Chương 314: Tính toán giỏi thật


Khi đối mặt với bằng chứng mạnh mẽ, tất cả lời ngụy biện đều không là gì cả.

Người của Thịnh gia dùng ánh mắt lên án nh8ìn Lương Tiểu Tuệ
Bác gái thứ hai cười ha hả:
Không phải bác nói xấu sau lưng, những năm qua bác cũng thấy rõ, đứa nhỏ Thi Vận này bị mẹ của nó dạy dỗ thành người quá ích kỉ, ánh mắt thiển cận, đấu thể so được với cháu! Đúng rồi, Giai Giai nhà bác rất thích cháu, à, Giai Giai là chị họ của cháu, lớn hơn cháu mấy tuổi, bây giờ đã học đại học năm tư
Chút nữa bác sẽ nói với con bé, thật ra nó có một đứa em gái là cháu, chắc chắn con bé sẽ rất vui vẻ.
Thịnh Kiêu Dương không biết chị họ Thịnh Giai Giai kia có thích cô như lời nói của bác gái thứ hai không, cô chỉ biết, lời nói của một số người chỉ có thể nghe mà thôi
Thịnh Kiêu Dương thờ ơ lạnh nhạt xem trò cười này, thật đúng là thói đời ấm lạnh.
Từ trên xuống dưới Thịnh gia này, có ai thật sự toàn tâm toàn ý lo lắng cho Thịnh Huân chứ? Hai người già Thịnh gia cũng lo lắng cho Thịnh Huân, nhưng bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn cho cái chết của Thịnh Huân, thậm chí đã tìm được người nối nghiệp cho ông ta, về phần gia đình bác cả và gia đình bác hại, họcũng chỉ nghĩ đến lợi ích mà thôi
Với thân phận và năng lực bây giờ của cháu, tùy tiện quay một quảng cáo chỉ sợ cũng hơn mấy triệu, đâu quan tâm đến chút tài sản này, bác gái nói có đúng không?
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn con dâu thứ hai Thịnh gia,
Sau đó thì sao, bà muốn nói cái gì?
.

Sau này chúng ta cũng là người một nhà, sau này có chuyện gì cũng nên giúp đỡ nhau, tuy bác gái không có tiền, nhưng nếu cháu cần người, bất cứ lúc nào cứ tìm bác gái, bác gái và bác hại của cháu không thứ khác, nhưng sức lực thì vẫn còn đó.

Thịnh Kiêu Dương rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, bà cụ thở hổn hển nhìn ra cửa: Đúng là đến cướp tài sản, nhiều người lớn ở đây như vậy, thế mà không chào hỏi lấy một câu cứ thể đi mất, không biết người phụ nữ nào dạy dỗ ra một đứa không có gia giáo như thể!


Tiểu Tuệ, sao con lại đối xử với Thịnh Huân nhà chúng ta như thế?
Bà cụ tỏ vẻ thất vọng.
T3rên mặt chị dâu cả của Thịnh Huân xuất hiện nụ cười, sau đó lại kiềm chế, chỉ châm chọc:
Tiểu Tuệ, vậy là cô không đúng rồi, 9cái gọi là một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm, lúc trước em ba đuổi cô ra khỏi nhà cùng vì cô lấy trộm đồ trang sức của Kiều Dươ6ng, làm đến mức ông ngoại của người ta đến cửa đòi đồ, dù sao em ba cũng là ông chủ lớn, rất mất mặt!


Chị Bình, giúp em hẹn Tần An Lương và Mã Đình Đình đến gặp mặt ở chỗ cũ đi.
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương nói

Được.
Từ Bình đáp lại

Nếu như có thể đánh thức thằng bé cũng tốt, con của mẹ, con mau tỉnh lại đi!
Bà cụ nhào tới cạnh giường
Lương Tiểu Tuệ cũng muốn lại gần, nhưng lại bị chị dâu cả Thịnh gia đưa tay cản lại:
Cô đừng lại gần thì tốt hơn, ai biết được cô có làm hành động gì quá khích hay không chứ.

Cho nên, Kiều Kiều à, thứ nến tranh giành nhất định phải tranh giành cho tử tế, chắc chắn cháu cũng cũng không muốn tâm huyết của cha cháu bị người khác phung phí.
Mỗi câu nói của bác gái thứ hai đều có lý, nếu không phải Thịnh Kiêu Dương biết bản tính của người này, sẽ thật sự coi rằng đối phương đang thật lòng suy nghĩ cho mình
Thịnh Kiêu Dương hiểu rõ bác gái thứ hai nói những lời này là có ý gì
Hai mẹ con Lương Tiểu Tuệ thì càng khỏi phải nói, bây giờ trong mắt chỉ còn lại tính toán
Người của Thịnh gia vây quanh giường bệnh Thịnh Kiêu Dương bị đẩy ra ngoài
Thấy cô không nói câu nào, con dâu thứ hai Thịnh gia nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó nói:
Cháu đừng đặt lời nói của bác gái cả vào trong lòng, bà ấy đang sợ cháu về chia tài sản, bà ấy còn muốn để con trai của bà ấy đến nhận là con thừa tự trên danh nghĩa của cha cháu, sau đó danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản của cha cháu, cho nên bây giờ bà ấy nhìn ai cũng không vừa mắt.
Vẻ mặt của Thịnh Kiêu Dương hơi thay đổi, đây thật sự là thời điểm tốt để nói xấu sau lưng
Nhìn vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương hơi thay đổi, trong mắt con dâu thứ hai Thịnh gia lóe lên ý cười thành công, bà ta giống một trưởng bối hiền dịu, vỗ nhẹ tay Thịnh Kiêu Dương

