Chương 25: Gặp lại thẩm ma vương
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1336 chữ
- 2022-02-04 08:04:35
Từ Tình ăn đến không dùng đũa được, rốt cuộc bà đã biết, vì sao trước kia con gái luôn là dáng vẻ chán ăn, ăn đồ ngon như vậy lại ăn đồ bà làm, dù là bà cũng sẽ chịu ảnh hưởng
Thịnh Kiêu Dương cũng ăn rất thỏa mãn, cuối cùng cô cũng được chữa trị vị giác
Ăn no chưa? Muốn gọi thêm đồ ăn không?
Thịnh Kiêu Dương nhìn Từ Tình hỏi.
Không cần không cần, mẹ đã ăn rất no rồi
Kiều Kiều con thì sao?
Từ Tình vội trả lời.
Con ăn no rồi
Con muốn đi nhà vệ sinh, mẹ đi không?
Thịnh Kiêu Dương đứng dậy.
Mẹ cũng đi.
Nhà vệ sinh trong nhà hàng được thiết kế độc lập, đằng sau lầu là một gian nhà cấp bốn, lúc trước nơi này là một cái lán, sau đó được xây dựng thành nhà vệ sinh.
Vừa đi vào nhà vệ sinh, sắc mặt Thịnh Kiều Dương liền thay đổi, cô giữ chặt Từ Tinh, nhỏ giọng hỏi:
Mẹ mang cái kia không?
Cái kia? Đầu tiên Tử Tinh sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng
Không, mẹ đi mua cho con.
Đừng, gần đây đâu có cửa hàng tiện lợi nào, mẹ đi tìm Tiểu Ân Tuệ cũng là cháu gái của chủ tiệm mượn cho con một cái.
Được.
Từ Tình vội vã đi ra ngoài
Chờ người đi, Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nghĩ đến, Từ Tình tìm được người không? Quán cơm Tiêu gia được làm theo mô hình vườn, rẽ trái lượn phải, Từ Tình lại mới đến lần đầu, rất dễ nhầm lẫn
Quả nhiên qua một hồi lâu cũng không chờ được Từ Tình, Thịnh Kiêu Dương đỡ trán thở dài, cũng may thứ đồ chơi kia chưa tới, chỉ là cảm giác rất mãnh liệt, hẳn là không được bao lâu sẽ tới.
Bất đắc dĩ, Thịnh Kiều Dương chỉ có thể tự mình ra tay.
Cô bước nhanh ra ngoài, không để ý đụng phải một người.
Xin lỗi...
Những từ còn lại mắc kẹt trong cổ họng.
Thịnh Kiều Dương nhìn người đàn ông với vẻ mặt cau có lạnh lùng trước mặt, cảm thấy cả người không tốt.
Sao Thẩm ma vương lại ở đây? Đại bản doanh của tên này không phải ở nước Đức sao? Từ lần trước đã qua nửa tháng rồi, sao còn chưa đi?
Là cô?
Thẩm Trí Ninh híp mắt.
Là tôi.
Thịnh Kiều Dương hất cằm lên, ép mình phải mạnh mẽ ở trước mặt Đại ma vương, cô chưa làm gì, không thể mỗi lần gặp Thẩm Trí Ninh đều như mèo gặp chuột.
A...
Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Sao cô lại ở đây?
Thẩm Trí Ninh rét lạnh nhìn cô.
Vì sao tôi không thể ở đây? Ai quy định tôi không thể tới đây sao?
Thịnh Kiều Dương nhướng mày
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, vẻ mặt càng thêm ấm trầm
Lúc trước người đánh đàn dương cầm trên lầu các là cô?
Anh đột nhiên hỏi.
Lúc đi qua đó, anh chỉ thấy được một bên mặt
Thịnh Kiều Dương kinh ngạc một chút, nhưng vẫn trả lời:
Là tôi.
Thấm Trí Ninh đột nhiên bật cười, chậm rãi nói:
Rất tốt...
Cảm ơn đã khen, tôi còn có việc đi trước.
Thịnh Kiều Dương cảm giác không thích hợp, lập tức bỏ chạy
Trong toilet yên tĩnh.
Đôi mắt người đàn ông trong gương dày đặc sự lạnh lẽo, hơi thở nguy hiểm
Thịnh Kiêu Dương chạy ra khỏi nhà vệ sinh cũng không định đi tìm Tiểu Ân Tuệ mượn băng vệ sinh, chỉ muốn nhanh đi tìm Từ Tình, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, bệnh thần kinh của tên Thẩm Trí Ninh kia lại tái phát rồi, cô vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
Cô không cần đến chỗ Tiểu Ân Tuệ, nếu Từ Tình tìm được đã sớm trở lại, nhất định bị lạc ở góc nào đó trong khu vườn này.
