn kẹt dưới sức nặng của tôi. Trong ngôi nhà này, tôi không gây được ảnh hưởng nào đối với mớ nội thất chết tiệt. Tôi không giúp ích gì cho gia đình cả. Cứu mạng Nash để làm gì, khi mà cả nó và mẹ tôi đều đổ lỗi cho nó về cái chết của tôi?
Tôi phải nhận việc. Không phải tôi điên khi muốn giết người trong suốt phần đời còn lại của mình – mà tôi cũng không chắc là mình sẽ làm việc đó như thế nào – nhưng tôi không thể để họ dành cả cuộc đời để nghĩ rằng Nash phải chịu trách nhiệm cho cái chết của tôi. Khi mà sự thật vẫn tồn tại quanh đây, bằng cách này hay cách khác.
Tôi để mặc họ như vậy – vẫn đang khóc và tha thứ cho nhau vì đã hét vào mặt nhau cái điều mà họ tưởng là sự thật. Về cái chết của tôi.
Trong phòng khách, tôi dừng lại trên sàn nhà lạnh lẽo, nơi ánh mắt tôi tập trung vào một vị trí mà trước đó tôi đã không để ý. Cái bánh ga tô. Trên bàn cà phê. Nến đã cháy hết rồi, và tôi biết nếu như tôi thực sự có mặt ở đây thì kiểu gì tôi cũng ngửi thấy nó thôi.
Tôi từ từ tiến về phía trước, sợ hãi bởi cái thứ tôi sắp thấy, ngay cả khi thông tin của tôi về căn nhà mới này vẫn còn quá mơ hồ. Chiếc bánh sẽ là bánh sô cô la, với lớp phủ là kem phô mai giữa các lớp bánh. Năm nào cũng vậy, bởi đó là khẩu vị ưa thích của tôi. Và ở đó sẽ có nét chữ màu xanh biển trên kiểu bánh xoăn của riêng mẹ tôi:
Chúc mừng sinh nhật Tod.
Hôm nay, tôi sẽ bước sang tuổi 18.
.
.
.
Tôi đợi chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày với ba người nữa, rồi bước xuyên qua cánh cửa khi nó đóng lại sau lưng người phụ nữ đã đi trước tôi. Chiếc xe buýt chuyển động từ từ dưới chân tôi, nhưng tôi không bị chao đảo như các hành khách khác. Các qui tắc vật lí ít ảnh hưởng đến tôi hơn mọi người rồi. Đại loại như tôi chỉ có mặt ở đó, cũng như trên xe buýt, và tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng chỉ cần hít một hơi sâu là tôi sẽ ngồi xuống ghế và ngã xuyên qua chiếc xe buýt, rơi xuống lòng đường, và các phương tiện giao thông cũng sẽ chỉ xuyên qua tôi như thường thôi.
Chiếc xe buýt dừng lại trước bệnh viện, và tôi đã không thực sự thư giãn cho tới khi chân tôi chạm được xuống nền bê tông và xe buýt rời đi. Một lúc sau, tôi đã đi xuyên qua hai máy ETM, một cái cáng đang đưa một bệnh nhân vào phòng đợi. Tôi thầm ước giá mà mình có thể cảm nhận được hơi điều hòa hay mùi thuốc khử trùng ở đây.
Levi ngồi đối diện với cửa ra vào. Ông ta đang đợi tôi. "Thế nào?" Levi đứng dậy khi tôi đến gần.
Ông ta buộc phải chăm chú quan sát biểu hiện quyết đoán của tôi, vì ông ta cũng chẳng thể nghe được bước chân đầy tự tin của tôi.
"Tôi nhận lời." Và tôi sẽ nói chuyện với mẹ, kể cả khi việc đó có thể khiến tôi mất việc. Tôi không hề mong đợi một cuộc đời thứ hai, nên cũng chẳng mất mát gì nếu tôi có chết – một lần nữa – và lần này là vĩnh viễn. Ít ra nếu như thế, mẹ sẽ biết sự thật.
"Tôi đã nghĩ cậu sẽ đồng ý." Nhưng nụ cười của Levi rất chậm rãi, và đôi lông mày mỏng của ông ta hơi nhíu lại, tôi hiểu rằng ông ta đang chắp nối các sự việc lại trong đầu, và dường như những hình ảnh sinh ra từ các sự việc đó không hề khiến ông ta bận tâm chút nào. "Hãy giúp cậu trở thành Thần Chết chính thức nào."
Tôi vẫn không thể cảm nhận được làn gió nào.
Levi đã thề rằng khi nào quen với trạng thái mới này, tôi sẽ có thể cảm nhận, hay thậm chí là ngửi thấy mọi thứ, mà không bị trở nên vô hình nữa. Nhưng mức độ này rõ ràng đến lâu hơn hai ngày luyện tập thì phải.
