Chương 171: Vẫn là bạn


Cô mở cửa xe, cúi người chuẩn bị ngồi vào trong, Lâm Diễn rất cẩn thận giơ tay che ở giữa đỉnh đầu cô và khung cửa xe.


Đây là bạn của Từ 8Kiều Kiều sao? Thật sự rất đẹp trai!



Con lại thật tuyệt vời, vừa rồi nhìn ở khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp trai đến bùng nổ, làn da còn3 trắng như vậy, mình tin chắc anh ấy không hề trang điểm.

Với vẻ ngoài này, người ta đâu còn cần trang điểm nữa, nhưng anh ấy thật sự không phả9i ngôi sao à? Nhìn còn có khí chất hơn cả ngôi sao.

Nếu anh ấy gia nhập làng giải trí nhất định sẽ nổi tiếng, sao chúng ta có thể không biết ch6ứ.
Đám người nhìn chiếc xe đi xa, đều bàn tán

Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.
Cầm lấy mắt kính, Thịnh Kiêu Dương vội vàng rời đi như bị truy đuổi
Chờ đến lúc cô rửa mặt xong nằm ở trên giường, đột nhiên nhận ra Thẩm Trí Ninh có nói một câu
Hai ngày nay, anh đều nhận được những ảnh chụp liên quan đến em từ một người thần bí
, vậy
Người thần bí
này là ai? Chụp ảnh cổ ở chung với người đàn ông khác còn gửi cho Thẩm Trí Ninh làm cái gì?
Muốn chia rẽ cô và Thẩm Trí Ninh sao?

Hả, thật sao?
Anh híp mắt

Anh tin hay không thì tùy, dù sao lời tôi nói đều là thật.
Thịnh Kiêu Dương nghiêng mặt qua một bên, hơi giận dỗi
Thẩm Trí Ninh quan sát ánh mắt của cô, khuôn mặt anh từ từ dịu lại, thân mật kề sát tại cô:
Nếu để anh biết em lại lừa anh, ha ha, em muốn biết hậu quả không?


Giống như lúc trước, vui hay không vui, em đều có thể chia sẻ với anh, có thời gian thì ra ngoài tụ tập, để anh biết em sống rất tốt, có thể không?
Anh mong chờ nhìn cô.
Thịnh Kiêu Dương không có cách nào nói ra lời từ chối.
Chỉ làm bạn, có cái gì phải do dự

Anh còn biết việc em gặp một người đàn ông khác trong quán cà phê.
Thẩm Trí Ninh nhàn nhã nói.

Quả nhiên anh phải người theo dõi tôi, sao anh có thể làm vậy?

Nhìn thấy cô tức giận, Thẩm Trí Ninh không nhanh không chậm nói:
Anh còn cần cho người theo dõi em sao? Đừng quên bây giờ em là người của công chúng, có một số người muốn thu thập tin tức của em
Lúc Thịnh Kiêu Dương về đến nhà, nụ cười của Lâm Diễn vẫn đọng lại trong tâm trí của cô, khiến cô ăn cơm cũng mất tập trung.

Kiều Kiều, cháu sao thế?
Ông cụ Dương thấy dáng vẻ này của cô, quan tâm hỏi.
Thịnh Kiêu Dương hoàn hồn,
Cháu...

Đinh!
Âm báo của điện thoại vang lên
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn anh, bị ánh mắt của anh hù dọa, loại ánh sáng lóe lên này, như sự hưng phấn khi muốn ăn sạch con mồi
Da đầu cô tê dại.

Lại nói, đột nhiên hơi chờ mong em sẽ lừa anh,
Khóe miệng của anh mang theo ý cười,
Cho nên, tuyệt đối đừng để anh bắt được cái đuôi nhỏ của em, nếu không em sẽ biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Tôi..
Trong mắt Thịnh Kiêu Dương hiện ra vẻ ngạc nhiên, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ như vậy
Nhìn vẻ ngoài càng ngày càng chín chắn của anh, nói không có cảm xúc là giả, thì ra chút tình cảm này cũng không phải không được đáp lại, chỉ là đáp lại quá muộn, cô đã mất đi tất cả sự can đảm.

