Chương 80: Say đến không nhớ gì


Cô lấy điện thoại ra theo bản năng gọi vào một dãy số, người ở đầu bên kia nhanh chóng nghe máy


George, em say, anh mau đến đón em!
Tiếng hít thở trong điện thoại trở nên nặng nề:
Em đang ở đâu?



Em ở đâu?
Lâm Na mơ hồ nhìn xung quanh một chút, cô lại gần Rita hỏi:
Đây là đâu vậy?



Nhà của mình!
Rita thuận miệng đáp lại.

Bên cạnh có một bàn tay đưa tới cướp điện thoại của Lâm Na:
Mình cũng muốn gọi điện thoại.
Thịnh Kiêu Dương nói xong liền số điện thoại, dập cuộc gọi của Lâm Na

Cô dựa nửa người lên quầy bar, đôi mắt sắp dán sát vào màn hình điện thoại, ngón tay trượt trên màn hình.


Lâm Diễn, Lâm Diễn..

Hì hì, tìm được rồi.

Alo, Lâm Diễn, em ở nhà Rita..

Anh không biết Rita sao, anh đã gặp rồi mà..

Mau tới đây, em chờ anh...


Rita ôm mỗi người một tay:
Đêm nay ở lại đây đi, mình còn chưa uống đủ, tiếp tục!
Thịnh Kiêu Dương cầm điện thoại ngủ thiếp đi

Lâm Na dùng hai tay đỡ đầu, thỉnh thoảng lắc đầu một cái

Ngẫu nhiên sẽ thoáng tỉnh táo một chút, nhưng lại nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ hồ

Thế nhưng, so với Thịnh Kiêu Dương, trạng thái này của cô ấy cũng coi như là tỉnh táo rồi

Mấy người trẻ tuổi nằm xiêu vẹo trong phòng khách, chỉ có âm nhạc đang gào thét không ngừng nghỉ

Lúc Lâm Diễn đến nơi liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào trong phòng khách, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ba người bên quầy bar.

Anh đi qua, nhẹ vuốt đầu Lâm Na:
Na Na?


Lâm Na ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh


Chúng ta về nhà thôi.
Lâm Diễn đưa tay dìu Lâm Na đứng lên, muốn đi ra ngoài

Lâm Na đột nhiên dừng lại, nhìn trái nhìn phải.


Em đang tìm cái gì?

Tiểu Thái Dương đâu? Anh giấu Tiểu Thái Dương của em đi đâu rồi?
Lâm Na thoát khỏi tay Lâm Diễn, lùi ra sau

Lâm Diễn vội vàng kéo Lâm Na, trấn an:
Na Na, anh biết Kiêu Dương xảy ra chuyện khiến em rất khó chịu

Nhưng người sống vẫn phải sống tiếp, em phải nhìn về tương lai.
Lâm Na hất tay anh ra lần nữa:
Cái gì còn sống với không còn sống, Tiểu Thái Dương của em không xảy ra chuyện gì!



Kiều Kiều, Kiều Kiều...
Lâm Na vẫn nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương nằm sấp trên quầy bar liền nhào tới.

Bị đè nặng như vậy, Thịnh Kiêu Dương rên khẽ.

Lâm Diễn xoa mi tâm, đi qua kéo Lâm Na

Anh nhìn người đang nằm sấp, ánh mắt dừng ở chiếc điện thoại trong tay cô hai giây


Kiều Kiều!
Lâm Na lôi Thịnh Kiêu Dương, muốn kéo cô lên.

Thịnh Kiêu Dương đã xụi lơ trên quầy bar, bị Lâm Na kéo như thế, cả người nghiêng sang một bên ngã xuống

Lâm Diễn giật mình, duỗi tay đỡ lấy cô


Đi thôi, Kiều Kiều, chúng ta về nhà đi.
Lâm Na chỉ lo kéo người, hoàn toàn không ý thức được bây giờ đối phương không đứng dậy nổi, à, không đúng, cô còn đang lơ mơ, có ý thức mới là lạ

Thấy thế, Lâm Diễn bất đắc dĩ thở dài, xoay người ôm lấy người kia

Lần này không cần anh lôi kéo, Lâm Na đã ngoan ngoãn đi theo sau rời khỏi biệt thự của Rita.

