Chương 262: Sinh đứa nữa


Sau này đến nghĩa trang thăm mẹ con thuận tiện đi qua thăm cha là được.

Thịnh Kiêu Dương không thể tin nổi lời nó8i hèn mọn này lại phát ra từ miệng Thịnh Huân, hơn nữa nghe giọng điệu gần đất xa trời này thì cảm thấy vô cùng suy sụp.3


Bây giờ tôi không có quan hệ gì với ông, dù ông chết đi cũng không đến phiên tôi đưa tang. Bây giờ Thịnh Thi V9ận là con gái duy nhất của ông, nếu ông chết đi, đó là người thừa kế hợp pháp của ông, người đưa tang ông cũng là cô ta.6

Lúc này bà ta đã tức giận đến sắp nổ tung, nhưng vẫn giữ thể diện, trên mặt vẫn phải nở nụ cười, đưa tay khoác lên tay của Phan Tử Huy, thân mật nói:
Đang nói gì thế?

Thịnh Kiêu Dương không đợi Phan Tử Huy nói mà nói thẳng với Phan Tử Huy:
Lần sau còn dám tự xưng là cha ở trước mặt tôi, cứ lấy một nửa quyền thừa kế tài sản của ông ra trước đã.

Cô nói xong liền nghênh ngang rời đi với Thẩm Trí Ninh.

Cậu Tằng, anh vẫn còn thẻ sao?
Nhân viên thu ngân hỏi.

Cô chờ một chút, để tôi gọi điện thoại.
Anh ta xua tay, nằm sấp ở trên quầy bar, lấy điện thoại gọi cho lão già nhà mình.

Alo, cha, có phải cha đã khóa thẻ của con không hả?
Anh ta khó chịu hỏi.

Chậc chậc, ai cho ông cái quyền tự xưng là cha ở trước mặt tôi hả?
Thịnh Kiêu Dương chế giễu,
Con gái Phan Minh Nguyệt của ông không ở đây, đừng đi đến đâu cũng nhận họ hàng.


Kiều Kiều, cha biết những năm qua đã khiến hai mẹ con chịu thiệt thòi, về sau...
Phan Tử Huy còn chưa nói hết câu thì đã bị người ta ngắt lời rồi.

Sau này cũng không có việc của ông, người của tôi để tôi chăm sóc.
Thẩm Trí Ninh đi tới ôm vai Thịnh Kiêu Dương, lạnh lùng nhìn Phan Tử Huy.

Cũng chỉ có ông, mẹ nói cái gì thì tin cái đó.

Hai người nhìn nhau không nói gì, mới phát hiện thì ra hai người đều nhớ những chuyện kia.

Mẹ con... có phải cũng thế không...
Hơi thở của Thịnh Huân dồn dập, ông ta nóng lòng muốn biết chân tướng, nhưng lại sợ phải biết.
Nghe được lời nói khó hiểu này, Thịnh Kiêu Dương không nhìn Phan Tử Huy, cô nhìn quanh một vòng, vậy mà không nhìn thấy bóng dáng của bà Phan, hơi mất kiên nhẫn nói:
Ông không quan tâm vợ của mình, quan tâm tôi làm gì, nếu rảnh rỗi thì làm từ thiện nhiều một chút, mang tới lợi ích cho mọi người đi.


Cha cũng muốn mua tranh của con.


Vậy xin hỏi ông Phan, ông mua được chưa?
Thịnh Kiêu Dương khinh thường hỏi.
Tưởng Nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Phan Tử Huy:
Sao nào, em không ở đây, anh đã muốn lấy những thứ của Minh Nguyệt đi dỗ dành người khác hả?


Không có chuyện đó.
Phan Tử Huy vội chối.

Không có thì được, người ta cũng không thèm khát anh đối xử tốt với cô ta, anh cần gì phải vội vàng lao tới. Đi thôi, bảo bối của chúng ta đang ở nhà chờ chúng ta đấy.
Tưởng Nhân tỏ vẻ hiểu ý.

Là cha.
Giọng nói vang lên trong điện thoại càng khó chịu hơn.
Vẻ mặt anh ta thay đổi liên tục, anh ta nghiến răng:
Cha phát điên cái gì vậy, khóa thẻ ngân hàng của con làm cái gì? Cha có biết hôm nay con bị mất mặt trước rất nhiều bạn bè không, nhanh mở thẻ cho con, bên này vẫn đang chờ con thanh toán đấy!


Thằng nhãi hư hỏng, dùng giọng điệu gì nói chuyện với cha mày thế hả?

Phan Tử Huy tỏ vẻ nghiêm túc đứng trước mặt cô, nói với cô:
Con quen biết Thịnh tổng kia sao?’

