Chương 311: Không ngừng cố gắng


Thịnh Kiêu Dương quay về phòng ngủ của mình, lại mở quyển nhật ký của mẹ cô ra, lật từng trang lại từng trang, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh l8ại, nhưng lại phát hiện trong lòng càng ngày càng lo lắng


Không yên lòng à, vậy đi xem đi.
Một giọng nói vang lên bên tai
Ẩy, tôi không thể nói điều này cho cô biết, nói cho cô biết, bà cụ sẽ không vui.

Tôi không đến để gây rắc rối.
Thịnh Kiêu Dương nhìn vào camera

Cô Từ, rất xin lỗi, tuy bản thân tôi rất thích cô, nhưng tôi chỉ là một người làm thuê, không thể làm trái ý chủ.
Thịnh Kiêu Dương lo lắng, cô còn muốn nói gì đó, Thịnh Kiêu Dương đã kéo cô đi tới xe

Ồ, tình huống gì thế này?
Ở cửa vang lên một giọng nữ tham gia góp vui
Thịnh Kiêu Dương vừa mới đảo mắt qua, lúc này liền ngạc nhiên

Tôi tìm Thịnh Huân.
Khuôn mặt Thịnh Kiêu Dương trầm xuống

Ngài ấy nhập viện rồi, không có ở đây.
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày:
Ông ấy nằm bệnh viện nào?

Thì là ở..
Thịnh Kiêu Dương nhìn bây giờ Thịnh Thi Vận còn bắt chước cả thần thái lúc trước của cô, trong lòng rất khó chịu, nghĩ đến Thịnh Thi Vận mang theo gương mặt này đi khắp nơi làm một số việc mờ ám, bây giờ cô hận không thể xé nát mặt cô ta ra

Anh không cảm thấy bây giờ em rất xinh đẹp sao?
Thịnh Thi Vận mỉm cười
Thịnh Kiêu Dương vốn muốn gọi điện thoại cho Thịnh Huân trước, nhưng cô tìm khắp danh bạ cũng không tìm được số điện thoại của ông ta, lúc này cô mới nhớ ra bản thân căn bản không lưu số điện thoại của Thịnh Huân
Đến cửa Thịnh gia, Thịnh Kiêu Dương vội vàng xuống xe, đi tới ấn chuông cửa

Này này ai cho cô đi vào hả?
Thịnh Dật còn muốn cản lại, đã bị Thịnh Kiêu Dương đẩy ra
Thịnh Kiêu Dương đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Thịnh Huân nhắm mắt đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, còn đang được truyền nước
Lúc đến cửa phòng bệnh, bọn họ bị ngăn lại

Hóa ra là vợ chồng Cao nhất à, hai người có quan hệ gì với chú tôi? Chú tôi vừa ngã, hai người đã đến rồi, ai nói cho hai người biết?
Người đang khoanh tay trước ngực đứng ở cửa ra vào cản hai người chính là Thịnh Dật
Khi đó anh không phải đứa nhóc con không hiểu gì hết, sao anh không biết Thịnh Huân chỉ là thùng rỗng kêu to, cho nên hoàn toàn không đặt sự cảnh cáo của Thịnh Huấn vào mắt, muốn thể nào vẫn làm thế nấy, thậm chí có đôi khi sẽ ngây thơ cố ý sai bảo Kiều Kiều ở trước mặt Thịnh Huân

Trong lòng đã không buông bỏ được, vậy đi xem đi.
Anh nói lại lần nữa

Ông ấy vừa rời khỏi nghĩa trang liền ngã bệnh, có phải mấy người chọc tức ông ấy không hả? Nếu chú tôi xảy ra chuyện gì, đều do mấy người hết!
Thịnh Dật nói

Câm miệng!
Thịnh Kiêu Dương quát.

Người nên câm miệng là cô! Từ Kiều Kiều, đừng cho rằng bản thân là một ngôi sao nát, có mấy fan hâm mộ, thì tưởng bản thân rất ghê gớm, cô chẳng qua chỉ là một người bán rẻ tiếng cười thôi.
Thịnh Dật kiêu căng cãi lại
Thịnh Kiêu Dương xoay tay đè anh ta lên tường,
Bảo mày câm miệng thì câm miệng lại.

