Chương 85: Đẹp trai ng y người
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1946 chữ
- 2022-02-04 08:04:43
Kiều Kiều?
Giọng nói mang theo sự ngạc nhiên vang lên
Thịnh Kiêu Dương híp mắt, thế giới này thật nhỏ
Một trường học có nhiều sinh viên như vậy, cô lại có thể gặp được em gái cùng cha khác mẹ ở trong một ký túc xá
Cha, mẹ còn ở đây đó, cha vui vẻ khi nhìn thấy cô gái khác như thế là sao hả?
Phan Minh Nguyệt cảnh giác liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương, vội vàng kéo tay Phan Tử Huy tuyên bố chủ quyền.
Phan Tử Huy nhìn nụ cười miễn cưỡng của vợ, thở dài trong lòng, không nói gì nữa.
Trong ký túc xá nho nhỏ, ngoại trừ một nhà ba người Phan Minh Nguyệt cùng một người giúp việc đang quét dọn, còn có hai cô gái ngồi trên giường của mình
Vốn bọn họ đều đang chơi điện thoại, nghe thấy có người tới liền liếc nhìn theo bản năng
Nhưng lúc hai người nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đi tới đều kinh ngạc đến trợn to hai mắt
Những người trẻ tuổi bây giờ, không có ai không lên mạng, đã lên mạng đều có thể chủ động hoặc bị động nhìn thấy
một số tin tức giải trí, không cần phải nói thì bọn họ cũng nhận ra người đến
Cậu cũng ở ký túc xá của bọn mình sao?
Cô gái ngồi trên chiếc giường gần cửa mở miệng hỏi
Đúng vậy, về sau nhờ mọi người quan tâm đến Kiều Kiều nhà mình nhiều hơn!
Lưu Lộ trả lời thay Thịnh Kiêu Dương
Cô giống như một phụ huynh, đặt vali của Thịnh Kiêu Dương trước một chiếc giường khác ở gần cửa
Sau đó
tay chân lanh lẹ bắt đầu dọn dẹp, Nhị Kiều muốn đến giúp đỡ còn bị cô đây ra
Cô mang theo sự nhiệt tình trước nay chưa từng có để dọn dẹp từ trên xuống dưới bàn, ngăn tủ cùng ván giường một lần.
Lưu Lộ còn dọn dẹp từ trên xuống dưới chiếc giường kia nhanh hơn cả người giúp việc của Phan gia, tốc độ này khiến những người khác nhìn đến sững sờ
Dọn dẹp xong, cô thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa nói với Thịnh Kiêu Dương:
Nhị Kiều, mình và cậu đi mua đồ dùng hàng ngày đi!
Thịnh Kiêu Dương lấy một chiếc khăn giấy lau mồ hôi cho Lưu Lộ, trong ánh mắt được cưng chiều mà hoảng sợ của Lưu Lộ còn nói:
Không vội, cậu đến phòng tắm tắm rửa đã, mình còn mấy bộ quần áo chưa mặc có thể thay được, đi đi, mình đi tìm quần áo cho cậu.
Lưu Lộ ngất ngây đi đến phòng tắm, đến khi cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, bị nước lạnh xối vào người, mới thoát khỏi sự dịu dàng của Nhị Kiều
Cô dùng hai tay che mặt, hạnh phúc nghĩ, chắc chắn cô là fan hâm mộ đầu tiên được Nhị Kiều đối xử như thế, ha ha ha..
Còn có thể mặc quần áo của Nhị Kiều, đúng là một ngôi sao tốt!
Thịnh Kiêu Dương tìm được một bộ quần áo mới, gõ cửa phòng tắm:
Là mình.
Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, một cái đầu ướt nhẹp thò ra từ bên trong
Thịnh Kiêu Dương đưa quần áo cho cô ấy:
Khăn mặt cũng là đồ mới, cậu cứ dùng đi.
Không sao, không phải mới càng tốt hơn khụ khụ!
Lưu Lộ phát hiện ra mình đã nói suy nghĩ trong lòng, cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhận lấy quần áo cùng khăn mặt.
Thịnh Kiêu Dương cười khẽ, quay lại trước bàn của mình, lấy điện thoại ở trong túi ra gọi cho Lâm Na, nói ngắn gọn tình hình của bản thân, để người còn đang phải quay phim kia yên tâm
Vừa tắt điện thoại, cô đã thấy Tưởng Nhân - mẹ của Phan Minh Nguyệt lại gần
Cô hơi nhướng mày, bình tĩnh chờ đối phương nói chuyện.
