Chương bốn
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 8306 chữ
- 2020-05-09 01:32:48
Số từ: 8297
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Ugwu dọn bàn thật chậm. Hắn dọn ly trước, rồi mấy cái bát dính thịt hầm, rồi đến dao và cuối cùng, hắn xếp mấy cái đĩa chồng lên nhau. Ngay cả khi không lén nhìn vào cửa nhà bếp lúc họ đang ăn, hắn vẫn biết người nào ngồi ở đâu. Đĩa của Ông Chủ luôn vương vãi cơm, như thể ông ăn vội quá nên cơm cứ nhảy khỏi đĩa. Ly của Olanna có môi son hình vầng trăng khuyết. Okeoma luôn luôn dùng thìa, dĩa và dao bị gạt sang một bên. Giáo sư Ezeka mang bia của riêng ông và cái chai màu nâu có vẻ là hàng ngoại được đặt cạnh đĩa của ông. Cô Adebayo bỏ những lát hành trong bát. Và ông Richard không bao giờ nhai xương gà.
Trong bếp, Ugwu để riêng đĩa của Olanna sang một bên trên mặt bàn và đổ hết các món thừa còn lại, nhìn cơm, thịt hầm, rau và xương trôi tuột vào thùng rác. Có những mảnh xương đã được nhai rất nhuyễn, trông giống như dăm bào hay mạt cưa. Xương trong đĩa của Olanna thì không như thế bởi vì nàng chỉ nhá ở một phần đầu, gần như còn nguyên. Ugwu ngồi xuống, nhón một mẩu và lim dim khi mút mút, tưởng tượng miệng Olanna cùng ngậm chung mẩu xương này.
Hắn thong thả mút từng mẩu xương một và cũng không cần giữ ý cho tiếng mút chùn chụt đừng kêu to quá. Hắn đang ở nhà một mình. Ông Chủ vừa đi đến câu lạc bộ với Olanna và bạn bè. Giờ là lúc ngôi nhà yên lặng nhất, hắn có thể nấn ná kéo dài mà không cần lý do chính đáng, với mấy cái đĩa dùng bữa trưa đang ở trong chậu rửa chén, còn lâu mới đến giờ ăn tối, và căn bếp đang tắm mình trong ánh nắng rực rỡ. Olanna gọi giờ này là giờ bài tập; khi ở nhà nàng bảo hắn mang tập sách vào phòng ngủ mà học. Nàng không hề biết giờ học của hắn không bao giờ kéo dài, rằng sau đó hắn ngồi cạnh cửa sổ, cố gắng đọc mấy câu khó trong sách của Ông Chủ, rồi ngẩng lên ngó mấy con bướm bay lượn dập dờn quanh khóm hoa trắng trong sân trước.
Hắn cầm một quyển bài tập lên trong khi tiếp tục mút mẩu xương thứ hai. Tủy xương lạnh làm hắn thấy tê tê nơi đầu lưỡi. Hắn đọc bài thơ hắn đã chép cẩn thận từ trên bảng xuống và nét chữ giống như nét chữ của cô Oguike, hắn nhắm mắt lại, đọc to như trả bài.
Tôi không thể quên tôi bị tước đoạt
Hình ảnh vui tươi họ đã từng xem
Mà người Thổi Sáo đã hứa với tôi
Sẽ dẫn chúng tôi đến miền đất hứa
Cả làng tham gia chỉ cần nắm tay
Chỗ nước trào ra và cây trái mọc
Chỗ hoa trồi nhanh màu thắm tươi hơn
Mọi điều xung quanh trở nên mới lạ 1 .
Hắn mở mắt và nhìn thoáng nhanh bài thơ để biết mình đọc không sót câu nào. Hắn hy vọng Ông Chủ không nhớ việc bắt hắn phải trả bài bởi vì mặc dù đã học thuộc lòng hắn vẫn không biết trả lời thế nào khi Ông Chủ hỏi, nghĩa của nó là gì? Hay là, em nghĩ nó thật sự muốn nói cái gì? Cái tranh minh họa trong sách của cô Oguike, một đàn chuột vui vẻ theo sau một ông tóc dài, không hiểu là có ý gì, càng nhìn bức tranh hắn càng thấy có lẽ đây chỉ là một lời đùa vô nghĩa. Ngay cả cô Oguike hình như cũng không hiểu ý nghĩa. Ugwu dần dần thấy thích cô giáo - vì cô không tỏ ra coi hắn là một trường hợp đặc biệt đáng quan tâm, và không để ý đến việc hắn ngồi một mình trong lớp vào giờ ra chơi. Nhưng cô có ấn tượng là hắn học rất nhanh; ngày học đầu tiên cô bắt hắn vừa thi vấn đáp vừa thi viết trong khi Ông Chủ chờ bên ngoài lớp học ngột ngạt. "Một thời gian nữa, chú nhỏ này chắc chắn có thể học ‘vượt rào’ một lớp, em có một trí thông minh bẩm sinh", cô nói với Ông Chủ sau đó, làm như Ugwu không đứng ngay bên cạnh hai người, và thông minh bẩm sinh trở thành một câu nhận xét mà Ugwu thích nhất.