Anh bị ngốc à, tại sao phải nói trước mặt mọi người, dù sao cha mẹ anh cũng thiên vị nhà anh cả của anh, chúng ta cũng phải tính toán cho bản thân chứ.

Tính toán cái gì? Cha mẹ chắc chắn sẽ không cho phép đứa con gái riêng kia đến đoạt tài sản.
Bác gái thứ hai liếc mắt:
Không phải em vừa nói rồi sao? Từ Kiều Kiều kia là ngôi sao lớn, anh có biết ngôi sao lớn là gì không? Tùy tiện làm một việc gì cũng kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nếu Giai Giai nhà mình có thể đi theo cô ta, sau này kiếm được chút danh tiếng, không tốt hơn là làm một nhân viên nhỏ ở công ty của Thịnh Huân à?
Đôi mắt của anh hai Thịnh Huân cũng sáng lên

Nếu chúng ta có thể giúp đỡ Từ Kiều Kiều này đoạt được tài sản, cô ta có thể không nhớ đến chúng ta sao? Sau này Giai Giai nhà mình có tiền đồ rồi, đâu cần đi nhìn sắc mặt của người khác nữa, anh nói có đúng không?

Đúng đúng đúng! Vẫn là vợ thông minh
Người một nhà? Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, cô đã từng muốn coi bọn họ là người một nhà, sau khi mẹ con Lương Tiểu Tuệ được đón về nhà, cô cũng đi tìm những người được gọi là bác trai bác gái này, bề ngoài bọn họ nói sẽ giúp cô khuyên nhủ cha của cô, sau đó thì sao, à, lại đi thông đồng với Lương Tiểu Tuệ

Tôi không trèo cao nổi đâu.
Thịnh Kiêu Dương giễu cợt.
Nghe giọng nói của đối phương the thé mà cứ làm như thân thiết lắm vậy, Thịnh Kiêu Dương híp mắt, thản nhiên nhìn bà ta, muốn xem bà ta đột nhiên thân thiện như vậy là có ý đồ gì

Tuy trước đó không biết sự tồn tại của cháu, nhưng bây giờ đã biết rồi, vậy sau này chúng ta cũng là người một nhà.
Con dâu thứ hai Thịnh gia thuộc thế hệ trên có lẽ là bác gái thứ hai

Đừng nói như vậy chứ, tới đây nào!
Con dâu thứ hai Thịnh gia kéo tay Thịnh Kiêu Dương, kéo cô đi ra ban công của phòng bệnh

Kiều Kiều, bây giờ cha của cháu đang trong tình trạng nguy kịch, cháu có thể trở về thăm ông ấy nói rõ cháu là đứa bé rất hiếu thảo, bác biết cháu sẽ không giống lời nói của những người có ánh mắt thiển cận kia, chỉ trở về đây để tranh đoạt tài sản

Được rồi, con 5bớt lời đi.
Ông cụ lườm chị dâu cả của Thịnh Huân

Đây là phòng bệnh, bệnh nhân còn phải nghỉ ngơi, mọi người không được ồn ào, nói chuyện to tiếng.
Cóy tá đi vào nhắc nhở
Cho tới nay, bác gái thứ hai và bác gái cả luôn không hợp nhau, bác gái thứ hai chỉ có một đứa con gái, còn bác gái cả lại sinh được cháu trai duy nhất thuộc đời thứ ba Thịnh gia, cho nên bác gái cả ở trước mặt bác gái thứ hai đều là dáng vẻ cao quý hơn người
So với bác gái cả chỉ ở nhà không làm gì, bác gái thứ hai có công việc cấp thành phố tất nhiên rất khinh bỉ bác gái cả, nhưng vì có Thịnh Dật, ông bà cụ lại càng thiên vị nhà con cả hơn
Thế nhưng, nếu chúng ta giúp đỡ Từ Kiều Kiều này chiếm đoạt tài sản, cha mẹ còn có đám người anh cả sẽ nhìn chúng ta như thế nào, điều này hình như không tốt lắm?

