Chương 400: Thích thế nào


Greek nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối, chỉ hỏi Lâm Na lúc nào đến đón cô.

Lâm Na liếc 8nhìn Thịnh Kiều Dương, sau đó nói đi dạo phố xong sẽ tự về nhà, bảo Greek không cần đi đón.

Nhìn Greek lên xe rời3 đi, Thịnh Kiều Dương kéo tay Lâm Na, sờ lên bụng cô ấy, cười híp mắt nói:
Tiểu Điềm Điềm, mẹ và mẹ của con muốn đi dạo 9phố đó!
Lâm Na không nhịn được nói:
Cậu đừng quên Tiểu Tráng Tráng của cậu.

Tiểu Tráng Tráng của mình còn rất xa, nói6 không chừng Tiểu Tráng Tráng cũng là một người đàn ông bé nhỏ.
Lâm Na bật cười, đúng là mặc kệ thế nào, chỉ cần ở bên c5ạnh Tiểu Thái Dương cô ấy sẽ luôn thấy vui vẻ.

Tôi cũng không biết.
Thịnh Kiều Dương lắc đầu.
Cô cũng rất lo lắng, nhưng dù có lo lắng hơn nữa cũng không làm được gì, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào bác sĩ.
Greek xoa mi tâm, đột nhiên ngước mắt nhìn George, ánh mắt lạnh buốt,
Vì sao anh lại ở đây?

Vì sao tôi không thể ở đây, nói không chừng đứa bé trong bụng Lâm Na là của tôi.
George hất cằm lên.
Thịnh Kiều Dương híp mắt, ánh mắt tối tăm, cô mỉm cười quái lạ:
Được thôi, anh đã muốn tiếp tục không biết gì, thì để anh không biết gì đi, sau này anh đừng tìm tới đây nữa.
Cô xoay người đi đến khu vực chờ, sau đó ngồi xuống.
Chưa tới hai phút, George đã lúng túng đi tới.

Vì sao cô nói tôi không biết gì, cô biết cái gì?
George nhìn Thịnh Kiều Dương qua vai vệ sĩ trước mắt.

Anh cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi mọi việc cho anh biết.
Khoé môi Greek hiện ra một nụ cười sâu xa.

Greek, tốt nhất anh đừng có làm như vậy.
Thịnh Kiều Dương nhắc nhở.
George nhìn cô, vốn anh ta còn đang do dự lại càng muốn biết bọn họ giấu giếm chuyện gì, khi sự tò mò của một người bị khơi dậy sẽ rất khó biến mất, trừ khi được thoả mãn lòng tò mò.

Rầm!
George bị đấm một cái ngã xuống đất.
Thịnh Kiều Dương đứng lên.
Greek kéo ống tay áo sơ mi lên, ngay lúc George đứng dậy, lại đi lên đấm một cái, George bị nện ngã xuống đất.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý, bước tới vây quanh George, đẩy anh ta đi ra ngoài.
Thịnh Kiều Dương đỡ Lâm Na đi tới cửa.

Lâm Na, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có hối hận không?
George hỏi.

Cẩn thận một chút.
Thịnh Kiều Dương xuống xe trước, vô cùng cẩn thận đỡ Lâm Na xuống.

Đừng lo lắng như vậy, bác sĩ cũng nói thai nhi rất ổn định.
Lâm Na cười nói.

Có thể không lo lắng à, Tiểu Điềm Điềm cũng là con của mình.
Sự chú ý của hai người đều nằm trên chiếc bụng, cũng không để ý vệ sĩ xung quanh đã dừng lại, cho đến lúc nghe thấy tiếng nhắc nhở, hai người bọn họ mới để ý thấy có một người đứng ở cửa.

Mình khuyên cậu đừng làm vậy thì hơn.


Vì sao?


Hình như lúc trước mình có nghe câu nói, người mẫu nam của cậu được người ta nhận thầu rồi.

Ai bá đạo như vậy?
Thấy vẻ mặt chế nhạo của Lâm Na, Thịnh Kiều Dương lập tức hiểu ra,
Khụ, đây đúng là việc anh ấy có thể làm được.
Từ lần trước vì một câu nói mà chiến tranh lạnh đã có thể nhận ra, Thẩm Trí Ninh này ghen lên thật sự rất đáng sợ.
Greek ra tay rất mạnh, nhìn George bị đánh ngã xuống đất hai lần là có thể nhận ra được.
George cao lớn, nhưng lại hoàn toàn không có sức phản kháng trước mặt Greek, chỉ có thể chịu đòn.
Dù sao George cũng là người tham gia nghiên cứu y học, ngày thường không rèn luyện chăm chỉ, vào lúc quan trọng thì không đủ sức để phản kháng.

