Chương 256: Là của em và anh
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 2115 chữ
- 2022-02-06 12:28:27
Thịnh Kiêu Dương nhận được hình ảnh lễ phục mà Lâm Na gửi tới, Lâm Na để cô chọn một bộ.
Mỗi bộ đều rất xinh đẹp, tron8g đó có một chiếc váy lụa mỏng màu trắng dùng làm váy cưới cũng rất thích hợp.
Kiều Kiều, không thì cậu mặc cùng một3 màu với mình đi, bộ lễ phục màu trắng này rất đẹp, cậu mặc nó sẽ rất xinh.
Lâm Na nói trong cuộc gọi video.
Người 9khác đều tránh cùng màu với cô dâu, sợ cướp mất sự nổi bật của cô dâu.
Vâng, nghĩ tới nghĩ lui, cháu cảm thấy chỉ tranh mới là món quà có thành ý nhất của cháu.
Cháu vẽ xong chưa? Ông xem một chút.
Ông cụ Dương không nói gì, chỉ xoa đầu của cô, im lặng an ủi.
Biết cô ấy sắp kết hôn, cháu rất vui vẻ, nhưng luôn có cảm giác như tác phẩm tốn sức vẽ ra lại bị người khác trộm mất.
Nói đến đây, cô đột nhiên nín khóc mỉm cười,
Nếu George nghe thấy lời của cháu chắc chắn sẽ không nói gì được, anh ta sẽ đề phòng cháu như trộm cướp, sợ cháu bắt cóc Mỹ Nữu, không ngờ anh ta cũng bị cháu coi là kẻ trộm.
Được rồi, sau này cháu có thể mua một căn nhà gần Lâm Na, lúc không có chuyện gì làm có thể qua đó ở, hai đứa có thể thân thiết như lúc trước.
Nhìn thấy cô mỉm cười, ông cụ Dương cũng thở phào.
Cần gì phải vất vả mua nhà, cháu nhớ cô ấy thì ở lại nhà cô ấy, nếu George thật sự dám chê cháu làm ảnh hưởng đến thế giới hai người của bọn họ, cháu sẽ cuỗm Mỹ Nữu đi!
Thịnh Kiêu Dương nói như đang hờn dỗi.
Kiều Kiều.
Ông cụ Dương gọi.
Thịnh Kiêu Dương ngồi xổm trước người ông cụ, giống như quay lại khi còn bé, nằm ở trên đầu gối của ông.
Anh ấy bảo hôm nay lại có cuộc họp với đối tác ở xa, phải tối nay mới về được.
Thẩm Trí Ninh đã nói việc hôm nay sẽ về muộn từ hôm qua rồi, anh nói phải sắp xếp lại công việc phía sau.
Vì sao ông cụ lại không chắc chắn, là bởi vì bức tranh này hơi khác thường, ngoại hình của nhân vật được vẽ hơi mơ hồ, ngay cả dáng người cũng hơi mờ ảo, khung cảnh như chỗ tiếp giáp giữa đêm tối và ban ngày, sự tối tăm sắp trôi qua, ánh sáng sắp tràn tới. Còn bóng người ở trong bức tranh như một Ma vương đi ra từ trong bóng tối, lại như Thiên sứ mang đến ánh sáng.
Toàn bộ bức tranh tràn đầy sự mâu thuẫn, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiếp tục tìm tòi.
Sao vậy, bây giờ không còn gì để nói với mình à? Vậy sau khi mình kết hôn, không phải cậu càng không có gì để nói với mình à.
Lâm Na có thể nhận ra Thịnh Kiêu Dương đang muốn nói lại thôi, nhưng cô ấy không muốn bầu không khí trở nên ngại ngùng hơn, đành cố ý nói như vậy.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên cảm thấy xúc động, như đang nói đùa:
Mình chỉ lo lắng sau khi cậu kết hôn có em bé, mình không còn là Tiểu Thái Dương của cậu nữa.
Anh hy vọng tiểu công chúa tương lai của chúng ta có thể trở thành người có nhiều tiền nhất trên thế giới, như vậy con bé sẽ có đủ tự tin làm bất cứ chuyện gì.
Giọng điệu không nhỏ nha, nếu con bé muốn làm công chúa thật sự thì làm sao bây giờ?
Thịnh Kiêu Dương hỏi.
Ông ngoại, năm cháu mười tuổi đã quen biết Lâm Na, bắt đầu từ ngày cháu chuyển trường, cháu đã cùng ăn cùng ở với cô ấy, cô ấy dạy cháu nói tiếng Ý, cháu dạy cô ấy nói tiếng phổ thông. Bọn cháu cùng nhau đối phó những kẻ vô lại có ý coi chúng cháu là trò cười, cùng đi dạo phố, cùng trang điểm cho nhau, cùng đi du lịch, thi cùng một trường đại học...