Hắn gấp quyển vở bài tập lại. Hắn đã mút hết mấy mẩu xương rồi tưởng tượng như mùi vị từ miệng Olanna ở trong mồm hắn khi hắn rửa bát. Lần đầu tiên hắn mút những mẩu xương thừa trong đĩa của nàng, vài tuần trước, sau khi hắn nhìn thấy nàng và Ông Chủ hôn nhau trong phòng khách vào một sáng thứ Bảy, miệng họ mở và gắn chặt vào nhau. Ý nghĩ nước miếng của nàng trong miệng của Ông Chủ vừa làm hắn thấy gớm ghiếc vừa kích thích hắn. Hắn vẫn còn nguyên cảm giác đó. Cùng một cảm giác khi hắn nghe tiếng rên sướng khoái của nàng trong đêm; hắn không muốn nghe nàng rên nhưng lại đến cửa phòng của họ, áp tai lên nền gỗ lạnh để nghe. Cũng như cái cảm giác hắn khám xét đồ lót của nàng trong phòng tắm, áo lót đen, áo nịt ngực nhẵn bóng, quần lót trắng.
Nàng hòa nhập vào gia đình này thật dễ dàng. Buổi tối, khi mọi người đến đầy phòng khách, giọng của nàng nghe trong trẻo, và hắn mơ được thè lưỡi chọc tức cô Adebayo mà nói, "Cô không thể nói tiếng Anh hay như cô chủ của tôi, vì thế hãy ngậm cái mồm dơ dáy của cô lại". Có vẻ như y phục của nàng luôn luôn ở trong tủ quần áo, Tân nhạc nàng nghe luôn phát ra từ máy hát, mùi thơm như nước dừa của nàng luôn phảng phất trong tất cả các phòng, và chiếc xe hơi Impala của nàng luôn luôn đậu trong sân. Tuy vậy hắn rất nhớ những ngày trước đây chỉ có hắn với Ông Chủ. Hắn nhớ những buổi tối khi hắn ngồi trên nền nhà trong phòng khách nghe Ông Chủ nói bằng giọng rất trầm hay là những buổi sáng khi hắn dọn điểm tâm, biết là giọng nói nghe được chỉ có thể là giọng của hai người.
Ông Chủ đã thay đổi; ông hay nhìn Olanna, vuốt ve nàng nhiều quá, và khi Ugwu mở cửa cho ông, ánh mắt ông vượt khỏi đầu Ugwu hướng thẳng vào phòng khách để xem Olanna có ở đấy không. Đến tận ngày hôm qua, Ông Chủ mới bảo Ugwu, "Mẹ tôi sẽ đến chơi vào cuối tuần này, thu dọn phòng dành cho khách nhé". Trước khi Ugwu có thể trả lời vâng, thưa ông, Olanna nói, "Em nghĩ Ugwu nên dọn ra căn phòng dành cho người giúp việc. Như vậy mình sẽ có phòng cho khách. Mẹ có thể ở chơi lâu".
"Đúng đấy, dĩ nhiên", Ông Chủ đồng ý, quá nhanh chóng đến độ phật ý Ugwu. Cứ như nếu Olanna bảo Ông Chủ thò đầu vào lửa đang cháy rừng rực Ông Chủ cũng làm theo. Cứ như chính Olanna là chủ vậy. Nhưng Ugwu không ngại phải dọn qua phòng dành cho người giúp việc. Chỗ đó trống trơn, chỉ có mạng nhện và mấy cái thùng rỗng. Hắn có thể giấu mấy món đồ hắn đã để dành ở đó. Hắn có thể biến chỗ đó thành phòng riêng của mình. Hắn chưa từng nghe Ông Chủ nhắc đến mẹ của ông, và khi hắn quét dọn phòng dành cho khách, hắn tưởng tượng về bà, người đàn bà đã tắm cho Ông Chủ khi còn bé, cho ông ăn, chùi mũi cho ông. Ugwu cảm thấy kính nể và có phần sợ bà vì bà là người đã sinh ra ông.