Trong một khoảnh khắc, tôi gần như bị mắc kẹt trong mớ qui tắc vật lí ngu xuẩn kia, và "chẳng có gì" hay ho bằng cái áo của nữ y tá lần trước – mong đây là lần đầu tiên tôi được thấy thứ đó – tôi nhận ra rằng "tất cả" những việc mà tôi đã lên kế hoạch cho buổi sáng hôm đó đều sẽ hiệu quả.
Dưới ánh sáng ban ngày, căn nhà trông tươi sáng hơn. Đẹp hơn một chút, nhưng lại không to hơn.
Vẫn chỉ có hai phòng ngủ cho hai người ở. Tôi thì vẫn chết và vô gia cư, và tôi dảnh cả ngày dài quí giá đề đó đi thơ thẩn quanh thị trấn, đồng thời ngồi xem Nash loanh quanh giữa chơi điện tử và không làm gì cả. Điều đó khiến cuộc sống sau khi chết của tôi hấp dẫn hơn một chút. Nhưng cơ hội được nói chuyện với mẹ và giúp cho mọi chuyện trở về đúng quĩ đạo của nó còn đáng giá hơn nhiều.
Nếu như tôi không khiến mẹ bị đau tim.
Trong bóng mát của hiên trước, nơi tránh được mọi ánh nhìn của những người hàng xóm mới, tôi nhắm mắt lại. Tôi tập trung vào những thứ mà tôi có thể nghe và cảm nhận được. Mái hiên. Cái nóng ngột ngạt của tháng Bảy. Tiếng rì rì của đàn ong đang bu quanh dàn hoa leo trên cánh cổng.
Tôi nghĩ về những gì tôi muốn. Sự giao tiếp ngày qua ngày trong cuộc sống sau khi chết đều có mục đích cả, ông Levi đã nói vậy. Một khi đã quen, thì nếu tôi muốn được nghe hay nhìn thấy, tôi có thể làm được.
Và tôi đang cực kì muốn được nghe và nhìn thấy đây.
Và, đột nhiên, tôi cảm nhận được. Mọi thứ. Kể cả ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt lưng tôi, đó là bộ phận duy nhất trên cơ thể tôi không được che chắn bởi mái hiên. Môi tôi nở nụ cười đắc thắng khi tôi chầm chậm đi từng bước, tiếng bước chân của chính tôi đã vang đến tai tôi. Tôi gần như đã cười phá lên khi cuối cùng thì bóng tôi đã in được xuống nền cỏ xanh.
Nhưng ngay sau đó, cả tiếng cười và sự tự tin của tôi đều biến mất, khi tôi đứng trước cửa. Dù có lường trước tình huống như thế nào – suốt hai ngày qua tôi đã chẳng nghĩ đến chuyện gì khác – giờ đây đầu óc tôi lại trống rỗng. Việc một đứa con trai đã chết gặp lại mẹ mình hai tuần sau đám tang chẳng có gì hay ho cả.
Tuy nhiên, khi thời khắc đến, kế hoạch có sơ hở một chút hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Những thằng ngu thì sẽ đâm đầu vào ngay đấy, nhưng nếu bỏ trốn bây giờ thì sẽ là kẻ hèn nhát.
Nên tôi gõ cửa. Rồi đứng đợi, trống ngực đập từng nhịp lo lắng, cùng với cảm giác chắc chắn rằng tôi thực sự muốn làm điều này. Rằng mẹ sẽ nhìn thấy tôi. Nếu như mẹ còn muốn ra mở cửa.
Cuối cùng, nắm đẩm cửa xoay tròn. Tôi nuốt nước bọt khi cánh cửa cọt kẹt mở ra, và mẹ tôi đứng đó, với cốc sô đa trong tay. Mẹ buộc tóc đuôi ngựa và có một vệt bẩn nhỏ trên trán mẹ. Đằng sau mẹ, tôi thấy một tá những chiếc hộp dành cho việc chuyển nhà, hầu hết đã được mở ra, số còn lại vẫn còn đóng kín.
Mẹ chớp mắt nhìn tôi, giống hệt cái ngày tôi chết, trừ những vòng xoáy sậm màu trong mắt mẹ.
Rồi mẹ chớp mắt lần nữa, và há miệng ngạc nhiên đến độ không nói lên lời, có thể mẹ định đặt câu hỏi tu từ chăng? Cái cốc trượt khỏi tay mẹ, rơi vỡ tan trên ngưỡng cửa, sô đa lạnh và đá viên bắn tung tóe lên chân cả hai chúng tôi, và khi ấy tôi biết mình vẫn cảm nhận được.
