Chương 270: Cử hành lễ cưới
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 2061 chữ
- 2022-02-06 12:28:33
Trà này cũng không phải trà kia.
George cầm ly lên, thậm chí có thể nhìn thấy bột phấn màu xanh biếc ở đáy ly, hiển nhiê8n đây là loại trà mù tạt đặc biệt.
Lâm Diễn hít một hơi thật sâu, dịu dàng nói với Thịnh Kiêu Dương:
Kiều Kiều, vậy bọn anh đi trước, anh đợi em ở tiệc cưới.
Thịnh Kiêu Dương nhìn bọn họ đi đến ô tô, còn chưa kịp nhìn bọn họ ngồi lên xe, bàn tay ở trên lưng đột nhiên siết chặt, cằm của cô cũng bị nắm lấy ép buộc quay đi, đôi môi ấm áp phủ xuống.
Ồ, được rồi, vậy anh đến thẳng giáo đường đi, em chờ anh ở bên trong, anh đừng đến muộn quá, nếu cử hành xong lễ cưới thì mọi người sẽ chuyển địa điểm đó.
Được.
Một đám người vô cùng náo nhiệt rời khỏi khách sạn, đi đến giáo đường cử hành lễ cưới.
Lúc xuống xe ở cửa giáo đường, Thịnh Kiêu Dương không nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đã hẹn trước sẽ gặp mặt ở đây, cô không đi vào giáo đường ngay mà lấy điện thoại gọi cho Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiêu Dương không hiểu ra sao, cô nhìn Thẩm Trí Ninh, lại nhìn bóng lưng của cha xứ, ánh mắt liếc qua cây Thập Tự Giá ở trong Nhà thờ, trong đầu đột nhiên lóe lên, vừa nãy Mỹ Nữu và George cũng tuyên thệ ở đây, chẳng lẽ...
Anh Trí Ninh, chúng ta còn chưa tới lúc.
Bên cạnh vang lên âm thanh líu ríu của đám phù dâu.
Thịnh Kiêu Dương thoải mái nở nụ cười, bây giờ nghe thấy lời như vậy trong lòng sẽ không bao giờ có gợn sóng gì nữa, trái lại cô sẽ nghĩ, nếu Lâm Diễn có thể một lần nữa gặp được một người phù hợp vậy cũng không tệ. Dù sao cũng là người mình từng thích, cô thật sự hy vọng anh cũng có thể hạnh phúc.
Nhìn George nhận tay Lâm Na từ trong tay của Lâm Diễn, cùng đi về phía cha xứ, sau đó tuyên thệ, đeo nhẫn cho nhau, Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, thật tốt, Mỹ Nữu và George mà cô ấy yêu đã thật sự ở bên nhau.
Kết thúc buổi lễ, bạn bè họ hàng đều đứng dậy, chuẩn bị đi đến nơi tổ chức tiệc cưới.
Cảm ơn.
Thịnh Kiêu Dương chạm phải ánh mắt của Lâm Diễn, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã dời ánh mắt.
Thẩm Trí Ninh nhìn thẳng vào mắt Lâm Diễn, ra vẻ có được quyền sở hữu ôm vai Thịnh Kiêu Dương, khen ngợi:
Diễm phúc của anh Lâm không cạn.
Lễ cưới sắp bắt đầu rồi, em vào trước.
Thịnh Kiêu Dương nhấc làn váy bước lên trên, đi qua người Lâm Diễn.
Lúc đi ngang qua, cô nghe thấy một tiếng cười khổ, trái tim hơi run rẩy nhưng cô không dừng lại, đi thẳng vào trong giáo đường.
Oa, Mina mau nhìn kìa, bọn họ đang hôn nhau!
Phù dâu ngồi ở chỗ ngồi phía sau ngay bên cửa sổ giữ chặt tay một phù dâu khác, hoảng sợ nói.
Bạn trai của Kiều rất đẹp trai, lai người Đức, có bạn trai đẹp trai như vậy, bảo sao hôm qua Kiều không tiếp xúc nhiều với những người đàn ông khác.
Xe vừa đi, hai người đang hôn môi ở cửa Giáo đường liền tách ra.
Sao anh...
Thịnh Kiêu Dương còn chưa hỏi được, đã thấy Thẩm Trí Ninh nhìn ra sau lưng cô, cô tò mò quay lại nhìn, thấy cha xứ đang mỉm cười, đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ.
Thịnh Kiêu Dương suýt nữa cho rằng mình gặp phải vụ bắt cóc lại ngửi được mùi hương trên người đối phương, đột nhiên thấy yên tâm, cô giơ tay ra ôm eo của anh, hờn dỗi:
Làm em sợ muốn chết, anh Trí Ninh, anh đúng là học thói xấu, bắt đầu chơi trò bất ngờ tấn công này rồi.
