Chương 161: Chết ngay trong đống đồ ăn cho chó



Đạo diễn Sâm, lần trước thật sự rất xin lỗi, bởi vì có một số việc ngoài ý muốn nên không thể đến gặp mặt anh.
Thịnh Kiều D8ương lại nói xin lỗi


Cố Châu đã nói với tôi, nếu là ngoài ý muốn, tôi cũng không phải loại người không biết lý lẽ, 3bỏ qua việc lần trước đi.
Sầm Kim phất tay


Đương nhiên tôi biết cách làm người của Đạo diễn Sâm, nhưng dù sao tôi 9không thể đến đúng hẹn, làm sai là làm sai, cho nên bữa trưa hôm nay coi như là tôi nhận lỗi, Đạo diễn Sầm nhất định không đ6ược khách sáo.


Đi đâu vậy?
Thịnh Kiều Dương chủ động hỏi

Còn nhớ đứa trẻ trong tai nạn xe cộ lần trước không?

Đúng rồi, bây giờ Tiểu An thế nào rồi? Cha của cậu bé có chuyển biến tốt không?


Cha của cậu bé đã qua đời được một tuần rồi.
Thịnh Kiều Dương mở to hai mắt, nghĩ đến đứa trẻ nằm cuộn tròn trên giường bệnh của cha mình, trái tim siết chặt lại, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Thẩm Trí Ninh hỏi:
Vậy tình hình của Tiểu An thế nào?

Cậu bé đã được đưa vào trại trẻ mồ côi.

Vì sao? Không phải lần trước có một người chú họ đến bệnh viện tỏ ý muốn chăm sóc cậu bé sao?
Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh lạnh lùng,
Chẳng qua là một kẻ tham tiền thôi.
Nghe câu nói này của anh, Thịnh Kiều Dương phản ứng lại, cố nhíu mày:
Lại dám nhòm ngó đến khoản tiền bồi thường của mẹ Tiểu An? Có phải ông ta lấy được tiền liền mặc kệ Tiểu An không?

Thịnh Kiều Dương nhướng mày:
Đạo diễn Sầm không kiểm tra kỹ năng diễn xuất của tôi sao?


Tôi tin ánh mắt của Cổ Châu, cậu ấy là người đầu tư, sẽ không làm những chuyện đốt tiền.
Mọi việc còn dễ giải quyết hơn cả tưởng tượng của Thịnh Kiều Dương, đương nhiên có thể giải quyết nhanh như vậy, cô thấy rất vui vẻ, thậm chí còn gói một số bánh ngọt mà bếp trưởng Tiêu làm mỗi ngày cho Sầm Kim mang về ăn.

Được rồi, trước tiên cô cứ tìm hiểu kịch bản trước, lát nữa cô cho tôi số điện thoại của người đại diện, nếu có chuyện gì tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cô ấy.

Được.

Hai người đi ra ngoài, Thịnh Kiều Dương đang muốn đưa Sầm Kim về, lại nhìn thấy người nào đó khiến cô rất nhức đầu đang đứng ở cửa ra vào

Em đã ăn xong rồi sao?
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lướt qua Sầm Kim rồi nhìn cô.

Cô thật sự còn vị thành niên sao?
Sầm Kim đột nhiên hỏi
Thịnh Kiều Dương dí dỏm nói:
Tôi 5không hề cảm thấy tôi còn vị thành niên.


Dáng vẻ này của cô, còn hiểu biết hơn rất nhiều người trưởng thành

Ừm.
Thẩm Trí Ninh khẳng định suy đoán của cô.

Lẽ nào lại như vậy!
Thịnh Kiều Dương cắn răng.
Thẩm Trí Ninh duỗi tay nắm chặt tay của cô,
Anh đã khiến ông ta nuốt tiền thể nào thì phun ra thể đó.
Thịnh Kiều Dương bình tĩnh lại
Đến quán cơm Tiêu gia, sau khi hỏi sở thích của Sầm Kim, Thịnh Kiều Dương chọn một bàn món ngon sở trường của Bếp trưởng Tiểu
Sau khi động đũa Sầm Kim liền không nói chuyện với Thịnh Kiều Dương nữa, bởi vì anh ta hoàn toàn không có thời gian nói chuyện, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn đủ cả sắc hương vị, đũa thìa tung bay, bận rộn nhất là cái miệng còn phải nhai đồ ăn, đầu có thời gian để nói chuyện.
Cuối cùng, Sầm Kim nâng cái bụng căng tròn, dựa lưng vào ghế, nhìn đồ ăn trên bàn bị quét sạch, thảnh thơi nói:
Nơi này rất tốt!