Tôi cười toe toét, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng của mình. "Bây giờ thì mẹ chẳng còn cái cốc nào nữa rồi."
Miệng mẹ khép lại, rồi lại mở ra lần nữa. "Tod?" Mẹ thì thầm, giọng không chắc chắn chút nào. Mẹ nghĩ mình đang thấy ảo giác.
"Vâng, mẹ ạ. Là con đây." Tôi đáp, sẵn sàng đỡ mẹ nếu mẹ ngã. "Đừng hoảng loạn mà mẹ." Nhưng lẽ ra tôi nên biết – mẹ tôi không phải kiểu phụ nữ hay hoảng loạn tí nào.
Mẹ đưa một cánh tay run rẩy tới, chạm nhẹ vào mặt tôi. Đôi mắt mẹ đọng đầy nước. "Con thực sự đang ở đây."
"Khoảng năm phút trước ý mà." Tôi nhún vai, lần này không thể không cười. Một nụ cười thật sự.
Chẳng thèm để ý đến cái cốc vỡ, mẹ choàng tay ôm lấy tôi, và siết mạnh đến mức có thể nếu còn cần phải thở, tôi sẽ gặp rắc rối to. Tôi ôm lại mẹ, cho đến khi mẹ buông ra và kéo tôi qua đống đổ vỡ, vào trong phòng khách.
"Mẹ không thể tin được." Mẹ nói, những vòng xoáy màu xanh biển xoay tròn trong sự phân vân và choáng váng. "Là thật sao? Làm ơn hãy nói với mẹ đây là thật đi. Hãy nói là con đã trở lại, bằng cách nào đó, và mẹ không hề bị mất trí đi."
"Là thật mà mẹ." Tôi muốn dừng lại ở đây, mà không phải nói thêm cái phần tiếp theo nữa. Chắc chắn chuyện này sẽ giết chết tia sáng cuối cùng trong mắt mẹ. "Nhưng con không trở lại."
Mẹ nhíu mày, và tia sáng đó mờ đi, nhưng nó vẫn chưa thực sự biến mất. "Mẹ không hiểu. Con còn sống đây còn gì."
"Không phải theo cách thông thường của thế giới." Tôi ngồi xuống tay ghế, lòng mừng thầm vì cái ghế đã chịu lún xuống dưới sức nặng của tôi. "Nhưng con nghĩ con đang tồn tại theo một cách khá là hợp lí. Mẹ xem này." Tôi giang rộng tay, ý gọi mẹ hãy đến kiểm tra độ "sống động" của mình. "Khá là rắn chắc, đúng không ạ?"
Mẹ từ từ đưa tay ra và đặt lên ngực tôi. "Nhưng... tim con đang đập mà?"
"Trò đùa hay phết mẹ nhỉ. Con tự hào về cái này nhất đó."
Mẹ đóng cửa trước lại bằng một tay, không muốn rời mắt khỏi tôi, lòng vẫn đấu tranh giữa sự phủ nhận và nhầm lẫn. Nếu mẹ là con người, chẳng biết gì về những kẻ không-phải-con-người và các yếu tố sau khi chết, cho đến khi cậu con trai đã từ trần trở về trước cửa, chắc mẹ đã chết vì đau tim rồi. "Chuyện này là sao, Tod? Sao con lại ở đây được? Mẹ cũng biết vài khả năng, nhưng chẳng có cái nào là..." Mẹ tránh cái nhìn của tôi, và đến khi nhìn lại một lần nữa, màu xanh trong mắt mẹ đã chuyển thành màu đen sợ hãi, hoặc cái gì đó tương tự như thế. "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Con nghĩ mẹ nên ngồi xuống."
"Không, mẹ sẽ đứng đây."
Tôi gần như đã cười. Trước giờ mẹ tôi luôn rất bướng bỉnh. Về khoản này thì Nash được thừa hưởng từ mẹ.
"Thôi được." Tôi thở dài và vuốt tay lên mặt, mẹ lại làm tôi mất hứng rồi. "Giải thích điều này sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu họ chịu cho mình mũ trùm đầu màu đen." Tôi lầm bầm, vẫn thầm nghĩ cách mở lời sao cho phải.
Người mẹ tôi cứng đờ, đôi mắt nheo lại. "Thần Chết. Con là Thần Chết sao?"
Tôi liếc nhìn mẹ một cách ngạc nhiên. "Wow, trúng ngay từ lần đầu. Nhắc con đừng bao giờ chơi trò 20 câu hỏi với mẹ nhé."