Giọng của cô hơi nghẹn ngào,
Cháu và cô ấy có thể chia sẻ bất kì bí mật gì, ngoại trừ ông, cô ấy là người thân nhất của cháu.
Tuy đã sớm biết việc Lâm Na muốn kết hôn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát không thể giải thích nổi, rõ ràng nên cảm thấy vui vẻ.
Lúc ăn cơm, ông cụ Dương thấy cảm xúc của cô không vui, liền hỏi cô sao thế.
Người trong bức tranh là Trí Ninh à?
Vâng.
Xem ra sau này hai đứa mình phải ít gặp mặt hơn, tránh cho vua giấm lớn nào đó muốn mình bốc hơi khỏi nhân gian.
Thịnh Kiêu Dương trêu chọc.
Anh ấy dám!
Lâm Na lập tức nói,
Mình có thể không cần đứa bé, nhưng mình không thể thiếu cậu.
Ông không hiểu cái này, cháu có thể bảo Giáo viên Laurence xem giúp cho cháu.
Thịnh Kiêu Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói:
Laurence sẽ sợ hãi, trong nhận thức của ông ấy, cháu đã chết rồi.
Ừ? Sao thế?
Lâm Na nhìn cô.
Thịnh Kiêu Dương muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên không biết phải nói gì.
Mình suýt nữa quên mất, George nhà cậu là vua giấm. Trời ạ, lại còn có người ăn giấm của con mình, không cứu nổi.
Thịnh Kiêu Dương liếc mắt.
Lâm Na ở phía bên kia video rất vui vẻ.
Vậy thì xây cho con bé một vương quốc là được.
Bên kia hời hợt trả lời.
Thịnh Kiêu Dương không nhịn được mà bật cười, nhưng cô lập tức cảm thấy không thích hợp,
Tiểu công chúa tương lai cái gì chứ, còn chưa thấy cả bóng dáng đâu, dù chúng ta có ở bên nhau, sinh con, vậy cũng có thể là con trai. Anh thích tiểu công chúa như thế, vậy có thích tiểu vương tử không?
Cô biết, ông ngoại sẽ đến đây, là do thấy lúc cô ăn cơm cảm xúc không tốt, tới đây dỗ dành cô.
Ông ngoại, ông nói xem Mỹ Nữu kết hôn, cháu tặng quà gì cho cô ấy là tốt nhất?
Giọng nói buồn buồn của cô vang lên.
Nếu như là một thằng nhóc, anh sẽ cho nó vay một khoản tiền để nó tự lập nghiệp.
Đãi ngộ đúng là khác biệt! Đưa tiền lại còn dùng chữ
Vay
. Thịnh Kiêu Dương không khỏi lau mồ hôi vì con trai tương lai.
Ông tin đối với con bé mà nói, cháu có thể tham dự đã là món quà tốt nhất với con bé rồi. Ngày nào đó cháu kết hôn, cháu nhất định cũng cảm thấy như vậy.
Ông cụ Dương giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Đúng vậy, nhưng ngoài cái đó, cháu còn muốn cho cô ấy một sự bất ngờ.
Nhưng cậu không phải người khác, cậu là Tiểu6 Thái Dương của mình mà!
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười,
Được, vậy mình chọn bộ này, mình tin ngày đó cậu chắc chắn là c5ô dâu đẹp nhất, ai cũng không cướp được sự nổi bật của cậu.
Ừ, tối qua ở lại công ty.
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, cho dù truyền qua điện thoại sẽ có chút sai lệch, nhưng vẫn lộ ra sự gợi cảm.
Sao lại liều mạng như vậy, sản nghiệp của Thẩm đại phú hào nhà chúng ta nhiều như vậy, còn thiếu tiền sao?
Thịnh Kiêu Dương trêu chọc.
Ông không thể hiểu được suy nghĩ của đám người làm nghệ thuật các cháu.
Ông cụ Dương lắc đầu.
Ông ngoại, có cảm thấy tranh của cháu lại tiến bộ rồi không? Cháu đã sử dụng trường phái hội họa phương Tây ở cấp độ màu sắc, còn tham khảo cả quan niệm nghệ thuật của quốc họa.
Được rồi, ông không làm phiền cháu nữa, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.
Ông cụ Dương tự mình điều khiển xe lăn, rời khỏi phòng vẽ.
Thịnh Kiêu Dương nhìn bức tranh sơn dầu, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười như hồ ly.
Sao cháu lại vẽ bức tranh này?
Ông cụ Dương cũng không nhịn được hỏi.
Thịnh Kiêu Dương nhìn bức tranh, mỉm cười:
Trong mắt cháu, anh ấy từng như vậy.