Là tôi.

Thịnh Kiều Dương nhìn hai người đàn ông gần như trả lời cùng lúc, sau đó hỏi y tá:
Tình hình của Lâm Na như thế nào?

Bác sĩ Victor đang đỡ đẻ cho sản phụ, những ngôi thai của sản phụ không đúng, rất có thể phải tiến hành phẫu thuật, cho nên mời người nhà bệnh nhân ký tên vào giấy xác nhận phẫu thuật trước.
Bác sĩ Victor là bác sĩ thường khám thai cho Lâm Na.

Để tôi ký.
George vội nói.
Greek dừng lại, yên lặng một lúc rồi thả ống tay áo xuống, xoay người ngồi đối diện Thịnh Kiều Dương.
George gắng gượng đứng dậy lại nhìn thẳng về phía Thịnh Kiều Dương:
Lời nói của cô là có ý gì?

Ý trên mặt chữ.

Tôi có thể nói cho anh biết.
Greek đột nhiên nói.
George nhìn tới.
Lúc này, Thịnh Kiều Dương lại không nói gì.
George đi về phía trước một bước, bị vệ sĩ chặn lại, vẻ mặt đăm chiêu.

Từ Kiều Kiều, rốt cuộc cô biết cái gì?
Cuối cùng Thịnh Kiều Dương cũng quay lại nhìn George, cô đã nắm được quyền chủ động nên không vội,
Là anh nói không muốn nghe tôi nói.

Cô biết cái gì, nói cho tôi biết đi!
Nghe giọng nói hơi kích động của George, Thịnh Kiều Dương nhếch môi lên, nói từng câu từng chữ:
Không nói cho anh biết.
George đột nhiên tức điên lên, nhưng bị hai vệ sĩ khoẻ mạnh cản lại, anh ta không có cách nào lại gần.
George vẫn không nói lời nào, dáng vẻ hoàn toàn không muốn để ý cô.

George, anh thấy bất công, thấy uất ức, cảm thấy là Lâm Na nợ anh, cho nên anh mới như một người chồng oán hận chạy tới đây, dùng lời nói làm tổn thương Lâm Na.
Tôi cũng có thể hiểu được, người không biết gì luôn tỏ ra ngu xuẩn lại phiền phức.

Cô đi đi, tôi không muốn nghe cô nói chuyện.
Cuối cùng George cũng mở miệng, nhưng lại là đuổi người.
Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan mật thiết với anh ta.
Anh ta thở hắt ra, nhìn Greek nói:
Cầu xin anh.
Greek nhếch khoé môi,
Vốn lừa anh sẽ tốt cho tất cả mọi người, nhưng bây giờ tôi muốn cho cuộc sống thêm niềm vui.

Greek, anh làm như vậy, Lâm Na sẽ không vui.
Thịnh Kiều Dương nói.

Tôi vui là được.
Thịnh Kiều Dương nhíu mày, muốn nói điều gì đó, lúc này cửa phòng sinh bị mở ra, có một y tá đi ra nói:
Ai là người nhà bệnh nhân?

Là tôi.

Lúc này tiếng bước chân vang lên.
Thịnh Kiều Dương đưa mắt về phía phát ra âm thanh, thấy Greek vội vàng đi tới.

Lâm Na sao thế?
Greek nói cực nhanh, hoàn toàn không bình tĩnh như lúc trước.
Greek lại khác, người đàn ông này nhìn có bề ngoài ưu nhã như một quý tộc, nhưng tính cách lại ngang bướng, điên cuồng và bạo lực.

Greek.
Thịnh Kiều Dương gọi Greek đang định ra tay lại.
Greek chậm rãi quay lại,
Sao thế, cô muốn bảo vệ anh ta?

Người muốn bảo vệ anh ta không phải tôi, vĩnh viễn cũng không phải.
Thịnh Kiều Dương lạnh lùng nói.
George hơi ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh chóng lên xe.

Mỹ Nữu, cậu cảm thấy thế nào?
Thịnh Kiều Dương hơi lo lắng nhìn Lâm Na.
Lâm Na hít sâu một hơi,
Mình, mình vẫn ổn.