"Chuyện này nghiêm trọng lắm, Tod." Mẹ khẳng định, giọng nói của mẹ chỉ hơn tiếng thì thầm một chút. Mẹ liếc về phía hành lang, nơi có tiếng nhạc – hay tiếng gì đó nặng nề và om sòm – phát ra từ phòng của Nash. Rồi mẹ kéo tôi qua cánh cửa vẫn đung đua, dẫn vào phòng bếp. "Con không biết con vừa vướng vào chuyện gì đâu."
"Ồ, con biết chứ. Thời gian đầu cũng hơi khó khăn một chút, nhưng rồi con cũng quen." Tôi vui vẻ, nhưng mẹ thì không buồn mỉm cười.
"Mẹ không đùa đâu." Mẹ tôi kéo chiếc ghế cạnh bàn và ngồi xuống, trán nhăn lại. "Nếu con đã kí hợp đồng với các Thần Chết rồi thì con đang không thực sự ở đây. Con không còn sống nữa. Lẽ ra mẹ không được nhìn thấy con. Họ có những qui định rõ ràng cho việc này rồi mà."
Tôi nhún vai. "Vâng, nhưng nếu mẹ còn nhớ, thì con chưa bao giờ tuân theo các qui tắc cả..."
"Chuyện này không vui chút nào. Thần Chết không thực sự chết, nhưng họ cũng chẳng hề sống. Con không thể hình dung được chuyện này sẽ khiến con như thế nào đâu."
Tôi thở dài và ngồi xuống chiếc ghế cạnh mẹ, dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay mẹ. "Mẹ." Tôi rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt mẹ. "Con chết rồi, nhưng không ngu. Con biết con đã quyết định cái gì. Sống mãi mãi trong sự cô đơn. Dần dần mất đi nhân tính. Sự thờ ơ với cuộc sống, và những quan điểm sai lệch về sự sống và cái chết."
"Phải, và..."
"Và... sự hủy diệt hàng ngày trong cuộc sống. Thu thập linh hồn. Tất cả đều vậy. Không phải là con muốn dành cả ngàn năm tiếp theo của cuộc đời sống cô đơn, bị tách biệt với phần dân số còn lại của Trái Đất đâu. Nhưng ít ra con vẫn ở đây. Con ở trong căn bếp của mẹ, chắc chắn và ấm áp.
Con vẫn còn những kí ức, và cơ thể của mình, và..."
"Không giống như vậy đâu con." Mẹ nói. "Con không thể phụ trách nơi con đã ra đi. Con ở đây, nhưng không thể đến trường. Con không thể tốt nghiệp, hay đi học đại học, hay kết hôn. Con sẽ không có sự nghiệp, không có gia đình riêng. Con chỉ có thể tồn tại giữa sự sống và cái chết, đưa người khác đi tiếp, nhưng không thể đi theo họ." Mẹ kết thúc, vai rũ xuống như thể vừa phải chịu thêm một gánh nặng thay vì rũ bỏ nó đi. "Thần Chết sẽ dần biến mất khỏi cuộc sống hoặc bắt đầu chấp nhận cuộc đời mới. Họ thường không có kết cục có hậu, Tod ạ."
"Con biết, con biết tất cả những điều đó, mẹ ạ."
Mẹ lại khóc, và tôi chẳng thể hiểu nổi. Niềm vui biến đâu rồi? Việc nghĩ tôi phải chịu cô đơn thay vì chết và ra đi mãi mãi làm mẹ buồn đến vậy sao? "Thế tại sao con lại làm việc này?"
"Vì cái trò thay thế chết tiệt." Tôi đứng bật dậy, nhanh đến mức chiếc ghế trượt ra vài inch phía sau tôi. "Con tưởng mẹ sẽ vui chứ. Vì con vẫn ở đây, con vẫn là con. Mẹ muốn con quay lại quan tài hơn chứ gì? Bởi vì nếu mẹ muốn, con có thể làm thế đấy."
"Không..." Mẹ đứng dậy và chạm vào tôi, nhưng tôi lùi lại, khiến mẹ trông như bị tổn thương. "Mẹ xin lỗi. Mẹ rất mừng vì được gặp lại con. Được nói chuyện và chạm vào con. Nhưng thú thật thì trường hợp của con làm mẹ sợ. Có thể bây giờ con vẫn là con, nhưng cái chết sẽ thay đổi con, Tod ạ. Con không thể thoát khỏi nó được. Nếu may mắn, con có thể làm chậm lại quá trình, nhưng vẫn không thể thay đổi nó. Và mẹ không muốn thấy con thay đổi."