Sau này các cháu sẽ là bạn cùng phòng sống chung với Minh Nguyệt nhà dì, dì và cha của Minh Nguyệt muốn mời các cháu cùng đi ăn tối, tăng thêm chút tình cảm.
Tưởng Nhân nói chuyện tương đối ổn hòa.
Vì thái độ của Tưởng Nhân nên hai cô gái kia cũng không tiện cự tuyệt liền đồng ý
Thịnh Kiêu Dương không thèm nể mặt, cô không muốn gia tăng tình cảm gì với cái gia đình này, liền cự tuyệt.
Đối với một người không nể mặt mẹ mình như Thịnh Kiêu Dương, lúc Phan Minh Nguyệt rời khỏi ký túc xá cũng không thèm nhìn lấy một cái, hừ một tiếng kéo tay mẹ mình đi ra ngoài
Ngược lại Phan Tử Huy còn muốn nói hai câu, nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Kiêu Dương, ông ta do dự một chút rồi rời đi.
Trong ký túc xá lập tức yên tĩnh trống trải, cảm giác không khí cũng mát mẻ hơn chút
Đột nhiên trong phòng tắm vang lên một tiếng kêu có chút mất tự nhiên:
Nhị Kiều, làm phiền cậu lấy điện thoại cho mình với.
Cậu tắm xong chưa?
Lúc Thịnh Kiêu Dương đưa điện thoại liền hỏi
Lưu Lộ cầm điện thoại xong lập tức đóng cửa phòng tắm lại, ồm ồm đáp lời:
Tắm xong rồi.
Tắm xong thì đi ra đi, chúng ta cùng đi ăn tối.
Chờ..
chờ một chút, Nhị Kiều, mình còn chưa mặc quần áo, quần áo của cậu hơi nhỏ, mình..
mình không mặc được...
Thịnh Kiêu Dương:
...
Mình gọi Viên Viên mang quần áo tới, sẽ nhanh thôi, cậu ấy ở tòa nhà bên cạnh.
Lưu Lộ vội vàng nói.
Thịnh Kiêu Dương không nhịn được cười, Lưu Lộ là một cô gái có chút thịt
Cô đã cân nhắc đến điểm ấy nên cũng chuẩn bị bộ quần áo rộng rãi nhất, không ngờ Lưu Lộ còn không mặc được, xem ra Lưu Lộ hơi mập.
Viên Viên ở cùng một ký túc xá với mình, thế nhưng cô ấy ở khoa Máy tính, cô ấy rất giỏi chế tác video, trước đó còn làm cho cậu một cái video đó! Cô ấy cũng rất thích Nhị Kiều, bọn mình là fan hâm mộ trung thành nhất của Nhị Kiều! Nếu Viên Viên cũng nhìn thấy Nhị Kiều, nhất định sẽ rất vui vẻ..
Trong phòng tắm, Lưu Lộ nói chuyện điện thoại xong lại bắt đầu lải nhải.
Thịnh Kiêu Dương dựa vào bàn sách, khóe miệng có nụ cười nhạt, nghe Lưu Lộ lẩm bẩm
Sau khi Trịnh Viện vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh như vậy
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú dựa vào bàn, nụ cười nhạt trên mặt có thể làm người ta đắm chìm.
Cậu là Viên Viên?
Thịnh Kiêu Dương cũng nhìn thấy Trịnh Viện đi vào.
Trịnh Viện vô ý thức đẩy gọng kính, đột nhiên có chút mất tự nhiên:
Đúng vậy, mình đến đưa quần áo cho Lộ Lộ.
Mình ở đây!
Lưu Lộ ở trong phòng tắm kêu lên
Sau khi Lưu Lộ thay quần áo xong, cẩm quần áo của Thịnh Kiêu Dương đi ra ngoài
Xấu hổ nhìn Thịnh Kiêu Dương, ngập ngừng nói:
Thật xin lỗi, Nhị Kiều, mình lãng phí tâm ý của cậu rồi.
Không sao đâu, chúng ta đi ăn cơm đi!
Thịnh Kiêu Dương để Lưu Lộ đặt quần áo lên bàn, nhìn Trịnh Viện:
Cậu cũng đi cùng đi.
Trịnh Viện giấu đôi mắt sáng lấp lánh ở sau kính mắt, cô đẩy gọng kính, trịnh trọng gật đầu.
Thịnh Kiêu Dương dẫn hai cô fan nhỏ đến nhà hàng tốt nhất gần trường học, chiêu đãi bọn họ thật tốt.