Mày là cái thá gì, cho là ít tiền thì ngon à, thả tao ra, tao muốn gọi bảo vệ đuổi bọn mày đi.
Thịnh Dật giãy giụa
Dáng vẻ xinh đẹp dữ dằn này, thần thái phấn chấn này, cực kỳ giống Kiêu Dương lúc trước
Nếu không phải anh biết Kiều Kiều mới là Kiều Dương, đột nhiên nhìn thấy người này chắc chắn sẽ hiểu lầm
Thịnh Kiêu Dương giận quá hóa cười, não người này lớn thật đấy, thậm chí còn có thể suy nghĩ được như vậy
Cô đẩy Thịnh Dật ra, đi vào phòng bệnh
Thịn3h Kiêu Dương quay lại nhìn, thấy Thịnh Kiêu Dương đứng bên cạnh, trong mắt của anh có sự khích lệ
Cô bỗng rưng rưng, bước tới ôm Thịnh K9iêu Dương, gục đầu vào vai anh
Một tiếng sau, bọn họ đã xác định được bệnh viện mà Thịnh Huân nằm
Bọn họ liền đi thẳng đến đó
Thịnh Thi Vận đi tới, đứng phía bên kia giường, nhìn Thịnh Kiêu Dương,
Nơi này người lên câm miệng chẳng lẽ không phải là cô à? Tôi là con gái ruột của ông ấy, Thịnh Dật là cháu của ông ấy, còn cô chẳng là cái thá gì, cô dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi câm miệng?
Thịnh Kiêu Dương lạnh nhạt liếc mắt qua đó, khuôn mặt bây giờ của Thịnh Thi Vận khiến cô vô cùng chán ghét, xoay người muốn đi ra ngoài, không muốn ở lại nơi này nữa

Từ Kiều Kiều, không ngờ cô che giấu rất kỹ, đừng tưởng rằng cô là con riêng, thì có thể đến chia một chén canh, hừ, cuối cùng cô cũng chỉ là công dã tràng, lấy giỏ trúc múc nước mà thôi!
Thịnh Thị Vân nói

Em chưa từng muốn ông ta chết.
Giọng của cô hơi run rẩy
Cô cho rằng cô đã buông bỏ, đã không th6èm để ý, nhưng bây giờ phát hiện thì ra cô chỉ cố ý khiến bản thân xem nhẹ suy nghĩ chân thật ở trong lòng
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy người tới, cô híp mắt lại, lửa giận ở trong lòng lại bắt đầu bốc cháy hừng hực
Thịnh Dật nghe được giọng nói, cũng nhìn sang đó, sau đó liền khiếp sợ

Ai vậy? Hả? Từ Kiều Kiều lại tới!
Một giọng nói vang lên ở cái loa bên cạnh chuông cửa
Thịnh Kiêu Dương đứng chờ một lúc, không chờ được cửa mở ra, cô lại ấn chuông cửa
Là người đã từng ở lại Thịnh gia gần hai năm, đã từng biết Thịnh Huân đối xử với Thịnh Kiêu Dương như thế nào, anh có quyền nói ra lời này
Thịnh Huân không giống di Dương, mỗi lần nhìn thấy anh bắt nạt Kiều Kiều, Thịnh Huấn đều sẽ giấu di Dương hung dữ cảnh cáo anh, muốn anh không được bắt nạt tiểu công chúa nhà ông ta nữa, nếu không sẽ đuổi anh đi

Thịnh, Thịnh Kiêu Dương? Không phải cô đã chết rồi à?


Anh họ, là em.


Em..
là Thịnh Thi Vận?
Sau khi nghe kỹ lại giọng nói, Thịnh Dật càng thấy tình cảnh trước mắt như là gặp quỷ

Dù thế nào đi nữa, em cũng không thể chỉnh theo dáng vẻ của một người chết, thật đáng sợ! Còn có, sao em lại tới đây, chú đã đuổi mẹ con hai người ra khỏi Thịnh gia rồi mà.
Thịnh Dật tỏ vẻ cảnh giác và đề phòng
Nụ cười trên mặt Thịnh Thị Vân lập tức biến mất, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Dật, sau đó hất cằm lên, cao ngạo đi đến bên cạnh giường:
Dù cha đuổi em và mẹ ra khỏi nhà thì bọn em vẫn là người một nhà, bây giờ ngoại trừ ông bà nội, cũng không tìm được ai là thân thiết hơn em và cha nữa, một nửa dòng máu chảy trong cơ thể em là của ông ấy.

