Chương 237: Chỉ mặc cho anh nhìn


Sau khi thay quần áo, Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na đi đến trước sân khấu chữ T.

Thẩm Trí Ninh đang nói chuyện với Giám đốc thương hiệu.
Thấy bọn họ đi ra, anh giơ tay ra với Thịnh Kiêu Dương.
Lúc Thịnh Kiêu Dương đi đến, đúng lúc phía trước có một nữ ngôi sao người Hoa đang tạo dáng.
Các nhiếp ảnh gia của giới truyền thông nước ngoài vừa nhìn thấy hai người nắm tay đi vào, đều rối rít di chuyển máy ảnh, có nhiếp ảnh gia đến dự buổi trình diễn lúc sáng nhận ra Thịnh Kiêu Dương. Sáng nay, cô đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với mọi người, nhiếp ảnh gia này kêu lên
Là cô ấy
, khiến những nhiếp ảnh gia khác tưởng là một ngôi sao lớn, cũng chụp ảnh theo.
Lúc Thịnh Kiêu Dương đi về phòng thay đồ để thay quần áo, Thẩm Trí Ninh lấy ra một tấm thẻ, lúc đưa cho nhân viên cửa hàng còn nói:
Gói cả hai bộ lúc trước lại.

Ánh mắt nhân viên cửa hàng vụt sáng lên, mỉm cười vô cùng ngọt ngào đáp lời.
Cái gì? Thịnh Kiêu Dương còn chưa kịp từ chối đã bị anh kéo vào phòng thay đồ.
Ngay lúc cánh cửa được đóng lại, cô liền bị anh đè lên vách tường phòng thay đồ, một nụ hôn choáng ngợp rơi xuống.
Thịnh Kiêu Dương nhìn nữ ngôi sao này,
Cô là?


...
Thế mà không biết mình!!! Nữ ngôi sao kia thấy phát điên, cô ta tự nhận mình rất nổi tiếng ở Trung Quốc, ít nhất còn hơn cái kẻ trước mắt này. Hơn nữa cô ta còn nổi tiếng rất lâu rồi, nhưng đối phương lại không biết, là cố ý mà!
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh giúp thay lễ phục vừa mở miệng muốn khen một chút, lại thấy bạn trai của người ta lắc đầu, chỉ có thể nói thầm ở trong lòng anh chàng nam phiếu này thật không có mắt nhìn, rõ ràng hai chiếc váy này đều rất đẹp.
() Là tiếng lóng của dân mạng, có ý nghĩa là bạn trai.
Lúc đi ra, thấy nhân viên đã đưa ba túi quần áo cho Thẩm Trí Ninh, cô cảm thấy kỳ lạ:
Không phải chỉ có một bộ sao?
Trong cửa hàng này không có đồ nam, anh còn mua gì nữa?

Ngài ấy đã mua cả hai bộ mà cô thử lúc trước.
Nhân viên cửa hàng nói.
Thịnh Kiêu Dương không mang theo lễ phục dạ hội, nếu muốn tham gia tiệc tối thì phải đi mua một bộ lễ phục, bởi vì tham gia bữa tiệc được tổ chức bởi một thương hiệu, cô lại muốn làm người phát ngôn, tất nhiên không thể mặc quần áo của nhà khác.

Em còn chưa từng đi dạo trung tâm mua sắm với anh Trí Ninh.
Thịnh Kiêu Dương nắm tay Thẩm Trí Ninh, chậm rãi đi đến trung tâm mua sắm.
Thẩm Trí Ninh ôm eo cô đi ra ngoài.
Sau khi mua giày lại đi trang điểm thay lễ phục, Thịnh Kiêu Dương cùng Thẩm Trí Ninh đến khách sạn tổ chức bữa tiệc.
Ánh mắt của Thẩm Trí Ninh lướt qua phần eo trắng của cô, cuối cùng phần cằm kiêu ngạo của anh cũng hạ xuống.
Coi như Thịnh Kiêu Dương đã hiểu rõ, tên này cũng không thích cô để lộ quá nhiều da thịt.
Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn cô,
Về sau còn nhiều thời gian.