No quá!
Lưu Lộ sờ bụng
Ăn no thì tốt, mình vào nhà vệ sinh chút.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, đứng dậy rời khỏi phòng
Rời khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Kiêu Dương đang muốn về phòng gọi Lưu Lộ cùng Trịnh Viện, đột nhiên của một căn phòng mở ra, một đám người đi ra từ bên trong
Thật không ngờ, một thời gian không gặp, hai người lại ở bên nhau
Vệ Dương, cậu...
Đối phương còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng kêu kinh ngạc cắt ngang
Từ Kiều Kiều!
Thịnh Kiêu Dương nhìn qua đó, thấy toàn những người không quen biết, xem cách ăn mặc thì không nghi ngờ gì là một đám con ông cháu cha
Lúc cô đang định coi như không nghe thấy đi lướt qua, lại bị một người lao ra chặn đường
Từ Kiều Kiều, cô đừng tưởng bây giờ cô thay đổi rất nhiều thì tôi không nhận ra cô!
Vệ Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thịnh Kiêu Dương.
Lương Sương Nghệ sợ nhất Vệ Dương còn nhớ đến người khác, vội đi tới ôm cánh tay Vệ Dương, lườm Thịnh Kiêu Dương:
Sao cô lại ở đây?
Những người khác rối rít đánh giá Thịnh Kiêu Dương
Những người từng gặp còn trêu đùa Từ Kiều Kiều, thừa nhận, không thể không nhìn cô bằng con mắt khác
Từ Kiều Kiều đã thay đổi rất nhiều, như biến thành một người khác vậy
Hai người là ai?
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người trước mắt.
Vệ Dương rất tức giận, rất căm tức, rất căm phẫn! Bay lên đầu cành liền cho rằng có thể trở thành phượng hoàng hả? Có thể trở mặt không quen biết hả? Quả nhiên lẩn kia là cô ta đang trêu đùa mình!
Thì ra trước kia cô đều giả vờ giả vịt, đây mới thật sự là cô
Từ Kiều Kiều, cô lừa tối lâu như vậy, cô giỏi lắm!
Một cấu cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Cảm ơn.
Thịnh Kiêu Dương hơi nhếch khóe môi
Cô đúng là không biết xấu hổ! Đừng nghĩ rằng bây giờ mình có chút tiếng tăm thì ngon lắm, còn không biết cô đã ngủ với bao nhiều người, con đàn bà sa đọa!
Lương Sương Nghệ căm thù mắng chửi, cô ta muốn chửi thật thoải mái, thuận tiện để Vệ Dương biết người phụ nữ này tệ đến mức nào.
Ánh mắt Thịnh Kiêu Dương lạnh lẽo, vẻ mặt càng tỏ ra cao ngạo khinh thường, khoanh tay dùng giọng điệu lười biếng nói:
Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh phun ra toàn phần như vậy.
Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh phun ra toàn phần như vậy...
Kỹ năng châm biếm max điểm! Chỉ ngắn gọn một câu lại như một con dao hung hăng đâm vào ngực Lương Sương Nghệ, đâm đến mức khiến tim cô ta căng lên vì đau nhức
Lúc này, biểu cảm của cô ta trở nên dữ tợn, giống như muốn nhào lên xử lý Thịnh Kiêu Dương
Sắc mặt Vệ Dương cũng rất khó coi.
Thịnh Kiêu Dương nói xong, cũng không muốn để ý đến bọn họ nữa, đi ngang qua bọn họ
Cô xin lỗi Sương Nghệ cho...
Vệ Dương giơ tay tóm lấy tay Thịnh Kiêu Dương
Nhưng chỉ trong phút chốc, một bước đi sai lầm,
Rầm
một tiếng, người đã bị ném qua vai ngã xuống đất
Mấy người đang xem trò vui ở bên cạnh cũng sợ ngây người
Lương Sương Nghệ cũng há hốc mồm, giống như bị mất tiếng.
Thịnh Kiêu Dương chỉ học được duy nhất một chiều phòng sói là ném người qua vai, thật sự là trăm lần thứ không sai lần nào
Cô phủi tay, nhìn xuống Vệ Dương bị ném đến mơ hồ, giọng điệu rất gợi đòn:
Thật xin lỗi, tôi không thích người lạ chạm vào tối.
Cô nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Bo m nó, đẹp trai ngây người!
Trong đám quần chúng đang ăn dưa có người sợ hãi than.