Cách màn hình, hai người từng là chị em tốt như hình với bóng đột nhiên không nói lời nào.
Lâm Na nghiêng mặt qua một bên, như bị cát bay vào mắt, giơ tay dụi, lại quay sang nhìn màn hình mỉm cười.
Thịnh Kiêu Dương đứng dậy, đẩy xe lăn của ông cụ Dương đến phía trước, đi đến giá vẽ tranh được đặt gần cửa sổ.
Ông cụ Dương đeo kính lão lên, lúc nhìn thấy rõ bức tranh được kẹp ở trên bảng vẽ thì lập tức cảm thấy kinh diễm.
Nếu là bất ngờ, vậy dĩ nhiên cháu phải tự nghĩ, dù sao người hiểu rõ con bé nhất vẫn là cháu.
Thịnh Kiêu Dương bị câu nói cuối cùng của ông làm cho xúc động, cô im lặng.
Lâm Na bị cô chọc cười:
Vì sao mình phải đi làm nữ hoàng, mà không phải công chúa?
Nếu như cậu muốn kém vai vế với George.
Kiều Kiều, mình sắp kết hôn.
Thịnh Kiêu Dương thở dài, cảm thán:
Công chúa nhà mình muốn đi làm nữ hoàng nhà George rồi, mình không biết lên thở phào nhẹ nhõm, hay là đổ mồ hôi thay cho George.
Ông cụ Dương mỉm cười.
Ông cụ quay sang nhìn phòng vẽ một chút:
Ông thấy cháu làm ổ trong phòng vẽ, là muốn vẽ một bức tranh làm quà sinh nhật cho Trí Ninh sao?
Cháu không hề không vui, chỉ là... Ầy, không có gì, cháu rất vui vẻ.
Ông cụ Dương nhìn cô, nói sang chuyện khác:
Hôm nay Trí Ninh vẫn chưa đi làm về à?
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười đến mức đuôi mắt cong cong, trong hốc mắt lấp lánh nước mắt, cô chớp mắt, mượn việc nói chuyện để che giấu tâm trạng của mình:
Lúc này mình thật sự muốn hỏi cậu một câu, nếu như mình và George cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai trước. Nhưng cậu đừng trả lời, mình biết cậu yêu mình, mình chỉ sợ để vua giấm nào đó biết được câu trả lời của cậu thì sẽ bộc phát cơn ghen.
Ha ha, ăn giấm có lợi cho sức khỏe.
Lâm Na cũng trêu chọc người nào đó.
Sau bữa tối, Thịnh Kiêu Dương đến phòng vẽ, bức tranh cô định đưa cho Thẩm Trí Ninh vẫn còn một phần cuối.
Cô vừa mới đi vào, ông cụ Dương đã theo sau.
... Được.
Mỹ Nữu.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên gọi.
Lâm Na sắp kết hôn, thời gian vào ngày 20 tháng sau.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười.
Ngày 20 tháng 5? Ừ, là ngày lành tháng tốt. Đây không phải là chuyện tốt à, cháu nên vui chứ.
Ông cụ Dương cười lắc đầu, khẽ thở dài
Đứa bé ngốc
.
Cũng không phải là sinh ly tử biệt, hơn nữa con bé gả cho người mình yêu, cháu nên vui vẻ.
Ông cụ Dương nói.
Hôm sau, lúc ăn bữa sáng, phát hiện thiếu mất một người.
Thịnh Kiêu Dương cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn hỏi thăm qua đó, bên kia nhanh chóng trả lời, thấy anh nói anh ở công ty, cô ngạc nhiên.
Không có tiểu vương tử.
Cái gì?
Thịnh Kiêu Dương nghe không hiểu.
Vậy cháu làm một học sinh giỏi khác của anh ta đi.
Ông cụ Dương thuận miệng nói.
Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương sáng lên,
Ý kiến này khá hay.
Sau khi ăn qua loa bữa sáng, cô liền trở về phòng, gọi điện thoại cho anh.
Tối qua anh chưa trở về, hay là sáng sớm nay đã đi?
Lâm Na mỉm cười rất hạnh phúc:
Bởi vì George cảm thấy chỉ hai bọn mình ở bên nhau đến già là tốt nhất, những người khác đều là người thứ ba.
Thịnh Kiêu Dương rùng mình, cảm thấy tê dại... Chà chà!
Hai chị em lại trò chuyện rất lâu, trò chuyện đến mức điện thoại nóng lên, cho đến khi bên này gõ cửa gọi ăn cơm, cuộc nói chuyện này mới dừng lại.
Tắt máy, Thịnh Kiêu Dương đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.
Nói gì vậy, cậu mãi mãi là Tiểu Thái Dương của mình, cả một đời! Hơn nữa mình và George cũng chưa có kế hoạch sinh con.
Vì sao?
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.