Đám vệ sĩ chờ ở bên ngoài thấy bọn họ đi ra, vội vàng bước tới định nhận lấy người mà Lâm Diễn đang ôm trên tay

Thịnh Kiêu Dương cảm nhận được bản thân phải rời khỏi cái ôm quen thuộc, dù cô không tỉnh táo, nhưng cũng theo bản năng túm chặt lấy người đó, cả khuôn mặt vùi vào ngực anh


Được rồi, lên xe đi.
Lâm Diễn tự mình ốm người vào trong xe, đặt cổ vào ghế sau rồi định buông ra, nhưng lại bị ôm chặt cổ

Đối phương còn được đà lấn tới vùi mặt vào cổ anh cọ xát

Lâm Diễn nhíu mày, đưa tay muốn đẩy người ra, đột nhiên nghe được người đang gần sát mình lẩm bẩm một câu:
Anh Lâm Diễn...
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen như mực của cô

Sao một người xa lạ lại gọi anh như vậy? Sự nghi ngờ trong lòng Lâm Diễn ngày càng nhiều hơn, bởi vì không đẩy được người đang treo trên người mình ra, anh đành phải cùng ngồi xuống


Anh buông Tiểu Thái Dương ra! Cô ấy là của em!
Lâm Na say bí tỉ

Lâm Diễn bảo tài xế lái xe, nâng vách ngăn lên để chặn tầm nhìn của vệ sĩ cùng tài xế ở phía trước

Anh quay lại nhìn Lâm Na, nhỏ giọng nói:
Na Na, cô ấy không phải Tiểu Thái Dương của em.

Là cô ấy! Là cô ấy!
Lâm Na kéo Lâm Diễn, muốn kéo anh ra khỏi Thịnh Kiêu Dương.


Đừng làm ổn, Na Na.
Lâm Diễn nhíu mày.

Lâm Na không quan tâm tiếp tục ổn ào:
Anh buông cô ấy ra!


Rốt cuộc là ai buông ai ra chứ? Lâm Diễn không biết làm thế nào, anh túm chặt bàn tay đang không nghe lời của Lâm Na:
Na Na, cô ấy không phải Kiều Dương

Cho dù có nhiều điểm giống nhau, nhưng không phải là không phải, em đừng nhầm lẫn.
Lúc anh nói đến đoạn cuối giọng nói cũng kiên định hơn, như đang tự nhắc nhở bản thân.

Lâm Na ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Lâm Diễn, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Ngay lúc Lâm Diễn thở phào nhẹ nhõm, Lâm Na hất tay anh ra, rúc vào ghế ngồi òa khóc.


George, sao anh còn chưa tới!


Đối mặt với một người say hoàn toàn mất đi lí trí, Lâm Diễn nhức đầu lại không khỏi có chút đau lòng

Từ trước tới nay, Lâm Na chưa từng mất khống chế trước mặt bọn họ, thì ra lúc cô uống say sẽ không hề lo lắng mà thể hiện ra.

So với Lâm Na đang mất khống chế, cô gái đang treo trên người anh như con gấu túi lại có vẻ yên tĩnh mà dịu dàng

Anh không khỏi nhớ lại lúc họ gặp nhau vào buổi chiều, giọng nói và ánh mắt quen thuộc của cô, còn có sự thân
thiết trong cuộc gọi tôi nay, khiến anh cảm thấy nghi ngờ.

Thỉnh thoảng trong đầu sẽ xuất hiện những suy nghĩ khó tin

Nhưng suy nghĩ đó quá mức vô lý, anh không cách nào tin tưởng, chỉ nghĩ mình đang quá rảnh rỗi nên suy nghĩ việc hoang đường thôi.