Hừ, em còn chưa biết à, chẳng mấy chốc anh sẽ được ông ấy nhận làm con thừa tự, về phần em, đến từ đâu thì về đó đi thôi.

Câm miệng, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!
Thịnh Kiêu Dương mất kiên nhẫn nói
Đuôi lông mày Thịnh Kiêu Dương giật giật,
Anh muốn nói cái gì?
Cách đó không xa có người lén quay video

Cô là con gái riêng của chú tôi à? Bây giờ chú tôi bị bệnh không đi nổi, lại đến nhà nhận người thân, muốn tài sản .
Thịnh Dật tỏ vẻ
Tôi nhìn thấu cô rồi
, vừa khinh thường Thịnh Kiêu Dương, vừa cảnh giác

Đúng vậy, có phải rất bất ngờ không?
Thịnh Thị Vân vuốt nhẹ khuôn mình, vô cùng hài lòng

Sao em lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này? Lúc soi gương em không bị dọa sợ sao?
Thịnh Dật cảm giác mình cũng nổi da gà

Anh sẽ điều tra giúp em.
Thịnh Kiêu Dương nói
Sau khi nghe anh nói xong, Thịnh Kiêu Dương cũng không muốn nói nhiều với người giúp việc kia nữa, cô vô cùng tin tưởng với năng lực của Thịnh Kiêu Dương, chuyện này không thể làm khó anh
Thịnh Kiêu Dương luôn đứng bên cạnh cô, nhìn những điều mà cô làm
Trong loa lại vang lên một giọng nữ giúp việc trẻ:
Cô Từ, rất xin lỗi, ông bà cụ đều không muốn gặp cô.


Anh tránh ra.
Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng nhìn Thịnh Dật
Cô không hề có thiện cảm với đám họ hàng bên Thịnh gia, bao gồm cả Thịnh Dật
Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu, cô hít một hơi thật sâu, xoay người đi ra ngoài

Anh đi với em.
Thịnh Kiêu Dương cũng theo sau
Sao có thể không thèm để ý ch5í, trong suy nghĩ của cô đó là người cha yêu thương nâng niu cô trong lòng bàn tay, dù sau này ông ta thay đổi, vậy cũng không thể làm phai mờ sự tốt đẹp của ông ta lúc trước

Anh biết.
Thịnh Kiêu Dương giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô
Trong hai năm qua, Thịnh Dật có tới nhà một lần, lần nào cô và Thịnh Dật cũng xảy ra tranh chấp, ông bà cụ của Thịnh gia chỉ bênh vực Thịnh Dật

Tại sao tôi phải tránh ra, người phải tránh ra là hai người mới đúng.
Thịnh Dật tỏ vẻ khinh thường,
Người nằm bên trong là chú ruột của tôi, thậm chí tương lai còn có thể trở thành người cha trên danh nghĩa của tôi, hai người là ai chứ?

Sẽ không phải...
Thịnh Dật liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương bằng ánh mắt quái gở
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Huân như vậy, yếu ớt như sẽ rời khỏi nhân thể bất cứ lúc nào

Lúc ông ta ở nghĩa trang còn bình thường, sao...
Thịnh Kiêu Dương không dám tin
Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, không quay đầu lại nói:
Nếu nói đến con riêng, không phải cô là điển hình à!

Cô...
Thịnh Thị Vận tức giận, hai từ
con riêng
này là vảy ngược của cô ta, nếu ai nói cô ta là con riêng, chắc chắn cô ta sẽ căm ghét người đó cả đời

Sau đó Thịnh Kiêu Dương không nói nhảm với cô ta nữa, rời khỏi phòng bệnh trước

Nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương cũng đi theo, Thịnh Kiêu Dương đột nhiên hỏi:
Nếu nhìn thấy một người giống em từ trên xuống dưới, anh sẽ có suy nghĩ gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.