Kỳ thật vườn của Tiếu gia cũng không đặc biệt lớn, chỉ là có quá nhiều góc rẽ.
Thịnh Kiêu Dương đi qua hai chỗ rẽ liền thấy Từ Tình.
Trước mặt Từ Tình còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu, người đàn ông đang nói gì đó, mà Từ Tình lại đang lau nước mắt.
Người này là ai?
Thịnh Kiêu Dương đặc biệt khó chịu, cô không đành lòng để Từ Tình khóc, người đàn ông này đang làm trò gì vậy?
Cô hung hăng đi qua
Từ Tình đứng đối diện với Thịnh Kiêu Dương, Thịnh Kiêu Dương vừa đi tới, bà liền thấy được
Nhất thời sắc mặt thay đổi
Người đàn ông trung niên chú ý tới vẻ mặt của Từ Tình, ông ta xoay người lại, sau khi nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đi tới, sắc mặt ông ta cũng thay đổi
Cô có con rồi hả? Không phải cô nói sau khi ly hôn với tôi vẫn chưa kết hôn sao? Cô lại dám lừa tôi! Quả nhiên Nhân Nhân nói đúng, cô tiếp cận tôi là có ý đồ, thiệt cho tôi còn thấy hổ thẹn với cô
Về sau cô cách xa nhà chúng tôi một chút, lúc đầu mắt tôi bị mù mới coi trọng loại phụ nữ như cô!
Trên mặt người đàn ông hiện ra sự tức giận vì bị lừa gạt, hét lên với Từ Tình.
Không cần nghi ngờ vì sao ông ta biết được quan hệ của hai người, chỉ cần nhìn khuôn mặt, hai người quá giống nhau.
Chát!
Từ Tình đánh xong liền giật mình.
Cô lại dám đánh tôi?!
Người đàn ông càng giận, giơ tay muốn tát lại, còn chưa tát được, ông ta đã bị đẩy ngã xuống đất.
Thịnh Kiều Dương che trước mặt Từ Tình, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông bị ngã.
Lão nương ghét nhất loại đàn ông đánh phụ nữ, có chỗ nào giống đàn ông!
Lúc không để ý, cô liền dùng cách xưng hô mà Mỹ Nữu thích dùng
Kiều Kiều...
Từ Tình kéo tay áo Thịnh Kiêu Dương.
Con còn chưa nói mẹ đâu,
Thịnh Kiêu Dương liếc mắt qua,
Nói chuyện với loại đàn ông này làm gì?
Từ Tình sửng sốt
Đi, về nhà!
Thịnh Kiêu Dương kéo Từ Tình đi đến đại sảnh
Dừng lại! Các người đứng lại đó cho tôi!
Sau lưng truyền đến giọng nói tức đến hổn hển của người đàn ông trung niên
Từ Tình lén quay đầu nhìn, chỉ thấy hình như người kia đau chân, nhảy lò cò ở phía sau.
Quay đầu thấy bóng lưng cao lớn của gái, trong lòng bà cảm thấy đặc biệt yên tâm
Trên mặt bị tát một cái, lại bị đẩy ngã xuống đất đến rách da còn đau chân, người đàn ông xui xẻo nhìn hai mẹ con càng đi càng xa, ông ta sắp bị lửa giận của mình đốt chết rồi, nhiều năm như vậy chưa có ai dám làm ông ta khó chịu như thế, nhất là phụ nữ!
Ông ta muốn đuổi theo, nhưng vừa bước đi thì chân phải đã vô cùng đau đớn, ông ta rất không cam lòng
Lúc quay người chuẩn bị gọi người đến dìu mình, ánh mắt không khỏi liếc nhìn một người đứng cách đó không xa.
Thẩm, Thẩm tổng?
Không phải nhìn thấy hết rồi chứ?
Phan tổng, có cần gọi người tới giúp không?
Thẩm Trí Ninh cười như không cười hỏi.
Không, không cần
Tôi tự làm được, tôi tự làm được.
Lúc này Phan Tử Huy rất muốn quay ngược thời gian
Thẩm Trí Ninh xoay người rời đi, anh đi hai bước đột nhiên dừng lại.
Hai người kia có quan hệ gì với ông?
Anh quay đầu hỏi.
Phan Tử Huy ngẩn người, sắc mặt có chút xấu hổ:
Một người là vợ trước, người còn lại là con gái bà ta.
Thẩm Trí Ninh gật đầu, trước khi đi, nói một câu sâu xa:
Phan tổng, người đánh phụ nữ quả thực không phải đàn ông.
Sắc mặt Phan Tử Huy cứng đờ
Khốn nạn, làm ông ta mất mặt ngay trước mặt khách hàng.