Chương 177: Chứng cứ



Ai có thể chứng minh cô không vào đó?
Lương Tiểu Tuệ đột nhiên nói


Phu..
Hai mẹ con mãi không đi xuống, người ở trong phòng khách cũng đã biết kết quả.
Khuôn mặt Thịnh Huân tái mét, nhìn mẹ già nhà mình bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, lại nhìn cha già đã không cãi lại được, cuối cùng nhìn ông cụ Dương:
Cha, ngay mai con sẽ cho cha một câu trả lời.

Khóe miệng Thịnh Huân hiện ra một nụ cười chế giễu, nhìn hai người già nói:
Cho nên tất cả đều là lỗi của con hả? Tất cả đều là con gieo gió gặt bão!
Ông ta nói xong, liền đi lên lầu.
Cha Thịnh nhìn người bạn già đang khóc thút thít:
Trước kia còn tưởng Lương Tiểu Tuệ là đứa con dâu tốt, từ chuyện lần này có thể nhìn ra, tâm cơ của Lương Tiểu Tuệ rất nặng

Bây giờ nói như vậy còn có tác dụng gì? Mẹ muốn đồ trang sức gì có thể nói với con! Mẹ lấy đồ của Kiều Dương có suy nghĩ đến cảm nhận của con không?
Thịnh Huân khàn giọng hỏi.

Thịnh Huấn, việc này con không thể chỉ trách mẹ con, Kiêu Dương đã qua đời, đồ đạc của nó để đó cũng chỉ là để không, mẹ con muốn lấy đi tặng người khác cũng là bình thường

Nói như vậy, bà chắc chắn bà không lấy những món đồ trang sức khác hả?
Thịnh Kiêu Dương hỏi.
Lương Tiểu Tuệ gật đầu:
Đúng vậy.

Bà không lấy, vậy người kia là...
Ngón tay Thịnh Kiêu Dương vẽ ra một đường cong, chỉ Thịnh Thi Vận,
Cô!
Đầu tiên Thịnh Thi Vận hoảng hốt, sau đó lại tỏ vẻ giận dữ:
Từ Kiều Kiều, cô đừng cắn người lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ, các người chỉ dựa vào một bản danh sách gì đó của Thịnh Kiêu Dương liền nói có nhiều đồ đặt trong căn phòng đó như vậy

Bà nhanh chóng liên lạc với vợ của thằng Cả và thằng Hai đi, bà tặng hai món đồ khác cho bọn nó, nói rõ ràng tình huống rồi bảo bọn nó trả lại!
Cha Thịnh nhắc nhở

Cái này bảo tối mở miệng thế nào được.
Bà cụ than thở

Không nói được cũng phải nói là bà mang đi cho, tất nhiên là phải tự tìm về.
Cha Thịnh nặng nề nói
Thịnh Huân đi vào phòng ngủ của Kiều Dương ở trên lầu, chỉ nhìn thấy một ngăn kéo đã bị kéo ra đặt dưới đất, cũng không nhìn thấy hai mẹ con kia, vẻ mặt lạnh lùng, tìm thấy bọn họ ở trong phòng Thịnh Thi Vận.

Mẹ, Từ Kiều Kiều không nói sai, trong ngăn kéo đúng là có lắp camera,
Thịnh Thi Vận khóc không ra nước mắt nhìn Lương Tiểu Tuệ,
Chúng ta xong rồi.
Lương Tiểu Tuệ không tin, tự mình ngồi xổm xuống nhìn xem, kết quả nhìn thấy một điểm sáng trong góc của ngăn kéo.
Lúc này bà ta mặt xám mày tro, hoàn toàn mất đi tinh thần giãy giụa
Cô ta vội vàng chạy lên lầu.
Tất cả mọi người ở trong phòng đều im lặng, đều đang đợi Thịnh Thi Vận quay lại

Xem ra bà đã kiểm tra rồi.
Thịnh Kiêu Dương giễu cợt
Như vậy, vấn đề bây giờ là, rốt cuộc trong phòng ngủ có camera hay không, mọi người đều có câu hỏi này trong lòng

Vậy lúc con lấy đồ của Kiều Dương, dùng đồ của con bé thì có thấy áy náy với con bé không?