Ừm, ông có chuyện gì?
Thịnh Kiêu Dương nhướng mày.

Con cách xa người kia một chút, ông ta có ý đồ xấu với con, con đừng ngu ngốc bị sự rộng rãi của ông ta che mắt.

Thịnh Kiêu Dương bĩu xuống,
Phản ứng của ông cũng thật chậm chạp, người như mẹ tôi lại đột nhiên tự sát sao? Chỉ có ông mới bị lời nói dối tùy tiện của bà che mắt.

Cô không hiểu vì sao mẹ của cô lại muốn giấu cha, bởi vì cái gọi là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cô cũng không ngờ Thịnh Huân lại không phát hiện ra, mẹ chết vì bệnh lại giả vờ thành uống thuốc ngủ tự sát, vậy mà Thình Huân lại bị lừa như vậy. Cô đã từng muốn làm trái lại nguyện vọng của mẹ rất nhiều lần, nói sự thật cho ông ta biết, nhưng mẹ qua đời là một đả kích quá lớn với ông ta, đến cả cô ông ta cũng không muốn gặp, luôn trốn tránh cô, hiếm khi về nhà.

Nhưng ông có thể nhận ra cũng nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi cho rằng đến tận lúc ông chết đi cũng sẽ không chủ động nghĩ về điều đó.

Phan Tử Huy nhíu mày,
Thẩm tổng, cậu có biết quan hệ của tôi và Kiều Kiều không, cậu là bạn trai của Kiều Kiều, còn phải gọi tôi...


Bà Phan, quản chặt chồng của bà đi, đừng thả ông ta ra cắn người linh tinh.
Thịnh Kiêu Dương nhìn một hướng khác nói.
Phan Tử Huy quay sang nhìn, người đang đi tới thật sự là vợ của ông ta Tưởng Nhân.
Thịnh Kiêu Dương lạnh nhạt trả lời:
Tôi đã đốt rồi.

Cô không quay lại nhìn cũng biết chắc chắn vẻ mặt của Thịnh Huân không dễ nhìn.
Còn chưa đi đến bên cạnh Thẩm Trí Ninh, cô đã bị một người khác chặn lại.
Phan Tử Huy hơi nghẹn lời:
Cha có ra giá, con cũng thấy, nhưng bị Thịnh tổng chặn mất rồi.


Đừng nói đường hoàng như thế, nếu ông thật sự có lòng, ông có thể tiếp tục tăng giá, ông đã không nỡ bỏ số tiền kia, lại muốn tôi nhận tình cảm của ông, trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy?
Nếu Thịnh Kiêu Dương châm chọc ai đó, vậy thì thật sự sẽ không hề nể mặt, trực tiếp xé nát vỏ bọc của đối phương.
Phan Tử Huy suýt bị cô làm nghẹn chết, cảm thấy hơi không vui, cảm giác mình là cha lại bị khiêu chiến uy nghiêm và tôn nghiêm. Nhưng vừa nghĩ đến đối phương là đứa trẻ mà ông ta luôn thấy áy náy, ông ta chưa từng cho cô một đồng nào, chưa từng có chút trách nhiệm của người cha, khí thế liền yếu xuống, ôn tồn nói:
Không phải cha không muốn tăng giá, mà là cảm thấy không cần thiết, tốn nhiều tiền hơn cũng là tiêu cho người khác, nếu con cần có thể nói với cha, cha sẽ cố gắng giúp đỡ con.

Ở phía bên kia, tên công tử bột cá cược thua Thịnh Kiêu Dương đợi ở bên ngoài một lúc, có lẽ không chờ được bạn gái nên đi trước. Anh ta chạy đến quán bar thường tới, hẹn đám bạn bè xấu chơi bời đến khuya, chờ đến lúc say khướt đi quẹt thẻ, anh ta bị một câu nói của nhân viên thu ngân quán bar dọa cho tỉnh rượu.

Cậu Tằng, thẻ của anh không quẹt được.


Sao lại không quẹt được chứ? Chiều này tôi còn quẹt thẻ mua thuốc lá.


Vì sao không nói cho cha biết bệnh của con.


Nếu như ông quan tâm tôi nhiều hơn một chút, sẽ phát hiện ra chuyện này. Tôi nhớ ông nhìn thấy tôi uống thuốc không ít hơn ba lần, có một lần ông còn cầm lọ thuốc của tôi lên, mặc dù nó toàn là tiếng Anh, nhưng nếu ông xem cẩn thận vài lần không thể không nhận ra đó là thuốc tim mạch.


Mẹ con nói đó là canxi.

