Chương 88: Ở chung
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1616 chữ
- 2022-02-04 08:04:43
Ông cụ nói, nếu như cháu chỉ giữ tâm lý chơi đùa, ông khuyên cháu nên kết thúc ngay bây giờ
Tuyệt đối không được chơi đùa tình cảm của người ta, đến lúc đó náo loạn đến xảy ra mạng người sẽ không tốt.
Thẩm Trí Ninh đáp, xảy ra mạng người không phải tốt hơn sao? Không phải ông muốn ôm chặt trai sao?
Ông cụ: ..
Với sự khôn khéo của ông cụ, sao không nhìn ra Thẩm Trí Ninh đang cố tình hiểu sai lời nói của ông? Nếu trong tay có một cây gậy, ông đã sớm đánh xuống rồi
Nhìn đứa cháu trai khó chơi, ông cụ chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên nhủ:
Trí Ninh, ông nội không phải chỉ người nghèo trèo lên nhà giàu
Nhưng nếu đã tìm đối tượng kết hôn, mẹ của đứa bé tương lai nhất định phải đủ ưu tú, chắt trai của ông mới có thể càng thông minh lanh lợi
Không nói những cái khác, ít nhất cháu phải tìm người môn đăng hộ đối, như thể tình cảm của hai cháu mới có thể đầy đủ, ổn định.
Ông và bà nội cũng môn đăng hộ đối sao?
Thẩm Trí Ninh chỉ hỏi một câu.
Ông cụ lại nghẹn lời
Lúc ông ở bên Andy, ông vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo đi làm thuê cho người khác, Andy vì ông mà bỏ cả họ của mình
Đúng vậy, họ của Andy không phải là Freile, Freile chỉ là tên đệm của bà, cũng là họ của nhà mẹ đẻ Andy.
Sao cháu có thể lấy ông và bà nội cháu ra để so sánh, ông và bà nội cháu vượt qua ranh giới giữa nghèo khó và giàu có, vượt qua ranh giới về màu da, vượt qua ranh giới chủng tộc, bọn ông là tình yêu đích thực! Tình yêu đích thực!
Ông cụ đập bàn, nhấn mạnh mấy từ
Tình yêu đích thực
đang rất thịnh hành.
Hai ông bà cùng vượt qua ranh giới đó để ở bên nhau, còn lo lắng gì cho cháu chứ?
Trong giọng nói của Thẩm Trí Ninh mang theo sự châm chọc.
Ôi chao, thật sự bị chọc cho tức chết! Ông cụ cảm thấy nếu không phải sức khỏe của mình tốt, đoán chừng lúc này đã ngất đi vì tức rồi:
Thôi thôi, cháu đi ra ngoài đi!
Ông cụ không muốn nói chuyện tiếp nữa
Thẩm Trí Ninh gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài
Nhìn bóng lưng của cháu trai, ông cụ thở dài, lúc cháu trai còn bé vẫn là đáng yêu nhất
Từ sau khi con trai và con dâu lần lượt xảy ra chuyện, cháu trai tự khép mình lại
Về sau, nó thật vất vả mới có đứa cháu gái của người bạn cũ cùng làm bạn và khuyên bảo mới có chút sức sống, nhưng không biết vì sao sau khi trưởng thành lại là dáng vẻ này.
Tôi muốn ở phòng này, để cô ta chuyển ra ngoài đi!
Daisy chỉ căn phòng của Thịnh Kiêu Dương, nói với Felix
Dựa vào cái gì? Tôi sẽ không chuyển đi!
Thịnh Kiêu Dương cũng không phải loại tính cách mặc người ta bắt nạt.
Vốn đã đi thăm quan các phòng, nhưng Daisy nhìn thấy rõ ràng căn phòng của Thịnh Kiêu Dương được trang trí rất tỉ mỉ
Nghĩ đến Thẩm Trí Ninh gọi người đặc biệt trang trí căn phòng này, đương nhiên cô ta muốn vào ở, mới tạo ra tình cảnh này.
Freile khuyên nhủ:
Daisy, đây là phòng của Kiều Kiều, cháu lựa chọn những phòng khác đi
Nếu cháu thích phong cách này có thể gọi người trang trí lại.
Daisy đứng ở cửa phòng, uất ức đến mức rơi nước mắt:
Andy, ngay cả bà cũng nói đỡ cho cô ta! Cháu không muốn căn phòng khác, cháu muốn căn phòng này!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa vặn Thẩm Trí Ninh đi xuống từ lầu ba
Daisy muốn ngủ trong phòng của Kiều Kiều.
Freile đáp lời
Ông nội Thẩm cũng đi theo xuống lầu nghe thấy câu nói của Freile, ông không hề suy nghĩ đã nói:
Không phải chỉ là một căn phòng sao, để Daisy vào ở là được.
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, trước kia ông nội Thẩm đối xử với cô rất tốt, lại nói, bây giờ cô là bạn gái trên danh nghĩa của Thẩm Trí Ninh, dù chỉ là một căn phòng, sao có thể nói nhường liền nhường?
Felix, sắp xếp lại đồ đạc đi.
Thẩm Trí Ninh nói với Felix
Vâng, ông chủ.
Felix hơi khom người
Daisy vui vẻ ra mặt, đôi mắt sáng ngời, anh cũng đang giúp mình, không phải chứng tỏ cô ta vẫn còn cơ hội sao?
Freile lo lắng liền nhìn Thịnh Kiêu Dương không tỏ thái độ gì, lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn ông nội Thẩm, xen vào việc của người trẻ tuổi làm gì hả?