"Mẹ sẽ không phải thấy điều đó đâu." Tôi nói, khoanh tay trước ngực. "Miễn là vẫn có mẹ và Nash, con sẽ không thay đổi. Và khi mẹ ra đi, sẽ chẳng có gì quan trọng. Vậy tại sao mẹ không mừng cho con? Đây là cách duy nhất để con có thể..." Tôi dừng lại ngay trước khi nói điều đó. Mọi chuyện đáng ra không như thế này. Tôi muốn nói với mẹ một cách bình tĩnh, chứ không phải trong lúc chúng tôi đang cãi nhau về cuộc đời thứ hai của tôi. Điều này sẽ chỉ phản ánh lại mọi cuộc cãi nhau mà chúng tôi sẽ có về tương lai của tôi – nếu tôi có tương lai.
"Cơ hội làm gì?" Mẹ chờ đợi, và đột nhiên tôi chỉ muốn với mẹ rằng tôi không hề muốn cái chết của tôi làm tổn thương mẹ như cái chết của bố trước đây.
Đó là sự thật. Nhưng đó không phải là lí do tôi đến đây, và tôi không ghi danh cho việc đưa đón linh hồn người chết chỉ để nói ra cái sự thật quan trọng nhất.
"Cơ hội để nói với mẹ rằng đây không phải là lỗi của Nash. Những chuyện đã xảy ra... không phải lỗi của nó đâu. Và cả hai người đừng đổ lỗi cho Nash nữa."
"Mẹ không đổ lỗi cho thằng bé." Gương mặt mẹ hiện lên nét tội lỗi, nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định.
"Mẹ không đổ lỗi cho nó vì cái chết của con, con biết. Nhưng cả hai người lại trách nó vì cách chết của con. Nhưng mẹ không thực sự biết chuyện gì đã xảy ra. Không phải lỗi của Nash. Mà là lỗi của con."
"Nghĩa là sao? Đêm đó đã có chuyện gì hả Tod?" Mẹ hỏi, ngồi xuống ghế, và từ giọng nói trầm xuống của mẹ, tôi có thể nói rằng những hình ảnh về đêm hôm đó đang hiện ra trong tâm trí mẹ, dù mẹ không có mặt ở đó.
Tôi ngồi đối diện mẹ, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đùi, dằn vặt bản thân bởi những điều sắp nói, và bởi có thể mẹ sẽ không bao giờ nhìn tôi như thế này nữa. "Trước hết, hãy hứa với con là mẹ sẽ không nói cho Nash đi. Mẹ phải giúp nó hiểu rằng chuyện này không phải lỗi của nó, nhưng không được nói cho nó sự thật. Như vậy thật không công bằng với nó."
Nếu biết rằng nó còn sống vì tôi đã chết – mặc dù đó là lựa chọn của tôi – thì Nash sẽ cảm thấy tội lỗi đến suốt phần đời còn lại mất.
"Được rồi." Mẹ đáp, nhưng chẳng cần hỏi cũng biết là nếu mẹ nghĩ Nash cần phải biết điều này hơn ai hết, thì mẹ sẽ nói cho nó, dù mẹ có hứa gì với tôi đi chăng nữa. Mẹ không thể làm gì cho tôi được nữa, nhưng Nash vẫn còn sống, và vẫn còn là trách nhiệm của mẹ. Nash không cần phải biết. Và tôi hiểu điều đó.
"Con không chắc là mẹ biết bao nhiêu về Thần Chết. Có lẽ mẹ cũng biết là họ có những tiêu chuẩn riêng..." Tôi hỏi, và sự bất ngờ đến đáng ngạc nhiên trong mắt mẹ đã đủ để trả lời.
"Ôi, Tod..."
"Không sao mà mẹ. Đó là lựa chọn của con."
"Lẽ ra là Nash sao?" Mẹ choáng váng. Hay thật.
"Vâng." Tôi cau mày, khi nhận ra suy nghĩ của mẹ. "Nhưng mẹ hiểu sai rồi. Cũng như con rất muốn được nhớ đến như một người hi sinh cao cả - chắc chắn chuyện này sẽ kéo theo hàng loạt những vụ thị phi thú vị ở cuộc đời thứ hai đây – nhưng đó không phải là chuyện đã xảy ra."
"Ý con là sao?"
"Đêm đó con đã không trông Nash. Con đi đón bạn gái, rồi khi đã về nhà, con cũng không thèm kiểm tra nó. Lúc nào cũng thế. Con còn chẳng biết nó lẻn ra lúc nào. Khi nói gọi, con đã cáu gắt vì phải đi đón nó. Con quát mắng nó trên đường về, nói nó là nỗi đau vô dụng nhất." Tôi hít một hơi sâu, rồi nói nốt, cảm giác đắng chát đọng trên đầu lưỡi tôi. "Đấy là điều cuối cùng nó nghe được trước khi tên khốn kia đâm vào bọn con. Sự thật là nếu con trông nó cẩn thận, thì bọn con đã không có mặt ở con đường đó. Từ đầu."