Cha, thật xin lỗi, là con ghen ghét với nó, con và nó đều là con gái của cha, vì sao từ nhỏ nó đã có thể thưởng thụ sự đối xử như một công chúa, đồ dùng ăn uống đều là thứ tốt nhất
Đồ trang sức của nó động một cái là một triệu, con thì sao, con chỉ đi một đôi giày cũ
Sắc mặt Lương Tiểu Tuệ lập tức trắng bệch, một người khác cũng thay đổi sắc mặt là Thịnh Thi Vận, bây giờ nét mặt của hai mẹ con không khác gì nhau

Trong ngăn kéo lắp một camera có ghi âm, bà có muốn bây giờ đi kiểm tra một chút không?
Thịnh Kiêu Dương không hề sợ hãi nói
Bảo bà lấy bốn bộ còn được chia hai bộ, những cái khác lại vụng trộm giấu đi, để bà gánh chịu nhiều lỗi như vậy.

Bà cụ lau nước mắt:
Là tôi quá tin tưởng Tiểu Tuệ.

phu..
phu nhân?
Cô giúp việc trẻ tuổi hoản8g sợ nhìn Lương Tiểu Tuệ, sắc mặt cô ta trắng bệch, cái nồi này cũng không phải là cái nồi bình thường, mà là cái nôi trị giá hơn năm triệu tệ3, cô ta sao gánh vác nổi.
Ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương, ông cụ cũng muốn biết có hay không, nếu như không có thì muốn truy cứu trách nhiệm sẽ rất phiền toái, đối phương liều chết không thừa nhận, cuối cùng có lẽ sẽ không giải quyết được gì
Thịnh Kiêu Dương không nóng vội, cô nhìn biểu cảm của mỗi người trong Thịnh gia, rồi mới nhìn Lương Tiểu Tuệ nói:
Vậy bà đã kiểm tra ngăn kéo để đồ trang sức ở bàn trang điểm chưa?

Hành động này của bà là phạm pháp, thuộc về hành vi trộm cắp, bà trộm cắp số tài sản kếch xù như thế, một khi chúng tôi kháng cáo, bà sẽ phải chịu phán quyết.
Luật sư Lữ nghiêm túc nói
Bà cụ hít vào một hơi, thiếu chút nữa là không thở nổi, bà nắm chặt tay Lương Tiểu Tuệ như nắm lấy cành có cứu mạng:
Tiểu Tuệ, con nói cho bọn họ biết, mẹ chỉ lấy bốn món thôi, con cũng ở đó, là con nhìn mẹ cầm đi, con phải làm chứng cho mẹ!

Hơn nữa, những năm qua con cũng không biểu hiện con quan tâm Kiêu Dương, ai biết con sẽ để ý chuyện này như vậy.
Cha Thịnh nói.
Bà cụ vừa rơi nước mắt vừa gật đầu, lời cha Thịnh nói chính là lời bà ta muốn nói.

Trong phòng ngủ có lắp camera.
Thịnh Kiêu Dương nói

Không thể nào!
Lương Tiểu Tuệ la thất thanh
Tuy nhiên, sau một lúc lâu, Thịnh Thi Vận cũng chưa đi xuống, Lương Tiểu Tuệ lo lắng cô ta xảy ra chuyện liền đi lên xem, lại thấy Thịnh Thi Vận ngồi bệt trước bàn trang điểm trong phòng Thịnh Kiêu Dương, ngăn kéo bị kéo ra, đặt sang một bên

Thi Vận, con sao thế?
Lương Tiểu Tuệ lo lắng đi tới.
Thịnh Huân nhắm mắt lại, ông ta cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp ông cụ Dương nữa

Lão phu nhân, là luật sư, tôi không thể không nhắc nhở bà, lời nói của bà có vấn đề, mặc kệ bà có quan hệ gì với thân chủ của tôi, chỉ cần không phải người được thân chủ của tôi ủy quyền, thì không thể chưa được thân chủ của tôi cho phép đã lấy đồ của cô ấy
Biểu cảm của Lương Tiểu Tuệ cứng đờ, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, bà ta nói:
Đúng là mẹ chỉ lấy bốn món.

Bà ta chỉ lấy bốn món, vậy số còn lại là cô lấy rồi.
Ông cụ Dương nói

Ông đừng vu oan cho tôi, đồ trang sức của tôi cũng là mẹ cho tôi.
Lương Tiểu Tuệ lập tức nói với giọng điệu chính trực
Cha, con cũng là con gái của cha mà!
Thịnh Thi Vận khóc lóc, nói hết lời trong lòng ra
Thịnh Huân không hề động lòng, thậm chí còn cười lạnh, vô tình nói:
Trách ai chứ? Chỉ trách con đã đầu thai sai nhà rồi.