Ông chủ, chuyển đồ của Từ tiểu thư vào phòng nào vậy?
Felix hỏi Thẩm Trí Ninh
Thẩm Trí Ninh bình thản nói:
Phòng tôi.
Daisy:
...
Ông cụ:
...
Freile:
...
Thịnh Kiêu Dương:
...
Có lẽ chỉ có im lặng tuyệt đổi mới có thể diễn tả hoàn hảo tâm trạng và suy nghĩ của mọi người vào lúc này.
Không muốn, em không muốn ở căn phòng này nữa.
Daisy lập tức đổi ý
Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng thở ra, lần này không cần dọn vào phòng của Thẩm Trí Ninh nữa
Felix dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Thẩm Trí Ninh, chờ đợi sự sắp xếp của anh.
Chuyển.
Thẩm Trí Ninh phun ra một chữ
Daisy khóc không ra nước mắt
Ngoài ý muốn, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương và Daisy lại vô tình lại giống nhau
Cô liếc nhìn Thẩm Trí Ninh, có cần chơi lớn thế không? Buổi tối phải ngủ thế nào? Cô cũng không muốn ngủ dưới đất!
Trí Ninh, con nhóc này còn chưa trưởng thành, hai đứa không thể ở chung.
Ông nội Thẩm lên tiếng.
Không có gì không thể.
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn Felix.
Felix nhận được chỉ thị, lập tức sai người đến dọn dẹp
Thịnh Kiêu Dương đi đến bên cạnh Thẩm Trí Ninh, đưa tay kéo nơi ống tay áo đã được xắn lên đến khuỷu tay của anh, nhỏ giọng nói:
Không cần như vậy chứ? Mọi người đã nói không ở phòng tội nữa.
Thẩm Trí Ninh quay lại lạnh lùng nhìn cô, im lặng nhưng rõ ràng là đang nói hai chữ: Im miệng!
Không quản mấy đứa nữa, Andy, chúng ta đến bờ biển đi.
Ông nội Thẩm gọi vợ đi cùng.
Daisy hừ một tiếng, cũng tức giận xuống lầu
Anh đừng hờn dỗi!
Thịnh Kiêu Dương gãi đầu, lúc này hoàn toàn không để ý tới kiểu tóc, trong lòng cô xoắn xuýt đến mức muốn phát điên.
Đây không phải hờn dỗi, cái này gọi là vất vả một lần nhàn nhã suốt đời.
Thẩm Trí Ninh xoay người quay lại phòng sách ở trên lầu.
Một lần vất vả nhàn nhã suốt đời cái rắm! Thịnh Kiêu Dương giơ nanh múa vuốt với bóng lưng của Thẩm Trí Ninh.
Từ tiểu thư, làm ơn nhường đường!
Giọng Felix vang lên ở bên cạnh
Trong nháy mắt, Thịnh Kiêu Dương khôi phục dáng vẻ Thịnh đại tiểu thư
Nếu như bỏ qua mấy sợi tóc bị cô gãi đến lộn xộn trên đầu, lúc này dáng vẻ mỉm cười của cô hoàn toàn có thể nói là đoan trang ưu nhã.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa
Ông cụ đến đây, đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí chính giữa, Freile ngồi bên tay phải của ông
Thịnh Kiêu Dương bị Thẩm Trí Ninh lôi kéo ngồi bên tay trái của ông cụ
Cứ như vậy, Daisy chỉ có thể ngồi cạnh Freile
Nhìn hai người ngồi đối diện ăn cơm còn gắp đồ ăn cho nhau, Daisy sắp nghiền nát hàm răng rồi
Cô ta lại còn không biết dùng đũa, lại phải chú ý hình tượng, ăn xong một bữa trưa kiểu Trung Quốc đúng là đau khổ muốn chết
Đến đây, anh yêu, ăn nhiều một chút!
Thịnh Kiêu Dương gắp một đũa to cà rốt mà Thẩm Trí Ninh không thích ăn nhất đặt vào trong bát của anh, mỉm cười nói.
Những món Thẩm Trí Ninh không thích ăn nhất, có lẽ ngay cả ông nội Thẩm và Freile cũng không biết rõ
Nhưng Thịnh Kiêu Dương tuyệt đối biết rõ ràng, khi còn bé cũng vì gắp cà rốt cho Thẩm tiểu ma vương, kết quả mỗi ngày cô đều bị ép gặm cà rốt sống, gặm cả nửa tháng, quá là đáng sợ! Thừa dịp hai người già đang ở đây, có thù báo thù có oán báo oán, đừng lãng phí những món ăn mà cô đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị
Anh ăn no rồi.
Thẩm Trí Ninh nhìn một bát cà rốt, yên lặng đặt đũa xuống
Ôi chao, anh mới ăn được bao nhiêu chứ? Nếu không ăn buổi chiều sao có sức làm việc chứ!
Thịnh Kiêu Dương nói
Đúng vậy, A Ninh, cháu ăn nhiều một chút, bà thấy dạo này cháu gầy đi rồi.
Freile nói với Thẩm Trí Ninh.
Có phải anh mệt không?
Thịnh Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn anh,
Không thì để em đút cho anh ăn.
Chậc chậc, đứa bé này cũng không biết để ý trường hợp
Ông cụ liếc nhìn Freile, trong lòng thấy hơi khó chịu, vợ chồng già như bọn họ cũng không như vậy
Không cần, cháu còn chút việc phải giải quyết, mọi người ăn trước đi.
Thẩm Trí Ninh rời khỏi nhà ăn
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn cái bát chất đầy cà rốt ở bên cạnh, trộm cười.