Chương 408: Ngoại truyện 2: thời gian tươi đẹp của tiểu tráng tráng và tiểu điềm điềm (1)
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 647 chữ
- 2022-02-10 10:46:38
Nhưng tôi mặc kệ vẻ mặt của anh, tôi chỉ biết bản thân chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được anh, lần này tôi chắc chắn p8hải biểu hiện tốt một chút, không thể bị đánh thảm hại như lần đầu tiên.
Cha mẹ đặt tên Tiểu Tráng Tráng cho tôi là đã đặ3t kỳ vọng rất lớn với tôi, sao tôi có thể phụ lòng được.
Tuy Tiểu Điềm Điềm lớn hơn tôi hai ba tuổi, nhưng tôi đã từng bị9 anh đánh đến khóc thét, nói ra điều này thật sự rất mất mặt! Thế là tôi không nói hai lời, kéo Tiểu Điềm Điềm đến phòng luyện qu6yền anh của tôi.
Sắc mặt Tiểu Điềm Điềm càng xấu hơn, cuối cùng anh cũng mở miệng:
Anh vừa trở về, em đã đối xử với anh như vậy sao?
Tôi cũng đã nhận ra chỗ không ổn, cúi đầu nhìn bản thân đang mặc lễ phục, điều này thật sự quá không tôn trọng đối thủ, bảo sao Tiểu Điềm Điềm lại tức giận.
Đúng rồi, thay quần áo trước đã.
Tôi mở tủ đồ ra, lấy một bộ quần áo tập luyện ra, còn thuận tiện lấy một bộ đồ tập luyện của anh trai Tiểu An mặc lúc luyện tập đưa cho Tiểu Điềm Điềm,
Bộ quần áo này là của anh trai em, anh ấy không cao bằng anh, có lẽ không thích hợp lắm, anh mặc tạm.
Nếu như dùng cường độ bão để hình dung mức độ mặt đen, bây giờ sắc mặt Tiểu Điềm Điềm đã đem đến mức bão cấp 12 rồi.
Thẩm Ương, em là con gái đấy!
Tiểu Điềm Điềm nhấn mạnh.
Nửa đường tôi nghe thấy Đầu Củ cải gọi tôi, tôi trả lời một câu, để anh ta đi chỗ khác chơi.
Ai 5dám trì hoãn việc tốt của tôi, người đó sẽ là kẻ thù của tôi!
Kim đồng ngọc nữ đúng là để nói về hai đứa.
Có người chỉ vào tôi và Tiểu Điềm Điềm nói.
Còn có người nói với cha mẹ tôi:
Xem ra chuyện vui của công chúa nhỏ nhà hai người sắp tới rồi.
Không sai, việc vui của tôi sắp tới rồi, bây giờ chỉ cần tôi đánh bại Tiểu Điềm Điềm, cuộc đời của Đại Trang Tráng sẽ không còn khuyết điểm gì nữa rồi!
Đến đây, đeo vào!
Tôi nhét một bộ găng tay quyền anh và mũ bảo vệ cho Tiểu Điềm Điềm, năm đó anh cũng nhét cho tôi những thứ này.
Tôi gật đầu, giục anh:
Nhanh thay quần áo đi, anh yên tâm, em không nhìn anh đâu.
Nói xong, tôi quay người lại, nóng lòng muốn thay bộ đồ tập luyện, tuy đã đánh bại đối thủ cấp thế giới, nhưng tôi không hề có cảm giác thành tựu nào, bởi vì mục tiêu của tôi là...
Đánh bại, Tiểu, Điềm, Điềm! Một bộ quần áo trùm lên tồi từ phía sau, bên ngoài là tay của Tiểu Điềm Điềm, giọng của anh cũng vang lên bến tại:
Thẩm Ương, em là con gái đấy.
Đúng, em biết.
Tôi quay lại nhìn, mỗi lướt qua gò má của anh.
Tôi còn đang suy nghĩ, em là con gái còn không xấu hổ, anh lo lắng cái gì? Cũng không phải em không mặc nội y ở bên trong, người ta còn mặc bikini đầy trên bãi biển kìa, sao anh không đi quản đi? Vẻ mặt Tiểu Điềm Điềm hơi kỳ lạ, anh ôm tôi từ phía sau.
Bây giờ anh không thích đánh quyền anh sao?
Chẳng lẽ Tiểu Điềm Điềm sợ đánh không lại tôi, mới cố ý giam cầm tối như vậy không cho tôi thay quần áo?
Anh thích lúc nào?
Tiểu Điềm Điềm hỏi lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.