Thịnh Kiêu Dương mím môi mỉm cười.
Nhưng ánh mắt ở sau lưng cô lập tức nóng rực lên, nhìn chằm chằm phần lưng xinh đẹp không có chút thịt thừa nào của cô, từ xương bướm xuống dưới... không nhìn được nữa, cô đã đi vào phòng thay đồ rồi.
Để lại phong cảnh đó cho anh thì tốt rồi.

Sau này chỉ mặc cho anh nhìn.
Thẩm Trí Ninh nói như lẽ dĩ nhiên.
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy anh nói vậy thật sự sợ ngây người.
Nữ ngôi sao người Hoa kia còn đang đứng trước bức phông nền đang định tạo dáng tiếp lập tức thấy lúng túng, cô ta quay sang nhìn.

Từ Kiều Kiều?


Không thích hợp.
Thẩm Trí Ninh lên tiếng.

Vì sao? Em cảm thấy rất đẹp.
Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ lại oán giận nhìn anh.

Muốn trốn nợ? Hả?
Trong lời nói của anh mang theo sự uy hiếp.

Gần đây trí nhớ của em hơi kém, anh Trí Ninh có thể nhắc em một chút không?
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt giả vờ ngây thơ, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại.
Loại chuyện này có quan trọng sao? Quan, trọng, sao???
Thịnh Kiêu Dương thật sự không biết phải nói gì, nếu như hôn là chuyện quan trọng, như vậy còn có cái gì là không quan trọng.
Tạm thời tha cho em một mạng, Thẩm Trí Ninh nhẹ cong môi, đứng thẳng người rời khỏi phòng thay đồ.

Cô mang quần áo vào đi.
Anh liếc mắt lấy một bộ lễ phục khác đưa cho nhân viên cửa hàng.
Thịnh Kiêu Dương thay sang bộ thứ hai rồi đi ra.
Đó là chiếc váy theo phong cách công chúa, từ phần eo xuống dưới là tầng tầng lớp lớp voan mỏng, làn váy uốn lượn, nhưng anh lại lắc đầu.

Nhưng anh lắc đầu.

Thẩm Trí Ninh cong khóe môi,
Anh không muốn để em mặc như vậy đi tham gia bữa tiệc.


Anh xem cái này có được không?
Thịnh Kiêu Dương mặc một chiếc váy dạ hội màu đen đi ra từ phòng thay quần áo, Thẩm Trí Ninh đang ngồi trên sofa nhìn người đang xoay qua xoay lại.
Thẩm Trí Ninh nhìn kỹ, ánh mắt bị thu hút bởi phần lưng xinh đẹp của cô, nhưng cô lại lập tức xoay người lại. Sắc mặt của anh không thay đổi, khẽ lắc đầu.
Sau khi chọn xong đồ ăn, Mir liền nói việc đại sứ thương hiệu với Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương vui vẻ đồng ý, không ai đẩy tiền ra ngoài, có thể tự kiếm tiền thì tự kiếm tiền, làm sâu gạo cũng không phải cuộc sống mà cô muốn theo đuổi, nếu không cô còn đi quay phim đi trình diễn cái gì?
Cánh môi rời ra, cuối cùng Thịnh Kiêu Dương đã tìm lại được lý trí của mình.