Trước cửa nhà, Lâm Diễn ôm người đang nằm im trong lòng, gọi vệ sĩ ôm lấy Lâm Na, đưa hai người đến phòng Lâm Na

Lâm Na vừa về phòng ngủ của mình, giống như có chút tỉnh táo, tự mình chạy vào phòng tắm

Vệ sĩ rất hiểu chuyện đi ra ngoài.

Lâm Diễn đặt người trong lòng lên giường của Lâm Na, bàn tay ôm lấy cổ anh vẫn chưa buông ra

Anh nhìn khuôn mặt gần sát mặt mình, như có thể đếm được từng sợi lông mi đặt trên mí mắt tạo ra một đường cong xinh đẹp, hơi thở hai người hòa vào nhau.

Đối với việc gần gũi một người mới gặp mặt hai ba lần, Lâm Diễn cũng kinh ngạc vì mình không thấy khó chịu

Nhưng mặc kệ thế nào, anh luôn muốn hất tay cô ra, anh có thể tự mình bế cô lên đã là nể mặt Lâm Na rồi

Anh đang định dùng vũ lực để hất bàn tay trên cô ra, lông mi như vỏ sò đen ở trước mắt anh hơi run rẩy, dần mở ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng lọt vào trong tầm mắt

Trong mắt cô có ba phần tỉnh táo bảy phần mơ hồ

Hình như còn chưa nhìn rõ tình huống trước mắt, cô nhìn anh chớp mắt mấy cái.


Lâm Diễn?
Trong giọng cổ có chút hoảng hốt, có lẽ cô không nhận ra mình đang tỉnh hay đang say


Em có thể buông tay ra không?
Lâm Diễn bình tĩnh hỏi.

Cô không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn anh, như đang xác định cái gì đó


Lâm Diễn, anh đang làm gì Kiều Kiều vậy?
Theo giọng nói giận dữ, Lâm Diễn bị Lâm Na kéo ra

Lâm Diễn nhìn khuôn mặt ướt nước của Lâm Na:
Em tỉnh rượu rồi?



Anh vừa làm gì đấy?
Lâm Na như một con gà mái bảo vệ gà con

Ánh mắt nhìn Lâm Diễn tràn ngập sự đề phòng, hoàn toàn không coi anh là người thân.


Vậy em phải hỏi cô ấy.
Lâm Diễn liếc nhìn người nằm trên giường.

Thịnh Kiêu Dương xoa huyệt Thái dương, sau khi híp mắt nhìn rõ người đứng cạnh giường

Vẻ mặt cô cứng đờ, đầu óc tỉnh táo, cô nhanh chóng nhớ lại, phát hiện ra mình không có chút ấn tượng nào với những việc sau khi say.

Nhìn khuôn mặt Mỹ Nữu nghiêm túc lại giận dữ, trong lòng cô nhảy dựng lên

Không phải cô đã nói điều gì không nên nói chứ?
Kiều Kiều, anh ấy bắt nạt cậu sao?
Lâm Na thầy cô tỉnh lại liền hỏi.


Cái gì?


Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thịnh Kiêu Dương, Lâm Na biết chắc chắn cô ấy không nhớ rõ

Cô lườm Lâm Diễn một cái, đuổi anh ra khỏi phòng

Sau đó quay lại giường, chọc khuôn mặt đỏ hồng của Thịnh Kiêu Dương


Cậu đó, cậu cho rằng cậu là quái vật Rita kia sao

Tửu lượng không tốt thì đừng uống nhiều rượu như vậy, tránh cho lần sau bị người ta chiếm lợi lại không biết!


Thịnh Kiêu Dương lo lắng nắm chặt tay Lâm Na:
Mình có nói gì không nên nói không?
Lâm Na chớp mắt:
Mình cũng say đến không biết gì.

..

Được rồi!
Thịnh Kiêu Dương chỉ có thể lạc quan nghĩ, dù cô có nói gì, Lâm Diễn cũng sẽ không tin.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.