Đạo diễn Sầm thích thì sau này có thể thường xuyên tới đây.
Sẩm Kim nhìn cô bé còn nhỏ nhưng đã rất chín chắn:
Tối nay tôi sẽ gửi kịch bản cho cô, cô phải nghiên cứu kỹ vai diễn này, đầu xuân sang năm sẽ mở máy quay.

biết đánh sao?
Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên nhìn Thẩm Trí Ninh.

Anh vẫn có chút khả năng thưởng thức.
Thẩm Trí Ninh từ chối cho ý kiến.
Anh nhìn cô, bình thản nói:
Nếu như em chỉ dùng trình độ này để lừa gạt người khác, tốt hơn là đừng biểu diễn.
Thịnh Kiều Dương bị lời nói của anh khơi dậy lòng háo thắng, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại điều chỉnh tâm trạng của mình, nghiêm túc đàn lại bản nhạc này một lần nữa
Nói thật, tôi đã từ chối ngay khi biết tuổi của cô, tuy nhân vật này trẻ tuổi nhưng tôi không tin một đứa trẻ vị thành niên có thể điều khiển được
Thế nhưng, tôi đã thay đổi quan điểm sau khi gặp cô, hiện tại tôi đã hiểu vì sao Cổ Châu lại cực lực đề cử cô với tôi rồi.
Sầm Kim nói

Hy vọng tôi không phụ sự kỳ vọng của Cổ Châu.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười
Nhận được ánh mắt của Thẩm Trí Ninh, cô thử âm sắc, bắt đầu đánh bản nhạc định biểu diễn, toàn bộ quá trình đều là dáng vẻ rất chuyên tâm, không quay sang liếc nhìn anh lấy một cái.
Chờ cô đàn xong, Thẩm Trí Ninh chỉ nói ba chữ:
Không để tâm.


Anh..

Vừa ăn xong.

Thẩm Trí Ninh gật đầu, lại nói:
Vậy thì đi ăn với anh.

Tôi còn phải đưa Đạo diễn Sầm về.

Để tài xế của em tiễn anh ta đi.

Sầm Kim bị lãng quên một lúc lâu mới chủ động nói:
Tiểu Từ, để tài xế của cô đưa tôi về là được.
Lúc đầu Thịnh Kiều Dương vốn còn muốn mượn việc đưa Sầm Kim về để thoát thân, giờ không còn cách nào, cô đành phải nói với Sầm Kim:
Vậy tôi không tiền Đạo diễn Sầm nữa, tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đến cửa nhà.
Tiễn Sầm Kim đi, Thịnh Kiều Dương lại cùng Thẩm Trí Ninh quay về quán cơm Tiêu gia, Thẩm Trí Ninh không muốn phòng có lò sưởi, ngược lại chọn lầu các
Sao anh lại chọn lên đây ăn cơm?
Lên đến lầu các, cảm nhận được gió lạnh thổi từ bốn phía, Thịnh Kiều Dương rụt cổ lại.

Anh muốn nghe em đánh đàn.

Thịnh Kiều Dương dùng ánh mắt không thể hiểu nổi liếc nhìn anh, từ chối:
Tôi không bản nghệ, lạnh như vậy tôi không muốn đánh.

Không muốn đánh.
Thẩm Trí Ninh nhẹ nhếch môi,
Cũng được, vậy chúng ta làm việc khác.

À, Nguyên Đán sắp đến rồi, tôi vẫn nên luyện tập ngón tay một chút, anh muốn nghe bài nào?
Thịnh Kiều Dương như có người đuổi theo sau lưng, bước nhanh tới ngồi xuống trước đàn dương cầm

Em cứ đánh bản nhạc em muốn biểu diễn đi.
Thẩm Trí Ninh chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh nhìn cô.
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, không chút hoang mang đi theo sau lưng cô xuống lầu.
Vào trong xe, Thịnh Kiều Dương có ý ngồi thật xa, đương nhiên, không gian trong xe chỉ có từng đó, dù có xa cũng chỉ cách một cánh tay
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lóe lên ý cười, anh chỉ bảo tài xế lái xe

Tôi đã ăn rất no rồi.
Thịnh Kiều Dương không ngừng lắc đầu
Thẩm Trí Ninh nhìn cô, cũng không ép buộc, một mình dùng bữa
Thịnh Kiều Dương không có việc gì ngồi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không biết sao ánh mắt lại nhìn Thẩm Trí Ninh không di chuyển nữa, cách ăn uống của anh rất hợp lễ nghi, từ lúc anh còn nhỏ đã như vậy, qua nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi
tôi không thèm.
Thịnh Kiều Dương hoang mang bối rối nhìn sang chỗ khác
Thẩm Trí Ninh cười khẽ.