Lúc đầu, mẹ chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, từ từ ngấm dần những gì tôi vừa nói. "Vậy là con...?"
"Thế nên khi Thần Chết xuất hiện, con phải làm vậy. Con không thể để tiếng quát mắng của mình là điều cuối cùng Nash nghe được."
"Mẹ không thể tin được là con đã làm thế..." Mẹ ôm mặt bằng cả hai tay, những lọn tóc lòa xòa trên mặt mẹ, hoàn toàn khiến tôi không nhìn được biểu hiện của mẹ nữa. Tôi không biết mẹ đang nghĩ hay cảm thấy gì.
Trái tim tôi như rơi tõm xuống dạ dày, và toàn bộ giai điệu của cuộc đời thứ hai dường như hoàn toàn phụ thuộc vào những gì mẹ sẽ nói tiếp theo. Vào sự phán xét chắc chắn trong mắt mẹ. Mẹ từ từ hạ tay xuống, và chằm chằm nhìn tôi qua từng lớp, từng lớp của sự đau đớn và hối hận mà tôi không sao tưởng tượng nổi. "Con không hiểu là con đã từ bỏ điều gì vì Nash đâu. Mẹ không nghĩ con sẽ hiểu, cả hai chúng ta đều đã biết rồi."
"Con nghĩ mẹ mới không hiểu." Mặc cảm tội lỗi trong tôi biến thành một áp lực cực kì mạnh mẽ, đâm thẳng vào phổi tôi, khiến con tim tôi nhói đau. "Đây không phải là nghĩa cử cao đẹp gì, mẹ ạ. Con sẽ không phải cứu nó nếu con không đẩy nó ra đường từ đầu. Con chỉ cần hai người hiểu rằng chuyện này không phải là lỗi của Nash. Mà là của con."
Cuối cùng mẹ gật đầu, mặc dù trông mẹ có vẻ vẫn còn muốn tranh luận. "Cảm ơn con. Vì tất cả."
Tôi đứng lên – tôi đã có tất cả những cuộc hội ngộ sau khi chết mà mình cần trong một ngày rồi – và mẹ đứng lên theo tôi.
"Liệu con có gặp rắc rối vì việc này không?" Mẹ hỏi. Dịch ra là: Liệu mẹ có phải mất con lần nữa không?
"Con không nghĩ thế. So với một đứa trẻ đã chết thì người giám sát của con khá là thoải mái. Có hôm ông ấy đã đưa con đến đây rồi, nên con nghĩ ông ấy cũng biết con đang ở đâu. Nếu con bị người khác phát hiện, ông ấy sẽ phủ nhận ngay, nhưng cũng không phạt con đâu."
Khi lật lại sự việc, tôi nhận ra cái điều mà ông Levi đã biết ngay từ đầu. Rằng dõi theo gia đình nhiều, tôi sẽ không muốn để họ đi. Điều đó sẽ khiến tôi muốn giữ họ bên mình – và đó là cái giá duy nhất thỏa đáng công việc này.
"Nếu vậy thì, đừng làm người lạ nữa." Mắt mẹ lại đầy nước và mẹ sụt sịt, rồi kéo tôi vào một cái ôm.
"Mọi chuyện sẽ không còn được như trước, nhưng con được chào đón ở đây, bất cứ lúc nào."
Sự an ủi đó đã xoa dịu phần nào nỗi đau từ cuộc hội ngộ vui buồn lẫn lộn của chúng tôi. Đây chính xác là những gì tôi muốn nghe.
"Con có muốn nói chuyện với Nash không?"
Tôi lắc đầu kiên quyết. "Không phải lúc này. Con sẽ xuất hiện thôi, nhưng con vẫn chưa sẵn sàng. Sau vụ tai nạn này, tôi sợ mình sẽ không thể giữ bí mật với nó. Nó sẽ nhận ra rằng có chuyện gì đó kì lạ - cái gì đó liên quan đến sự trở về từ nấm mộ của anh trai mình – và tôi sẽ không thể nói dối một cách đầy thuyết phục nhằm che đậy sự thật.
"Được thôi." Mẹ siết lấy tôi một lần nữa, rồi thả tôi ra. "Nhưng đừng lâu quá. Càng đợi lâu, sự thật này sẽ càng khủng khiếp đối với Nash."
Nhưng điều mà mẹ không nói ra – điều mà cả hai chúng tôi cùng hiểu – là dù sự trở lại của tôi có khủng khiếp thế nào với Nash, nó vẫn sẽ không thể khủng khiếp bằng việc tỉnh lại sau mười ngày, tính từ thời điểm được chôn cất trong bộ quần áo mà lẽ ra sẽ là của Nash. Nash sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó.