Không cảm thấy bất ngờ sao?
Thẩm Trí Ninh giơ tay véo má cô, phát hiện cô hơi gầy đi.
Được!
Mọi người rối rít nói được, nhìn phù rể dáng người cường tráng nhảy xuống nước lấy giày thủy tinh, mắt của đám phù dâu lấp lánh, đều rất thưởng thức.
Sau khi lấy được giày pha lê, George vỗ nhẹ người phù rể đang ướt sũng:
Anh em tốt, cảm ơn.
Anh cầm giày pha lê vội vàng quay lại phòng ngủ, đi giày pha lê vào cho Lâm Na, dùng tư thế bế công chúa bế Lâm Na muốn đi ra ngoài.
George nắm tay Lâm Na:
Chúng ta đi thôi.
Chờ một chút, giày pha lê của em.
Đã lâu không gặp.
Lâm Diễn khẽ nói
Không phải tháng trước mới gặp sao?
Đám người rối rít lao ra, nhìn thấy đôi giày pha lê bị ném vào mép trong cùng của bể bơi ngay gần cửa sổ, khoảng cách xa như vậy dùng cái gì cũng không lấy được, chỉ có thể tự xuống nước lấy.
Chú rể George chắc chắn không thể xuống nước, tất nhiên gánh nặng này sẽ rơi vào đám phù rể, đám phù rể nhìn nhau, sau đó một phù rể cao gầy trong số đó đứng ra, cởi áo khoác âu phục, nhảy ùm vào trong bể bơi.
Nghe được tiếng gọi, Thịnh Kiêu Dương quay lại, lúc nhìn thấy ba người, nụ cười trên mặt cô hơi thu lại, sau đó vừa cười vừa trả lời:
Được rồi, đi ngay đây.
Kiều, bạn trai của cậu rất đẹp trai đó!
Một phù dâu khác khen ngợi.
Chỉ có hai người sao? Không có bạn bè họ hàng khác sao?
Cha xứ rất ôn hòa dùng tiếng Anh chính gốc hỏi thăm bọn họ.
Hả?
Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ, đột nhiên không hiểu ý của cha xứ.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười:
Cửa ải cuối cùng, George, anh phải hứa với tôi, về sau sẽ luôn bảo vệ tốt Lâm Na của chúng tôi, không rời không bỏ.
Lâm Na ôm cổ George, rất cảm động liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương, sau đó dùng ánh mắt chờ đợi nhìn George, mặc dù biết anh ấy sẽ trả lời như thế nào, nhưng vẫn muốn chính tai nghe anh ấy nói.
Lúc đi ra Lâm Diễn nhìn thấy hành động thân mật của hai người, vẻ mặt của anh tối sầm lại, thậm chí còn không nghe rõ hai phù dâu bên cạnh đang nói cái gì.
Kiều, đi thôi!
Một phù dâu nhìn theo ánh mắt của Lâm Diễn thấy Thịnh Kiêu Dương, trong buổi tiệc tối qua mọi người đều quen biết nhau.
Thẩm Trí Ninh đổi véo thành xoa nắn, đẩy khuôn mặt của cô thành một vẻ mặt rất đáng yêu, nói như đinh đóng cột:
Chú rể của em chỉ có thể là anh!
Được rồi, là anh, là anh.
Thịnh Kiêu Dương vội thỏa hiệp.
Lúc này không thể thiếu sự giúp đỡ của đám phù rể, mỗi người chia một ly, cuối cùng 3cả đám đều mang vẻ mặt đau khổ.
Đám phù dâu cười rũ rượi.
Ưm...
Đây là thế nào?
Lâm Diễn vừa mới lên xe, không nhịn được nhìn xuyên qua nửa cửa sổ xe hạ xuống, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh này. Bàn tay đang đặt trên cửa xe bỗng siết chặt lại.
Anh Trí Ninh, anh còn chưa tới sao?
Cô hỏi.
Sáng nay có chút việc nên bị trì hoãn, hiện tại đã xuống máy bay, anh đang đến đó.
Lúc lễ cưới vừa bắt đầu, Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên phát hiện ra, bên người nhà của Lâm Na chỉ có một mình Lâm Diễn, cho nên Lâm Na khoác tay Lâm Diễn đi vào giáo đường.
Oa, thì ra anh chàng đẹp trai kia là anh trai của Lâm Na sao?
George kinh diễm đi qua đó, bước tới nắm tay Lâm Na, khẽ hôn lên mu bàn tay, dùng tình cảm nồng nàn chậm rãi nói với cô ấy:
Em yêu, cuối cùng em cũng là của anh.