Nhớ lại lúc trước, lúc anh cảm thấy thoải mái tự tại nhất đều có em làm bạn, anh biết anh tỉnh ngộ quá trễ, nhưng anh không muốn mất em
Tài xế và vệ sĩ đều đã xuống xe ít nhất hai phút, trong xe lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau

Anh..
Thịnh Kiêu Dương quay sang, liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm mê người của đối phương, có một chút u buồn, càng nhiều hơn là dịu dàng và chăm chú
Ánh mắt ấy cộng thêm khuôn mặt của anh, nếu đám em gái si mê nhìn thấy thì chịu thể nào được, chắc chắn họ sẽ cảm thấy anh nói cái gì cũng đúng, anh muốn làm cái gì cũng được

Kiêu Dương, chúng ta quen biết bao lâu rồi, em còn nhớ rõ không?

Thịnh Kiêu Dương chỉ im lặng nhìn anh, muốn biết tại sao anh lại hỏi như vậy
Lâm Diễn cũng không đợi cô trả lời mà nói thẳng:
Sáu năm lẻ bốn tháng rồi.

Hai ngày nay, anh đều nhận được những ảnh chụp liên quan đến em từ một người thần bí, đều là ảnh chụp lúc gặp riêng những người đàn ông khác.


Cái gì mà gặp riêng với không gặp riêng, đừng nói khó nghe như vậy
Hôm trước tôi chỉ nói chuyện với George mà thôi, đúng rồi, anh không biết George, anh ta là bạn trai cũ của Mỹ Nữu cũng chính là Lâm Na, chúng tôi gặp mặt để nói một số việc liên quan đến Lâm Na thôi.

Kiêu Dương, thời gian sáu năm, em thật sự không luyến tiếc chút nào sao?

Thịnh Kiêu Dương cảm thấy trái tim mình bị trúng một mũi tên, hơi đau buồn, cô thật sự không nhớ sao?
Lâm Diễn khẽ chạm bàn tay phải vào khuôn mặt cô, chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói:
Kiều Dương, anh biết với tình huống bây giờ của chúng ta có nói gì cũng không thực tế, nhưng anh không muốn từ nay trở thành một người xa lạ với em, chúng ta giữ lại quan hệ bạn bè đi, chí ít để thời gian sáu năm của chúng ta cũng không bị xóa sạch.
Cô nghe ra được chút đau thương trong lời nói của anh, mà trong lòng cô cũng đau khổ và bối rối
Thịnh Kiêu Dương đã từng là một thành viên trong đám em gái si mê, chẳng qua bây giờ cô đã có sự đề kháng nhất định

Em không cần đề phòng anh như thế.
Lâm Diễn giơ tay dùng trước khóe mắt cô, không hề chạm vào.

Anh muốn nói với em cái gì?

Cô lấy ra xem, lập tức chột dạ ngẩng đầu nhìn ông cụ Dương, cầm điện thoại đứng lên nói:
Ông ngoại, cháu ăn xong rồi, cháu lên lầu trước.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, ông cụ Dương nhíu mày,
cãi nhau với Trí Ninh à?

Không giống lắm.
An Cảnh nói.
Thịnh Kiêu Dương không về phòng ngủ, cô muốn đến phòng vẽ, lúc tâm trạng mất bình tĩnh cô thích nhất tự giam mình ở trong đó, phối các loại màu sắc, phát tiết cảm xúc ở trên giấy vẽ
Cô vùi mình vào ghế sofa trong phòng tranh, nhìn tin nhắn trong điện thoại
Sau nét vẽ cuối cùng, Thịnh Kiêu Dương nhìn bức tranh trên giá vẽ, không thể không thừa nhận chất độc có tên Lâm Diễn ở trong người cô còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ
Lúc nhìn thấy anh, trái tim vẫn sẽ không nhịn được mà rung động, thật ra cô rất vui vẻ khi nghe anh nói
Không muốn mất em

Không muốn từ nay trở thành một người xa lạ với em.

Cô không thích bản thân như vậy, cảm xúc của cô hoàn toàn bị một người khác khống chế, cô chán ghét cảm giác này, càng thấy ghét hơn khi người do dự bối rối lại là bản thân.
Thịnh Kiêu Dương thật sự không thể phủ nhận sự thật này.
Đôi mắt Thẩm Trí Ninh tối sầm lại, mang theo vài phần lạnh lùng hỏi:
Hai người định nối lại tình cũ sao?


Không có chuyện đó, hôm nay bọn em đã nói rõ ràng, chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Thịnh Kiêu Dương giơ tay vịn vào mép của giá vẽ, ánh mắt lưu luyến nhìn người trong bức tranh, thì thào:
Về sau thật sự chỉ có thể làm bạn.