Anh cố ý!
Thịnh Kiêu Dương dùng ánh mắt lên án nhìn anh.
Nhân viên cửa hàng vội đi vào phòng thay đồ, thấy khuôn mặt hàm chứa sắc xuân và đôi môi hồng nhuận của nữ khách hàng, thì lập tức nhìn quần áo trên người đối phương, thấy quần áo không lộn xộn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nhìn thấy tư thế của cặp tình nhân này, cô ta thật sự sợ hai người sẽ làm việc gì không thể miêu tả trong phòng thay quần áo.
Chiếc váy thứ ba được lựa chọn cẩn thận là một bộ có cổ áo dựng thẳng với hai màu đen trắng, phía trên là một chiếc áo ngắn không tay để lộ rốn, phối với một chiếc quần dài, ống quần ở phía dưới đầu gối là kiểu xếp nếp xen kẽ trắng đen.
Thẩm Trí Ninh không kiềm chế nổi, giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô.

Vì sao em luôn không nhớ được những chuyện quan trọng như vậy?

Thịnh Kiêu Dương nhấc làn váy quay một vòng, lại gần trước mặt Thẩm Trí Ninh, chủ động hỏi:
Chiếc váy này không đẹp à?
Cô cảm thấy chiếc váy này rất đẹp.
Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn thẳng, phần dưới xương quai xanh quyến rũ như nụ hoa chớm nở đập thẳng vào mắt, tròng mắt của anh hơi co rụt lại.
Ăn xong bữa trưa, Giám đốc Mir lại mời bọn họ tham dự bữa tiệc thời trang tối nay, sau đó liền chia ra.
Buổi trưa tháng Tư, toàn bộ Paris bao phủ dưới ánh mắt trời, cùng với gió nhẹ ấm áp, mọi người đi dạo trên phố cũng có vẻ nhàn nhã hơn.

Kiều Kiều, ngài Mir mời chúng ta cùng đi ăn bữa trưa.
Thẩm Trí Ninh nói.
Thịnh Kiêu Dương lại 9nhìn Lâm Na, bởi vì lúc nãy cô đã hẹn cùng đi ăn cơm với Lâm Na.
Thẩm Trí Ninh dùng tay còn lại nâng cằm của cô lên, nhẹ cắn môi của cô, nhỏ giọng nói:
Anh còn có thể trở nên xấu xa hơn.

Thịnh Kiêu Dương vội vàng giơ tay lên túm lấy ma trảo của anh:
Em phải nhanh chóng thay quần áo, lát nữa còn phải mua giày, lại còn đi trang điểm, không thể kéo dài nữa, nếu không tối nay sẽ không kịp tham gia bữa tiệc.

Bàn tay của Thẩm Trí Ninh đặt bên cạnh má cô giật giật, ngón tay cái đầy tính ám chỉ vuốt nhẹ khóe môi của cô, anh hơi nhướng mày, mang theo chút phóng túng:
Đúng, anh cố ý đấy.

Thịnh Kiêu Dương mở miệng, đột nhiên không biết phải nói gì, bây giờ Thẩm Trí Ninh đúng kiểu vô địch rồi, da mặt dày đến mức cô không theo kịp.
Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, cảm thấy kỳ lạ nhìn Thẩm Trí Ninh:
Không phải anh không thích hai bộ đó sao?


Anh không nói không thích.
Thẩm Trí Ninh cũng không thừa nhận.

Anh Trí Ninh?
Thịnh Kiêu Dương thấy anh không trả lời, hơi nghiêng đầu khẽ gọi.

Em mặc không đẹp.
Thẩm Trí Ninh cảm giác giọng nói khô khan hơn bình thường, có chút khàn khàn.
Sao… thế? Thịnh Kiêu Dương chưa kịp nghĩ ra mình đã khiêu khích ma tính của Đại ma vương ở điểm nào, chỉ có thể lép vế trước sự tấn công nhiệt tình như lửa của anh.
Thời gian dài dằng dặc như đã trôi qua một thế kỷ, lại như chỉ là một khoảnh khắc.