Thịnh Huân chỉ nhìn chằm chằm bà cụ, lạnh lùng ép hỏi:
Mẹ, mẹ nói có bốn món đồ, vậy hai cái kia đang ở đâu9?

Mẹ, mẹ.
Bà cụ run rẩy,
Mẹ tặng cho hai người chị dâu của con rồi.

Bà cụ biết những món đồ của Kiều Dương rất có giá trị, nhưng 6không ngờ lại có giá trị như vậy, động một cái đã là năm triệu tệ, sắp dọa bà cụ ngất rồi

Các người chờ cảnh sát đến cửa mới chịu thừa nhận sao?
Thịnh Huân lạnh lùng nhìn bọn họ.
Thịnh Thị Vân khóc nói:
Cha, thật xin lỗi.


Im đi!
Ánh mắt Thịnh Huân sắc như dao.

Thịnh Huân, Tiểu Tuệ nói không sai, làm cái gì cũng phải nói chứng cứ.
Ông Thịnh ủng hộ
Sự tức giận trong lòng cha Thịnh còn chưa nguôi ngoai, ông cụ phàn nàn với Thịnh Huân:
Ông thông gia thật sự là ác độc, dù sao con cũng là con rể của ông ta gần mười năm, vậy mà ông ta lại đối xử với con như thế!

Nếu không phải chúng ta làm sai, sao ông ấy lại làm như vậy?
Thịnh Huân đỏ mắt nhìn hai người già

Con trai, thật sự xin lỗi, mẹ không ngờ sẽ mang đến rắc rối lớn như vậy.
Bà cụ rơi nước mắt.

Muốn chứng cứ sao?
Khóe môi Thịnh Kiêu Dương hiện ra một nụ cười thần bí,
Nếu tôi đưa ra được chứng chứ, một số người nói dối sẽ phải gánh chịu hậu quả đấy.

Mí mắt Lương Tiểu Tuệ giật giật, trong lòng có cảm giác không ổn, nhưng bà ta trải lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra có thể có chứng cứ gì, trong phòng ngủ của Thịnh Kiêu Dương không có camera, bà ta đã kiểm tra rồi.

Được, nếu như không thể đúng hẹn, tôi sẽ không nể mặt cậu nữa.
Nói xong, ông cụ Dương dẫn đám người rời đi
Trong phòng lập tức trở nên trống trải
Thịnh Huân nhìn cô gái hiểu rõ phòng của Kiều Dương như lòng bàn tay bằng ánh mắt sâu xa, nếu không phải ông ta đã tận mắt nhìn Kiều Dương vào lò hỏa táng, ông ta sẽ nghĩ Kiều Dương chết đi sống lại

Tôi không tin!
Sau khi Thịnh Thi Vận tuyệt vọng lại bắt đầu nghi ngờ đối phương, cô ta cảm thấy đối phương nhất định cố ý nói như vậy để dọa bọn họ
Khóe miệng của cô mang theo một nụ cười lạnh, lúc trước cô đã lập di chúc, sao lại không suy nghĩ chu đáo chứ
Tuy lúc đầu chỉ là muốn biết có người nào đi vào phòng lúc cô không ở nhà hay không, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Nhưng chúng tôi chỉ nhìn thấy có bốn món, vậy các người dùng cái gì để chứng minh những thứ này vốn ở trong phòng cô ta.


Thi Vận nói đúng, các người có chứng cứ chứng minh trong phòng Kiêu Dương cất giữ nhiều đồ như vậy sao? Nếu như không thì không có tư cách nói...
Lương Tiểu Tuệ còn chưa nói hết câu, đã bị Thịnh Huân cắt ngang

Sao bà lại hồ đồ như vậy chứ?
Cha Thịnh tr5ách móc người bạn già

Sao tôi biết chúng lại đắt tiền như vậy, hơn nữa tôi là bà nội của Kiều Dương, lấy của nó một chút đồ trang sức thì sao chứ?
Bà cụ không chịu nổi khi cha Thịnh cũng giúp người ngoài đối phó bà
Không chỉ Thịnh Thi Vận chịu đả kích lớn, mà Lương Tiểu Tuệ cũng cảm thấy bản thân bị nghiền nát thành cát bụi, bà ta nhìn người đàn ông lạnh lùng này, biểu cảm khuôn mặt méo mó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.