Được rồi, lúc không chịu được nhất định phải nói cho mình biết.
Thịnh Kiều Dương nói.
Bây giờ đã gần tới ngày dự sinh của Lâm Na, tất nhiên đi dạo phố khác với lúc trước.
Lúc trước bọn họ thích làm gì thì làm, đi dạo như không biết mệt mỏi, bây giờ chẳng những đi dạo một lúc phải nghỉ một chút, hơn nữa địa điểm được ghé thăm nhiều nhất là cửa hàng mẹ và bé.
Cuối cùng nhìn đủ loại túi mua sắm đồ dùng mẹ và bé trong tay vệ sĩ, Lâm Na và Thịnh Kiều Dương nhìn nhau cười.
Nhìn thấy người đó, Thịnh Kiều Dương quay sang nhìn Lâm Na trước, thấy sắc mặt Lâm Na chỉ hơi thay đổi, sự dao động không lớn, trái tim đang treo cao của cô mới được đặt xuống.

George, anh tới đây làm gì?
Thịnh Kiều Dương hỏi thay cho Lâm Na đang im lặng.
George trước mặt như đã biến thành người khác, râu ria xồm xoàm, nếu như thay sang một bộ quần áo rách nát sẽ giống một kẻ lang thang đã nếm đủ mùi đời.

Lúc trước chưa từng nghĩ tới, có một ngày chúng ta đi dạo phố lại là mua những thứ này.
Lâm Na mỉm cười,
Lúc trước, việc chúng ta nghĩ tới nhiều nhất là cùng nhau đi đâu chơi, đâu nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con.

Lúc đó, mình còn không biết bản thân có thể sống bao lâu, đâu có nghĩ xa như vậy.
Thịnh Kiều Dương nói đến đây, vội vàng giả vờ vô tình nói sang chuyện khác:
Bây giờ mình rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Điềm Điềm của nhà chúng ta, đều nói con trai sẽ giống mẹ, sau này Tiểu Điềm Điềm chắc chắn là một chàng trai siêu đẹp trai.

Mình suýt thì quên mất, cậu là một người mê trai.
Lâm Na buồn cười nhìn Thịnh Kiều Dương, người này che giấu thuộc tính mê trai rất kín, người bình thường đều không biết, dù sao người có thể khiến cô mê cũng có đẳng cấp quá cao.

Mê trai cái gì chứ, mình chỉ là một người theo đuổi cái đẹp.
Thịnh Kiều Dương hơi hất cằm lên.

Sau này chỉ sợ việc theo đuổi của cậu sẽ chết yểu, anh Thẩm nhà cậu chắc chắn không thích cậu như vậy.
Thịnh Kiều Dương nhướng mày,
Cái này có là gì, anh ấy có thể bắt mình làm gì chứ, ngày mai mình sẽ đi tìm mấy người mẫu nam có giá trị nhan sắc cao đến làm người mẫu cho mình, cảm giác rất lâu rồi không vẽ tranh.
Lâm Na có thể tưởng tượng đến tình ảnh bình dấm chua đổ ra, Kiều Kiều đang tự tìm đường chết mà.
George không trả lời Thịnh Kiều Dương, lướt nhìn bụng Lâm Na, thấy sắc mặt cô khá tốt, ánh mắt anh ta phức tạp.

Lâm Na, cô thật sự là một người phụ nữ nhẫn tâm.

Này, anh bị bệnh thần kinh gì thể, anh không biết cái gì hết, anh dựa vào đâu mà nói Mỹ Nữu nhà chúng tôi như vậy!
Thịnh Kiều Dương che ở trước mặt Lâm Na.

Đúng vậy, tôi không biết gì hết, tôi là một thằng ngu.
George tỏ vẻ mỉa mai,
Lâm Na, cô tình nguyện vượt quá giới hạn với người đàn ông kia, bây giờ thế nào, bụng của cô đã lớn như vậy rồi, người đàn ông kia sẽ cưới cô sao?

George, anh có thể cút đi rồi đấy!
Thịnh Kiều Dương vẫy tay với đám vệ sĩ xung quanh, ra hiệu cho bọn họ đuổi người đi.
Lâm Na dừng lại, quay lại nhìn George bị vệ sĩ cản lại, bình tĩnh nói:
Không hối hận, không hề.
Vẻ mặt George từ đau buồn chuyển sang tức giận, giọng nói của anh ta xen lẫn thất vọng và tức giận:
Lâm Na, bất hạnh lớn nhất của đời tôi là gặp phải cô, tôi thật sự muốn nhìn xem, cuối cùng cô bị người đàn ông kia vứt bỏ như thế nào.