Cũng như việc Nash sẽ không bao giờ biết rằng cái kết của đời nó đã biến thành mở đầu cho cuộc đời thứ hai của tôi.
----
Translated by ad Sophie
Mười một tháng mười ngày sau chuyến đi tới viện dưỡng lão, tôi di chuyển đến khu ER của bệnh viện trong nháy mắt, và thấy Levi đang ngồi đợi tôi trên chiếc ghế trong sảnh. Những ảo giác có ý nghĩa mạnh đến mức tôi phải choáng váng một lúc, khi hồi ức về những ngày đầu tiên làm Thần Chết trở lại – khi tôi là một tân binh còn vụng về, không thể nắm bắt được những giọng nói quái gở mà không làm cơ thể mình biến mất-hiện ra liên tục, cứ như một hiệu ứng không-đặc-biệt gì đó.
"Thật vui vì cậu làm được." Levi trượt xuống khỏi ghế, đến đứng cạnh tôi. Ông ta thậm chí còn không cao quá vai tôi.
"Yeah, cái việc cố dành ra thời gian rảnh giữa ngón tay tử thần và đêm Bingo hấp dẫn ở Colonial Manor khó phết đấy, nhưng tôi vào đây để bù vào vị trí còn trống của ông mà."
Trán ông ta nhăn lại. "Tôi rất cảm kích vì cậu đã ưu tiên tôi lên trước."
"Ông chỉ là một công cụ cho các tội lỗi trong suốt phần đời còn lại của tôi thôi. Vậy, tại sao tôi lại ở đây? Rõ ràng đây không phải nhịp đập của tôi."
"Bây giờ thì phải rồi." Ông ta thò tay vào túi và lấy ra một tờ giấy gấp, và cái ảo giác trong tôi trở nên chắc chắn đến đáng ngạc nhiên. "Chúng tôi vừa nhận một người mới ở quận khác, huyện khác, và anh ta sẽ phụ trách viện dưỡng lão. Tức là cậu được thăng chức."
Tôi gắt gỏng. "Từ tã cho người lớn đến quần ngủ à? Bỏ qua đi, Elvis. Tôi chẳng là gì trong bữa tiệc hết."
"Nếu cậu nghĩ mình không xử lí được, thì hãy quay về mấy cái nhà kia..." Levi đe dọa, đôi lông mày màu đồng nhướn lên đầy thách thức.
"Đưa nó đây." Tôi giật lấy mẩu giấy, đó là một danh sách gồm bốn cái tên, thời gian, và số phòng.
Tôi đã dần quen với việc này, nhưng lần này, công việc sẽ diễn ra trong cùng một địa điểm. Đúng là đặc ân của bảng xếp hạng.
"Đừng khiến tôi phải hối hận." Levi cảnh báo, cau mày nhìn tôi bằng đôi mắt của đứa trẻ đã chết.
"Hầu hết các Thần Chết đều dành một thập kỉ về nhà nghỉ ngơi trước khi đi tiếp."
"Nếu chưa chết, tôi muốn được sống với niềm vui hơn." Tôi nói, và lờ mờ nhận ra rằng Levi đang đáp lại. Nhưng tôi không thể tập trung vào những gì ông ta nói, bởi trong tai tôi giờ tràn ngập một âm thanh khác. Âm nhạc. Một giọng hát tuyệt vời, yếu ớt đang vang vọng đâu đó phía cửa ra vào.
Nếu không biết rõ hơn, tôi thề...
Nhưng rồi tiếng hát biến mất, và Levi nhìn chằm chằm vào tôi, môi mím chặt, mắt cau lại và tôi thấy mình gặp khá nhiều khó khăn trong việc trở nên nghiêm túc.
"Ông vừa nói gì?" Tôi hỏi, cố gắng không đưa tay vò tung mái tóc xoăn của ông ta. Ông ấy ghét điều đó. Ghét tất cả những gì tôi làm.
"Tôi nói, hãy là kẻ biết điều, Hudson ạ."
Tôi cười toe toét. "Tôi chẳng biết gì khác cả." Tôi liếc nhìn danh sách lần nữa rồi bước đi theo hướng ngược lại, tránh xa ông ta ra. "Bây giờ thì xin thứ lỗi, Cái chết chẳng chờ đợi người đàn ông nào cả, trừ tôi." Tôi nhún vai, vẫn cười toe. "Ờ thì rõ ràng là nó cũng đợi ông, nhưng câu "Cái chết không chờ đợi đứa trẻ nào‟ cũng đúng mà."
Levi đảo tròn mắt, rồi chỉ trong một cái nháy mắt, ông ta đã biến mất, để lại tôi với ca làm không- phải-người-già đầu tiên, dự kiến chỉ trong vòng năm phút, ở Triagle E.