Đúng lúc anh yêu nhà mình muốn hưởng thụ thế giới hai người với mình, vậy 6hai người đi ăn đi, chúng ta hẹn lại sau.
Lâm Na nói với Thịnh Kiêu Dương, sau đó cô ấy chào hỏi Giám đốc, rồi rời đi.
Giám đốc Mir dẫn the5o trợ lý, cùng Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh đi đến một nhà hàng Michelin ở gần đó.
Thịnh Kiêu Dương rất tự nhiên đặt tay vào đó.
Lâm Na nhìn thấy hành động củ3a bọn họ, thầm mỉm cười trong lòng.
Thẩm Trí Ninh không cần mua quần áo, âu phục của anh vốn được đặt may riêng. Cho nên nói, đàn ông đúng là thuận tiện, bất kì dịp trang trọng nào cứ mặc âu phục chắc chắn sẽ không sai.
Cửa vào bữa tiệc được trải thảm đỏ, còn có một bức phông nền dán quảng cáo của thương hiệu, phía trước bức phông nền còn có một số bạn bè truyền thông đang chụp ảnh cho người đi qua.
Vẻ mặt cứng đờ của cô rất thú vị, ngón tay của anh nhẹ nhàng nhúc nhích.
Thịnh Kiêu Dương hơi nhếch môi,
Anh Trí Ninh, anh trở nên xấu...

Thịnh Kiêu Dương không nghi ngờ gì, quay sang nói với nhân viên cửa hàng:
Vậy cô đi vào giúp tôi mặc cái khác đi.


Anh giúp em.
Thẩm Trí Ninh đột nhiên đứng lên, nắm tay cô đi vào trong phòng thay đồ.
Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, bạn trai đã nói không vậy chắc chắn phải đổi, cô vẫn rất tin tưởng ánh mắt của Thẩm Trí Ninh.
Cô xoay người, quay lại phòng thay đồ.

Sau này em quên một lần, sẽ phải bù lại gấp đôi.
Thẩm Trí Ninh thấy cảm giác rất tốt, lại vuốt ve khuôn mặt của cô.

Cộc cộc cộc
tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng nhân viên cửa hàng nhắc nhở:
Làm phiền một chút, xin hỏi quần áo có thích hợp không?


Vậy mà anh còn mua?
Có nhiều tiền hơn nữa cũng không phải tiêu như vậy. Thịnh Kiêu Dương lẩm bẩm một câu ở trong lòng.
Nếu như là trước kia, trái lại cô sẽ không cảm thấy như vậy, bởi vì trước kia cô không có khái niệm gì với tiền bạc, từ trước tới nay chỉ có muốn và không muốn. Nhưng từ lúc cô trải qua những ngày tháng khó khăn chỉ có mấy đồng tiền khi biến thành Từ Kiều Kiều, cô mới nhận ta cuộc sống trước kia của mình xa xỉ đến mức nào, cách nhìn nhận của cô đã thay đổi rất nhiều.

Em còn nợ anh một nụ hôn.
Anh nói.

Lúc nào?

Bàn tay của Thẩm Trí Ninh đang đặt bên má cô trượt xuống cổ, lướt qua xương quai xanh của cô, ấn nhẹ.

...
Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi mua sắm.
Lúc trước ở trong nước, theo độ nổi tiếng của cô tăng lên, cô bắt đầu bị hạn chế khi đi ra ngoài, nếu không ngụy trang thì sẽ bị bao vây. Ra nước ngoài thì không cầm lo lắng như vậy, đây cũng là lý do vì sao các ngôi sao đều thích đi du lịch nước ngoài thậm chí là định cư.

Mời nhìn qua bên này.
Có nhiếp ảnh gia mở miệng nhắc nhở.

Mấy người cùng lúc nhìn về phía nhiếp ảnh gia, ngay sau đó khóe mắt nữ ngôi sao người Hoa này hơi giật giật, những nhiếp ảnh gia này đều đang chụp Từ Kiều Kiều, ngay cả đám nhiếp ảnh gia mà cô ta mời đến cũng quay ống kính về phía Từ Kiều Kiều rõ ràng đang có danh tiếng tồi tệ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.