Cô muốn đóng đinh anh ở vị trí bạn bè, mãi mãi không để cho bản thân có cơ hội tiến thêm một bước.
Tấm vải rơi xuống, phủ lên bức tranh, cô xoay người không quay đầu lại rời khỏi phòng vẽ
Cô về thẳng phòng ngủ, phát hiện Tiểu An đã nằm trên giường, lúc này mới nhớ tới điện thoại đang ở trong phòng vẽ, đang định quay lại lấy, soạt một tiếng của phòng vệ sinh trượt ra, cô và người mặc đồ ngủ bốn mắt nhìn nhau

Anh lại tới nữa à?


Anh không thể tới sao?
Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày.
Hai người ngồi trong xe lại không ai nói câu nào
Thịnh Kiêu Dương là không biết ph5ải nói gì.
Lâm Diễn là có quá nhiều lời muốn nói, trái lại không biết bắt đầu nói từ đầu.
Thẩm Trí Ninh không nói lời nào.
Thịnh Kiêu Dương không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng biết anh đang nhìn mình, vội nói:
Tôi không nói dối anh, không tin anh có thể đi điều tra.
Cô do dự đi tới hai bước, cuối cùng vẫn đi qua, giơ tay:
Kính của tôi.

Thẩm Trí Ninh trả kính lại cho cô.
Thẩm Trí Ninh đột nhiên nhào vào cô
Anh nằm phía trên, giơ tay tháo kính của cô xuống, nhìn cô ở khoảng cách gần, giọng điệu khó hiểu:
Gặp lại tình nhân cũ liền định vứt bỏ anh sao?
Hơi thở nóng bỏng của anh theo đôi môi đóng mở phủ lên trên mặt cô.
Thịnh Kiêu Dương híp mắt thích ứng với cảm giác mơ hồ khi kính rời khỏi mắt,
Anh đang nói bậy bạ gì đó!

Nói bậy? Ha, chẳng lẽ Lâm Diễn không phải tình nhân cũ của em sao?

Trong lòng cô có một giọng nói đang nói ra.
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương làm theo trái tim mình, gật đầu.
Lâm Diễn mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, chỉ muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào trong đầu.

Anh..
Được rồi, tôi đi dọn phòng cho anh.
Thịnh Kiêu Dương nhìn anh một cái, rời khỏi phòng ngủ.
Thịnh Kiêu Dương đi vào một căn phòng dành cho khách, mở tủ quần áo lấy một bộ đồ dùng mới, trải ga giường.
tôi biết rồi, anh đứng lên, tôi muốn đi rửa mặt.
Thịnh Kiêu Dương đẩy ngực anh
Thẩm Trí Ninh xoay người nằm bên cạnh.
Thịnh Kiêu Dương vội đứng lên, bước chân vội vã đi ra ngoài, lúc đến cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay lại tức giận hỏi:
Sao anh biết tôi và Lâm Diễn gặp mặt, anh phải người theo dõi tối sao? Hay là anh đã mua chuộc tài xế và vệ sĩ của tôi?

Cô quay lại nhìn người đàn ông đang khoanh hai tay trước ngực:
Đến giúp một tay đi.

Rắc rối như vậy làm gì, hôm qua ngủ chung em cũng không khó chịu, hơn nữa,
Giọng nói của anh nhẹ hơn,
Anh còn có thể làm ấm giường cho em.

Thịnh Kiêu Dương lườm anh một cái, dứt khoát trải ga giường, cô thật sự chưa từng tự mình làm loại việc nhà này, chuẩn bị ga giường chăn gối xong, đã mệt đến không thở nổi

Được rồi, anh ngủ ở đây đi.
Cô vỗ chiếc giường mình vừa dọn dẹp xong, định rời đi
Lâm Diễn gửi tin nhắn tới bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, cổ ngây ngẩn một lúc liền ném điện thoại sang một bên, đi lấy dụng cụ vẽ tranh
Sau khi phối các loại màu sắc trong bảng màu, cô đứng trước giá vẽ, nhắm mắt lại, trong đầu tự động hiện ra dáng vẻ của Lâm Diễn, cô muốn nghĩ đến cái khác, nhưng bộ não hoàn toàn mất khống chế
Bút vẽ dính thuốc màu vẽ lên tờ giấy trắng, khi khoảng trống trên tờ giấy trắng bị thuốc màu chiếm cứ từng chút một, cuối cùng dáng vẻ của Lâm Diễn đã thành hình trên giấy.
Là loại người gì mà không thể nhìn cô sống tốt chứ?

Thịnh Kiêu Dương mang theo nghi ngờ, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.