Chương 375: Cái gọi là sự thật
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1271 chữ
- 2022-02-06 12:31:30
Là cậu tự nói cho mình biết.
Hả?
Thịnh Kiêu Dương lại ngạc nhiên.
Lâm Na nắm chặt tay Thịnh Kiêu Dươn8g, nói từng câu từng chữ:
Kiều Kiều, việc cậu xảy ra tai nạn sẽ có là đã chuyện năm kia rồi.
Thịnh Kiêu Dương ngây ngố3c nhìn Lâm Na, không trả lời gì cả.
là Thẩm Trí Ninh?
.
Lâm Diễn thấy cô nhanh chóng phản ứng lại, tâm trạng rất phức tạp.
Không sai, chính là anh ta.
Thịnh Kiêu Dương hơi nhếch môi, cô có thể đoán ra được, là vì lúc trước vừa gặp Lâm Na đã hỏi cô còn nhớ đến Thẩm Trí Ninh không.
Mặc kệ thế nào cậu cũng phải nhớ lời của mình.
Không có thời gian giải thích, Lâm Na chỉ nói một câu như vậy.
Trong lòng Thịnh Kiêu Dương có rất nhiều nghi ngờ, cô cũng không ngốc, đang tốt đẹp lại mất đi kí ức trong hai năm chắc chắn là có nguyên nhân.
Hơn nữa, thấy Lâm Na đề phòng Lâm Diễn như thế, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lâm Diễn.
Cô Từ, chủ nhân nhà tôi mời cô đi xuống.
Lâm Na nhíu mày, dặn dò Thịnh Kiêu Dương:
Dù thế nào cũng đừng tin Lâm Diễn.
Vì sao?
Ngoài cửa lại vang lên tiếng thúc giục của quản gia.
Cô chỉ nhớ rõ bản thân đâm phải một cô gái, sau đó lúc xuống xe kiểm tra thì9 bệnh tim tái phát rồi ngất đi, sau đó nữa cô tỉnh lại trong trong một phòng bệnh trắng như tuyết đầy thiết bị y tế.
Lâm Diễn ngồi ở cạnh giường.
Anh ta nói cô đã biến thành Từ Kiều Kiều rồi.
Anh ta nói anh ta rất hố5i hận vì lúc trước để mặc cô về nước.
Một chiếc xe việt dã chạy ra từ bên trong trang viên, dừng lại ở cạnh cửa.
Thịnh Kiêu Dương tò mò nhìn tình hình ở ngoài cửa lớn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc xe chính giữa.
Anh Lâm Diễn, người mà anh muốn dẫn em đi gặp là ai vậy?
Cô quay sang nhìn Lâm Diễn, vừa vặn bắt được vẻ kỳ lạ thoáng qua trên mặt Lâm Diễn, nhưng Lâm Diễn lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt dịu dàng mà cô quen thuộc.
Greek mỉm cười đầy nghiền ngẫm, trong mắt anh ta còn xen lẫn sự hưng phấn vì gặp được đối thủ ngang sức,
Đúng là lợi hại, có thể tìm ra chỗ của tôi nhanh như vậy.
Bảo bối, có muốn đi xem trò vui không?
Greek đứng dậy.
Lâm Na nhíu mày, nhưng không từ chối.
Ở cửa trang viên, người của hai phe giằng co với nhau.
Anh ta nói anh ta sẽ không buông tay nữa.
Anh ta nói rất nhiều lời.
Lúc đó cô lẳng lặng nghe, không hề ngạc nhiên mà chấp nhận lời nói của anh ta, đơn giản vì trí nhớ của cô thật sự chỉ dừng lại ở vụ tai nạn xe cố ngoài ý muốn kia.
Muốn để em quên đi một số chuyện không tốt, có một cuộc sống mới.
Chuyện không tốt...
Thịnh Kiêu Dương lặp lại mấy chữ này ở trong lòng.
Cô còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy Lâm Diễn nói tiếp:
Có một người, anh ta xen vào giữa hai chúng ta, phá huỷ tình cảm của em dành cho anh.
Người mà anh nói...
Dẫn em đi gặp một người.
Thịnh Kiêu Dương quay lại, nhìn Lâm Na cũng đã đi xuống, Lâm Na không nói gì thêm, chỉ gật đầu với cô, cô liền theo Lâm Diễn đi ra ngoài.