Quan tâm bọn họ làm gì, lúc bọn họ dự định để Thịnh Dật kế thừa tài sản của em ba, có nghĩ đến nhà chúng ta không? À, theo như bọn họ nghĩ, Giai Giai phải gả ra ngoài, cho nên không cần phải để ý đến? Nhưng hai chúng ta thì sao? Chúng ta không dựa vào Giai Giai, còn có thể trông cậy vào Thịnh Dật chăm sóc chúng ta lúc tuổi già sao? Đừng năm mơ.
Ánh mắt anh hai của Thịnh Huân cũng trở nên kiên định, lúc đầu ông ta biết việc này cũng cảm thấy rất khó chịu, dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, dù không thể đối xử công bằng, tốt xấu gì cũng không cần thiên vị thái quá như thé!
Cặp vợ chồng này còn đang tính toán, Thịnh Kiêu Dương đứng trên ban công cũng nhận được thông báo của Từ Bình, nói
Người yêu hai mặt
đã thông qua xét duyệt lấy được giấy phép phát hành phim truyền hình, cầm được giấy phép này có nghĩa có thể phát sóng lên đài truyền hình
Bác gái thứ hai không vừa lòng, cho nên bà ta không muốn thấy Thịnh Dật kế thừa sản nghiệp thuộc danh nghĩa của Thịnh Huân

Vì sao bà không ủng hộ Thịnh Thi Vận?
Thịnh Kiêu Dương hỏi.
Thịnh Kiêu Dương vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lương Tiểu Tuệ dùng ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn mình, cô hơi nhướng mày, tỏ vẻ khá hưởng thụ ánh mắt như vậy, cô thích nhìn người đáng ghét dùng ánh mắt hận không thể xử lý cô nhưng lại không làm gì được cô

Kiều Kiều!
Con dâu thứ hai Thịnh gia lại gần
Bà ta nói tiếp:
Tuy chúng ta đều là họ hàng, nhưng nói thế nào đây, Thịnh Dật nhà bà ấy trông thì tốt nhưng không dùng được, trước đó xin vào công ty của cha cháu, ngay cả một công việc cơ bản cũng không làm được, sao nó có thể quản lý được một công ty lớn như vậy chứ! Nhưng mà, ông bà nội của cháu nghĩ nó là đứa cháu trai duy nhất của Thịnh gia, nên để nó kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng không nghĩ xem gia nghiệp này cũng không phải do bác cả của cháu gây dựng lên, liên quan gì đến bọn họ chứ.
Nói đến đây, con dâu thứ hai Thịnh gia hơi dừng lại, để ý vẻ mặt của người trước mắt, thấy đối phương đang chăm chú lắng nghe, bà ta mỉm cười, tiếp tục nói:
Nếu muốn bác nói, nên để cháu đến kế thừa mới đúng, cháu mới là máu mủ ruột thịt của em ba, để cháu kể thừa cũng là chuyện đương nhiên
Bác gái rất tin tưởng năng lực của cháu, cháu xem ai có thể trong thời gian một năm ngắn ngủi từ một người bình thường biến thành một người có thể sóng vai với những ngôi sao lớn đó chứ? Cháu biết kiếm tiền như vậy chắc chắn có thể dẫn dắt công ty của cha cháu ngày càng phát triển, còn Thịnh Dật thì sao chứ, nó chỉ biết phá của, nếu sau này để nó kế thừa công ty của cha cháu, bác thật sự lo lắng tâm huyết hơn hai mươi năm của cha cháu sẽ trôi theo dòng nước.

Ông bà nội cháu cũng hồ đồ rồi, vẫn còn giữ tư tưởng phong kiến, bây giờ những cô gái có năng lực ở khắp mọi nơi, ai nói chỉ có đàn ông mới có thể kế thừa gia nghiệp
Thịnh Kiêu Dương ồ lên, không tiếp lời
Bác gái thứ hai này đã quen làm trò như vậy, ngoài mặt nói rất thân thiết, trong lòng không phải cũng đang tính toán nhỏ nhặt sao? Nếu người đứng ở đây thật sự là một cô con gái riêng khát vọng sự ấm áp của gia đình, thì sẽ bị bác gái thứ hai này dỗ ngon dỗ ngọt rồi lừa gạt
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Thịnh Kiêu Dương nhìn bác gái thứ hai, người kia vội nói:
Cháu nghe đi, bác không quấy rầy cháu nữa.
Nói xong, bà ta rất biết điều quay lại phòng bệnh.

Em nói chuyện gì với cô ta thế?
Bác gái thứ hai vừa đi đến bên cạnh chồng mình đã bị chồng lôi kéo hỏi thăm
Bác gái thứ hai nhìn vợ chồng bác cả cũng đang nhìn mình, bà ta nói với chồng mình:
Chồng ơi, đi thôi, chúng ta đi mua một ít hoa quả đến đây đi.
Nói xong, bà ta kéo chồng mình rời khỏi phòng bệnh

Có gì không thể nói trước mặt mọi người chứ?
Anh hai Thịnh Huân nghi ngờ

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.