Thịnh Kiêu Dương tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Thịnh Huân cười khổ, sau đó nói:
Một tay cha sáng lập gia n5ghiệp, nếu con không muốn, cha thà quyên tặng cho tổ chức từ thiện cũng không muốn để lại cho bất cứ ai.


Tôi thật sự muốn nhìn vẻ mặt của bọn họ sau khi nghe thấy lời nói của ông, nhất định rất hay ho. Phí công phí sức lâu như vậy, cuối cùng lại phát hiện không lấy được một đồng nào.
Thịnh Kiêu Dương chế giễu.
Thịnh Huân cười còn xấu xí hơn cả khóc.
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương nhìn ông ta rồi xoay người rời đi.

Con còn muốn đưa quyển nhật ký của mẹ con cho cha không?
Sau lưng vang lên giọng nói của Thịnh Huân.
Thịnh Huân đau đớn,
Đưa con xuất ngoại là muốn cho con rời xa rắc rối.

Thịnh Kiêu Dương nhếch môi cười lạnh:
Dù có cách xa hay không, những điều oan uổng đó cũng thật sự đổ lên đầu tôi. Sau khi tôi về nước, tất cả mọi người ở quanh đây đều chỉ trích tôi lòng dạ ác độc, còn nói người giống như tôi nên chết đi.

Cô giơ tay ôm ngực,
May mà tôi đủ bao dung, nếu không đã sớm tức đến bệnh tim tái phát rồi.
Sau đó cũng không gặp được Từ Kiều Kiều rồi xảy ra chuyện.

Thật xin lỗi.


Xin lỗi gì chứ?
Thịnh Kiêu Dương hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lại lạnh lùng.

Năm đó đã để con chịu thiệt thòi.
Thịnh Huân nói nhỏ.

Xem ra lần này vẫn nên để tôi mời đi.
Một người khác cà lơ phất phơ sờ túi của mình.

Đừng! Đã nói là tôi mời thì tôi mời, mọi người đi trước đi.
Anh ta giơ tay đập lên mặt bàn đá cẩm thạch, đau đến nhe răng trợn mắt.
Những người khác vui tươi hớn hở ôm bạn gái rời đi, ngay cả người nói muốn mời cũng rời đi. Tối nay uống rất nhiều rượu Tây, lại có rất nhiều người cùng tiêu tiền như vậy, số tiền phải thanh toán chắc chắn không thấp.
Nhân viên thu ngân nói:
Tằng thiếu, tài khoản của anh bị khóa rồi, không quẹt thẻ được, nếu anh không tin có thể đi hỏi ngân hàng, bảo nhân viên tư vấn của ngân hàng xác nhận lại xem.


Ha ha, cậu Tằng, tôi thấy cậu tốt nhất nên xác nhận lại với cha của cậu, có phải ông ta đã khóa thẻ của cậu không. Dù sao mấy lão già thích làm chuyện này nhất.
Người bạn đứng bên cạnh cười hì hì nói.
Anh ta cảm thấy mất mặt, đang chơi vui vẻ lại gặp phải việc như thế, bảo anh ta sau này sao có thể ngẩng đầu ở trước mặt đám bạn bè được!

Không phải tôi đẩy Lương Tiểu Tuệ sinh non, bà ta nắm tay của tôi sau đó tự mình ngã giả vờ như bị tôi đẩy ngã. Còn có người phụ nữ mà ông nuôi ở bên ngoài, nói muốn nói chuyện với tôi, lúc tôi đi qua đó thì bà ta đã nhảy lầu rồi. Tôi căn bản không biết những người đã đe dọa bà ta, hơn nữa nếu tôi có thể nghĩ ra cách như vậy, người đầu tiên bị đe dọa sẽ là người phụ nữ Lương Tiểu Tuệ kia!


Cha biết!


Ừ, ông cũng biết, tôi đã từng nói với ông, nhưng ông có tin sao? Ông đưa mẹ con bọn họ về căn nhà thuộc về tôi và mẹ, ông nhắm mắt làm ngơ với tôi, ông bà nội bị bọn họ dỗ dành đối xử với tôi mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, cuối cùng ông còn muốn đưa tôi ra nước ngoài.


Cha nhanh lên! Con còn đang chờ đấy!
Anh ta bực mình thúc giục.


Con ở đâu, cha bảo tài xế đến đón con.



Con không muốn người đón, con chỉ cần cha mở lại thẻ cho con!!
Anh ta phát điên gào lên với điện thoại.

Nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn rất tỉnh táo:
Cho con hai lựa chọn, một là báo địa chỉ để cha bảo tài xế đến đón con và thanh toán hóa đơn luôn, hai là con ở đó tự sinh tự diệt đi! Hừ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.