Lâm Na nhìn hai người họ ngồi lên chiếc xe đậu ở ngoài cửa, chờ xe chạy đi, cô quay lại nhìn Greek.
Có phải anh Thẩm tới không?
Nghe được câu trả lời của Thịnh Kiêu Dương, Lâm Diễn yên tâm, nếu Lâm Na nói lời không nên nói, cô chắc chắn sẽ vặn hỏi anh ta, chứ không phải như bây giờ.
Anh ta đứng lên, đưa tay ra với Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương đưa tay qua, đồng thời dùng ánh mắt dò hỏi anh ta.
Lâm Diễn tất nhiên cũng để ý đến sự do dự trong khoảnh khắc của cô, ánh mắt tối dần.
Na Na nói gì với em?
Ánh mắt anh ta dịu dàng như nước, giọng điệu cũng rất tự nhiên.
Thịnh Kiêu Dương cười khẽ,
Không có gì.
Cô lựa chọn giấu giếm lời nói của Lâm Na.
Lúc còn rất nhỏ cô đã học được cách che giấu tâm trạng của mình, dù trong lòng có nghi ngờ nhiều hơn, cô cũng không để lộ ra ngoài.
Giống như cô đã từng không hiểu vì sao mẹ của cô không cho cô tiết lộ bệnh tình của bản thân cho bất kì ai thậm chí bao gồm cả cha của mình, tuy cô rất muốn biết nguyên nhân nhưng vẫn làm theo lời mẹ.
Ngay từ đầu, cô cũng không nói cho Lâm Na biết, nhưng hai người cùng ăn cùng ở, là Lâm Na tự phát hiện ra thôi.
So sánh lời nói của Lâm Diễn và Lâm Na, cô tin tưởng ai hơn? Không thể nghi ngờ, tất nhiên là Lâm Na rồi.
Cho nên, cậu nói mình bị mất trí nhớ, quên mất những việc đã trải qua trong hai năm?
Thịnh Kiêu Dương thở dài một hơi.
Ừ.
Lâm Na còn muốn nói gì nữa nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kiều Kiều, trước khi gặp người này, anh muốn thú nhận với em một việc.
Ừ, anh nói đi.
Lâm Diễn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, chậm rãi nói:
Thật ra vụ tai nạn xe cộ của em đã xảy ra từ năm kia.
Mi mắt của Thịnh Kiêu Dương run rẩy.
Việc em mất trí nhớ là anh làm.
...
Vì sao?
Thịnh Kiêu Dương vô cùng ngạc nhiên, chắc chắn không ngờ rằng anh ta lại nói như vậy.
Cô đặt những nghi ngờ ở trong lòng, theo quản gia đi xuống lầu.
Lúc đến phòng khách, cô nghe thấy Greek đang nói với Lâm Diễn:
Đã tìm tới đây, bây giờ anh muốn đi chỉ sợ không đi nổi, không bằng nhân cơ hội này để kiểm tra một chút?
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Diễn quay lại nhìn, anh ta vẫy tay với Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương giậm chân, nhớ tới Lâm Na.
Nhưng sau khi xác định, cô càng ngạc nhiên hơn.
Ở trong trí nhớ của cô, Thẩm Trí Ninh chán ghét cổ đến mức nào, khi còn bé người hung dữ bắt nạt cô cũng là Thẩm Trí Ninh, nếu không cô cũng không đặt biệt danh Ma vương cho anh.
Sao lại là anh ta?
Thịnh Kiêu Dương thì thào.
Những năm qua không phải cô chưa từng gặp Thẩm Trí Ninh, nhưng mỗi lần gặp mặt, Thẩm Trí Ninh đều tỏ vẻ lạnh lùng, áp suất quanh người thấp đến mức có thể làm cô chết cóng.
Lâm Diễn nắm chặt tay của cô,
Lúc trước anh không có năng lực chống lại anh ta, anh không thể ngăn cản anh ta quấn lấy em.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, cho nên anh muốn làm em quên những ký ức đó đi, sau này em không cần thấy bối rối vì chuyện trong quá khứ nữa.
Thẩm Trí Ninh sẽ quấn lấy cô sao? Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, cô không nhịn được mà quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy cửa sau của chiếc xe kia bị mở ra.
Có người xuống xe, dáng người rất quen thuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.