Lâm Na cong môi cười, trả lời:
Em đã sớm là của anh rồi.
Sau khi buổi lễ kết thúc, mình sẽ đi làm quen với anh ấy!
Lâm Na có một người anh trai đẹp trai như vậy, thế mà không giới thiệu cho mình, thật sự không biết suy nghĩ!
Anh đã đến muộn rồi, còn bất ngờ gì nữa chứ!
Thịnh Kiêu Dương lườm anh.
Em yên tâm,
Anh ghé sát vào tai của cô,
Nếu là lễ cưới của chúng ta, anh chắc chắn không đến trễ.
Cái gì vậy?
Thịnh Kiêu Dương bị Thẩm Trí Ninh kéo đi theo sau cha xứ, cô nghi ngờ nhỏ giọng hỏi Thẩm Trí Ninh.
Thẩm Trí Ninh cười không nói.
Mina, cậu có cảm thấy bộ váy mà Kiều mặc hôm nay hơi giống váy cưới không, bọn họ đứng ở cửa Giáo đường, giống như một cặp đôi đến cử hành lễ cưới vậy.
Nghe cậu nói như vậy, thật sự giống đó.
Xe đã bắt đầu di chuyển, miệng của hai phù dâu như không thể dừng lại.
Lâm Diễn ho nhẹ, ngắt lời hai phù dâu đang líu lo không ngừng, hỏi sang chuyện khác:
Hai người quen biết Na Na như thế nào?
Sau đó lại là hai vòng đùa giỡn khác, cuối cùng đám p9hù dâu nhường con đường đi đến phòng ngủ cho chú rể.
Trên chiếc giường rộng lớn, Lâm Na ngồi ngay ngắn ở chính giữa, là6n váy của cô ấy được trải ra chiếm lấy cả mặt giường, trên váy cưới trắng như tuyết được rắc những cánh hoa hồng, nhìn qua rất 5xinh đẹp.
Đúng thế.
Thẩm Trí Ninh đáp.
Vào đi.
Cha xứ mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó chậm rãi đi vào giáo đường.
Thẩm Trí Ninh véo má cô.
Đừng véo mặt em, em không còn là trẻ con nữa rồi.
Tôi hứa!
George kiên định nói.
Lúc này Thịnh Kiêu Dương mới mở cửa ra.
Lâm Diễn nhìn cô, qua một lúc lâu mới nói:
Lúc không gặp được em, mỗi một ngày anh đều có cảm giác đau khổ.
Thịnh Kiêu Dương không biết phải trả lời thế nào, lúc trước trái tim cô sẽ đập rộn lên nhưng bây giờ chỉ còn thấy xấu hổ, cô cũng không biết thì ra cô có thể buông xuống nhanh như vậy, chưa đến một năm, tâm trạng và suy nghĩ của cô đã không còn bị Lâm Diễn dẫn dắt nữa.
Lúc này George mới phát hiện ra cạnh giường không có giày.
Đám phù rể rối rít tản ra giúp đỡ tìm giày pha lê, một phù rể đi ra phòng khách tìm giày đột nhiên kêu lên:
Giày ở trong bể bơi.
Lại có một người chặn ở cửa phòng ngủ.
Cô?
George nhận ra.
Lâm Diễn sầm mặt, đối phương đang chế giễu anh. Anh chỉ hận thời cơ không đúng, nếu như anh có thể nhận ra cô ngay lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại, nếu như anh có thể nhận ra cô lúc cô say rượu, nếu như anh có thể nhanh chóng giải quyết hết chuyện phiền toái ở bên này, chắc chắn anh sẽ không để người đàn ông này thừa nước đục thả câu.
Hai phù dâu không biết khúc mắc giữa bọn họ, thúc giục Lâm Diễn.
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy lỗ tai nóng lên, cấu một cái lên lưng anh,
Vẫn còn sớm lắm.
Đám cưới của em mà anh cũng dám đến trễ, vậy chú rể chắc chắn không phải là anh.
Cô ngửa mặt lên, rất cao ngạo nói.
Thịnh Kiêu Dương cất điện thoại, xoay người định bước lên bậc thang nhưng đột nhiên cô lại dừng lại.
Trên bậc thang thứ ba, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu xám bạc đứng đó, người đó chính là Lâm Diễn.
Hai phù dâu vây quanh Lâm Diễn.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn bên kia rồi xoay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa một bàn tay đưa ra tóm lấy cánh tay của cô, kéo người cô tới, sau đó cô liền lao vào trong lòng của một người.
Vậy em cảm thấy là lúc nào?
Thịnh Kiêu Dương nghẹn họng,
Ít nhất chờ em đủ tuổi kết hôn đã? Như bây giờ có phải quá qua loa rồi không?
Qua loa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.