Mau đuổi anh ta đi.
Thịnh Kiều Dương ra lệnh.

Chờ một chút.
Lâm Na lại kêu dùng.

George, không ngờ anh là một người không buông xuống được như thế.
Sự mỉa mai của cô đủ để kích thích tâm lý nổi loạn của một người.

Bây giờ anh đã vui chưa?
Thịnh Kiều Dương lại gần George.
George bỏ tay xuống, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, không trả lời.
Khoé môi Thịnh Kiều Dương giật giật,
Tôi không muốn nói chuyện với anh, nếu anh không tới, tôi thật sự đã quên mất một người như anh rồi.

Lâm Na nhíu mày, toát mồ hôi lạnh:
Thằng bé muốn ra.

Cô ấy nói
thằng bé
đương nhiên chỉ đứa bé trong bụng.
Thịnh Kiều Dương lập tức thay đổi sắc mặt, đỡ Lâm Na lên xe, cũng dặn dò vệ sĩ,
Nhanh lái xe đến bệnh viện.
Đám vệ sĩ vốn đang kéo George ra ngoài lập tức hất George ra.
George lập tức cãi lại:
Đúng vậy, tôi là người như vậy, không giống một số người coi tình cảm là đồ chơi, dùng hết thì ném đi.
Khoé môi Lâm Na cứng đờ.
Thịnh Kiều Dương nhíu mày, đang định gọi vệ sĩ che miệng George lại, đột nhiên nhìn thấy Lâm Na ôm bụng.

Sao thế?
Thịnh Kiều Dương vô cùng lo lắng.
Nhưng dáng người của Thẩm Trí Ninh...

Đang suy nghĩ gì mà cười kỳ lạ như thế.
Giọng nói của Lâm Na vang lên bên tai.
Thịnh Kiều Dương cười hì hì,
Không có gì, mình chỉ đang nghĩ, phải làm sao để người nào đó chủ động làm người mẫu cho mình.
Lâm Na có thể nhận ra ý đồ của cô từ vẻ mặt rạo rực đó,
Ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm, cậu chắc chắn anh Thẩm sẽ sẵn lòng hiến thân cho nghệ thuật của cậu sao?

Thử là biết.

Mình sợ cậu còn chưa bắt đầu thử đã bị ăn sạch rồi.
Trong lúc bọn họ thoải mái trò chuyện, chiếc xe đã lái về căn nhà của Lâm Na.
Đến bệnh viện, Lâm Na được đẩy vào phòng sinh.
Thịnh Kiều Dương nhìn George đứng cách đó không xa, hận không thể bước tới đánh anh ta một trận, cũng vì anh ta nói những lời kia kích thích nên Lâm Na mới bị động thai, nếu không bây giờ Lâm Na vẫn còn khoẻ mạnh đợi đến ngày dự sinh.
George ôm mặt, khiến người ta không nhìn rõ được ánh mắt của anh ta.

Có phải anh nhầm rồi không, một người chồng cũ như anh thì có tư cách gì để ký tên?
Greek đưa tay lên, vệ sĩ của anh ta đã bước tới ngăn cản George.


Tôi không có, chẳng lẽ anh có sao? Anh đã kết hôn với cô ấy sao? Ngay cả đính hôn cũng chưa! Ít nhất tôi từng là chồng của cô ấy.

Anh cũng nói, anh chỉ từng là chồng của Lâm Na, còn tôi sẽ là bạn đời tương lai của cô ấy, huống chi đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi.
Greek tỏ vẻ không thèm để ý.

Thịnh Kiều Dương không nhìn hai người đàn ông đang cãi nhau, đi thẳng lên trước, nói với y tá:
Để tôi ký.


Hai người đang
giao chiến
ở bên kia dừng lại.

Trước khi đi vào phòng sinh, y tá còn dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn đám người ở bên ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng lại, George nhìn Greek:
Không phải vừa rồi anh định nói gì với tôi à?

Tôi phải cân nhắc xem, điều gì sẽ khiến anh đau khổ hơn.
Khoé môi Greek hiện ra một nụ cười lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.