Anh ăn xong rồi, vậy chúng ta đi thôi, nơi này lạnh chết mất.
Thịnh Kiều Dương như bị người ta giẫm trúng đuôi, đứng bật dậy muốn đi xuống lầu

Cộp cộp cộp...
Tiếng bước chân giẫm lên bậc thang vang lên.
Thức ăn được dọn lên

Đến đây ăn với anh một chút nữa đi.
Thẩm Trí Ninh nói
Lúc cô đi ngang qua, Thẩm Trí Ninh lại thuận thế kéo cô vào lòng mình, cúi đầu nhìn,
Như vậy có ẩm hơn không?

Sắc mặt Thịnh Kiều Dương không thể đỏ hơn
Cô xấu hổ đẩy Thẩm Trí Ninh ra, đi xuống lầu các.
Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói:
Một người muốn trở nên ưu tú hơn, thì phải đã tốt còn muốn tốt hơn, vĩnh viễn không được thỏa mãn với bản thân.
Thịnh Kiều Dương rất đồng ý với điểm này, nhưng tư chất của cô đã bị hạn chế ở đó, cố gắng hơn nữa cũng không tốt hơn bây giờ là bao,
Anh cảm thấy tôi sẽ mất mặt khi đàn trên sân khấu sao?


Không thể nói là mất mặt, nhưng em không phải một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, màn độc tấu này không đủ khiến người ta thấy tuyệt vời.
Thịnh Kiều Dương giật mình, thật ra cô cũng là người thích theo đuổi trình độ cao nhất, nếu cô có thể tiến bộ vậy cô tuyệt đối sẽ không cẩu thả, khi nghe lời nói không hề nể mặt của Thẩm Trí Ninh, trái lại cô cũng không tức giận.
Cô hơi đăm chiêu, trong đầu lại một lần nữa có ý tưởng mới
Sau khi xong, cô đầy mong đợi nhìn Thẩm Trí Ninh, muốn nhìn biểu cảm kinh ngạc của anh, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên kia.

Tôi đã rất để tâm rồi.
Thịnh Kiều Dương nói chắc chắn

Vậy chỉ có thể nói em không có thiên phú ở mặt này.
Thịnh Kiều Dương không nhịn được nữa, cãi lại:
Là anh yêu cầu quá cao, chỉ là một bữa tiệc mừng năm mới ở trường học, trình độ của tôi cũng đã đủ rồi!

So với Lâm Diễn thanh lịch ưu nhã, lúc Thẩm Trí Ninh ăn cơm cẩn thận chặt chẽ như đang đối mặt với một thí nghiệm khoa học, vô cùng nghiêm túc, cô cảm thấy lúc Thẩm Trí Ninh ăn cơm là khoảnh khắc nghiêm túc nhất mà cô từng thấy.
Chậm rãi ăn xong, lại lau miệng, Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt của cô, anh cong môi, hình như tâm trạng không tệ:
Đang nghiên cứu anh sao?


Tôi..

Bây giờ chúng ta đi thăm Tiểu An sao?


Thịnh Kiều Dương gật đầu, đối với việc của Tiểu An, cô cảm thấy áy náy vì
Đưa Phật không đưa đến Tây Thiên
, cô nhìn Thẩm Trí Ninh, rất ngạc nhiên khi anh lại chú ý đến những việc sau đó của Tiểu An

Bởi vì trong nhận thức của cô, Thẩm Trí Ninh không phải là người thích xen vào việc của người khác, lần trước nếu không phải vì cô chạy xuống xe, có lẽ Thẩm Trí Ninh cũng không quan tâm đến tai nạn xe cộ này


Nhìn anh như thể làm gì?
Thẩm Trí Ninh nhướng mày

Thịnh Kiều Dương chớp mắt, hiếm khi nào nói một câu lấy lòng:
Anh Trí Ninh, anh thật sự vô cùng đẹp trai!
Trong mắt Thẩm Trí Ninh hiện ra ý cười, nhưng anh lại tỏ vẻ lạnh lùng nói:
Nghe hơi giả tạo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.