Tôi đi xuyên qua cánh cửa đôi, không ai nhìn hay nghe thấy tôi, đi qua bàn y tế và vài căn phòng.
Hầu hết trong số chúng đều được che bằng tấm rèm trên thanh thép, nhưng căn phòng thứ ba lại được mở.
Trong đó, một cô gái đang bị trói chặt vào cáng, cong người quyết liệt chống lại những sợi dây cứng ngắc, đầu cô hất mạnh làm mái tóc nâu xõa xượi. Cô rên rỉ bằng giọng rời rạc, nhưng có gì đó trong âm thanh ấy đã kéo tôi đến gần hơn, cho đến khi tôi nhận ra bản thân mình đang đứng ở ngưỡng cửa, lắng nghe chăm chú đến những âm thanh kì lạ cô ấy phát ra trước khi bật lên tiếng nói thật của mình. Cô oằn người về phía cửa, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau, sự đau đớn và hoảng loạn xoáy tròn với sắc xanh trong tròng đen ở mắt cô.
Trời đất quỉ thần. Một nữ bean sidhe. Tôi chưa từng gặp một nữ bean sidhe nào, trừ mẹ tôi.
Cô ấy trở nên bình tĩnh hơn, tay chân cô rũ ra, và trong một giây, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, cô ấy từ từ chớp mắt và tôi nhận ra nãy giờ tôi không hề chớp mắt tí nào.
Rồi một nữ y tá đi xuyên qua tôi vào phòng, và sự liên kết – hay gọi thế nào cũng được - giữa chúng tôi biến mất. Và chỉ khi bỏ đi rồi tôi mới nhớ ra là cô ấy không thể nhìn thấy tôi. Không ai có thể thấy tôi, trừ khi tôi muốn được họ nhìn thấy...
Đi vài bước nữa, tôi đến khu Triagle E, và trong đó là một người đàn ông với thời gian sắp sửa cạn kiệt. Martin Gardner, 58 tuổi, bị một cơn đau tim, và các bác sĩ đều ghi nhận rằng ông ấy đã ổn - hoặc ít ra là họ nghĩ thế.
Trước khi tôi có thể giúp ông Gardner đi đến cõi vĩnh hằng, tiếng la hét ở cuối hội trường đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông đang nằm trên cáng, đẩy về phía tôi. Ông ta cứ vỗ tay khi cô y tá đi theo bên cạnh, cố giúp ông ta bình tĩnh lại. "Tài xế say xỉn." Các ETM đang đẩy cáng nói với một người đàn ông đang điên cuồng viết nghuệch ngoạc lên clipboard. "Cảnh sát đang đợi ở hành lang. Tên khốn này đã giết ba mạng người, mà lại chỉ bị gãy tay. Mỉa mai quá nhỉ?"
Khi họ đẩy người đàn ông đến gần hơn, tôi thấy mặt hắn, và cơn thịnh nộ dâng trào trong tôi, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi biết gương mặt này. Tôi mới thấy hắn một lần, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được, ngay cả khi cuộc đời thứ hai của tôi có kéo dài mãi mãi.
Tên khốn đã giết chết Nash. Và bây giờ hắn lại giết người, một lần nữa.
Tôi liếc nhìn ông Gardner, người đang ngủ ngon lành với cô con gái bên cạnh. Rồi tôi quay lại và đi theo cái cáng kia vào khu Triagle H.
Levi sẽ không hề biết sự khác biệt này, chỉ cần tôi giao cho ông ta một linh hồn thôi. Ít ra là cho đến khi thời gian đi mượn của ông ta kết thúc, và tên ông ta xuất hiện trên một danh sách khác. Và nếu sau đó ông ấy sa thải tôi thì sao nào? Nếu có thể khiến tên khốn kia không thể ngồi sau tay lái mà giết người nữa thì cũng đáng lắm.
Khi nữ ý tá cuối cùng cũng rời khỏi phòng, tôi bước vào, chỉ cho người đàn ông kia nhìn thấy tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt đang mở to đầy kinh hãi của hắn, vì tôi đã đột ngột xuất hiện từ không khí. Sau đó tôi cúi xuống và thì thầm vào tai hắn.
"Thời gian đã hết, thằng tài xế say xỉn khốn nạn ạ." Tay hắn run lên trên thành giường ngủ, và mùi nước tiểu bắt đầu bốc lên trong phòng. "Cho mày biết, trong trường hợp của mày, tao nghĩ sợ Thần Chết cũng là điều dễ hiểu thôi."
() Khu ER: phòng cấp cứu ở bệnh viện, mở cửa 24/24 và có bác sĩ, y tá túc trực ngày đêm để kịp chăm sóc bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Thần Báo Tử (SOUL SCREAMERS).