Hắn ăn trưa thật nhanh. Nếu hắn chuẩn bị rửa rau để nấu canh cho bữa tối cũng nhanh như vậy, hắn có thể đi đến nhà của ông Richard để nói chuyện với Harrison một chút trước khi Ông Chủ và Olanna về. Bây giờ hắn phải nhặt và tước rau bằng tay chứ không thể dùng dao như trước. Olanna thích vậy; nàng nói làm như thế sẽ giữ được nhiều chất bổ trong rau. Hắn cũng bắt đầu thích như vậy, cũng như thích cái cách nàng chỉ hắn rán trứng có pha thêm sữa, cắt chuối rán hình tròn thật xinh xắn chứ không theo hình bầu dục trông xấu điên, hấp moi-moi 2 trong bát nhôm thay vì lá chuối. Bây giờ nàng để cho hắn toàn quyền nấu ăn, và hắn thích lén nhìn qua cửa bếp xem ai là người buột miệng khen nhiều nhất, ai thích món nào, ai lấy thêm thức ăn nữa. Bác sĩ Patel thích món thịt gà luộc với uziza. Richard cũng thế, mặc dù ông không bao giờ ăn da gà. Có lẽ da gà nhợt nhạt làm ông ta tưởng tượng đến chính da mình. Ngoài điều đó ra Ugwu không thể tưởng tượng lý do nào khác hơn; da gà, nói cho cùng vẫn là ngon nhất trong món thịt gà. Richard luôn luôn nói, "Thịt gà ngon hết sảy, cảm ơn Ugwu", khi hắn mang thêm nước hay thu dọn. Đôi khi mấy người khách kia ngồi nghỉ ở phòng khách, Richard vào nhà bếp hỏi Ugwu nhiều câu rất tức cười. Dân làng hắn có tượng gỗ hay tượng thần không? Hắn có bao giờ vào bên trong mấy cái bệ thờ gần bờ sông? Ugwu càng thấy tức cười hơn khi ông Richard ghi chép câu trả lời của hắn vào trong một quyển sổ nhỏ bìa bọc da. Mấy ngày trước khi Ugwu tình cờ nhắc đến lễ hội ori-okpa, đôi mắt màu xanh của ông Richard sáng rực và ông nói là rất muốn xem lễ hội này; ông sẽ hỏi Ông Chủ để xem ông có thể chở Ugwu về làng của hắn hay không.
Ugwu cười thầm lúc lấy rau xanh ra khỏi tủ lạnh. Hắn không thể tưởng tượng ông Richard trong lễ hội ori-okpa khi mmuo (ông Richard nói đó là lễ hội hóa trang phải không, và Ugwu đồng ý, miễn là hóa trang cũng đồng nghĩa với thần linh) diễu hành qua làng, rượt đám thanh niên trong làng và chạy theo các thiếu nữ. Các vị mmuo có thể sẽ bật cười khi họ nhìn thấy một người da trắng lạ đang hí hoáy ghi ghi chép chép. Nhưng hắn mừng là hắn đã nói về lễ hội này với Richard, bởi vì đây là cơ hội hắn có thể gặp Nnesinachi trước khi cô bé ra Bắc. Cứ tưởng tượng cô bé sẽ nể đến chừng nào khi thấy hắn về bằng xe ô-tô của người da trắng, do chính người da trắng lái. Chắc chắn lần này cô bé sẽ chú ý đến hắn, chắc chắn thế và hắn náo nức muốn làm cho Anulika, đám anh em và cả họ hàng "có ấn tượng" về tiếng Anh của hắn, cái áo sơ mi mới keng, kiến thức về bánh mì kẹp, nước chảy từ trong ống, và bột thơm của hắn.
Ugwu vừa rửa rau thái chỉ xong thì chuông cửa reo. Giờ này còn quá sớm để bạn của Ông Chủ đến. Hắn đi ra, lau tay vào tạp dề. Trong một thoáng, hắn tự hỏi không biết có thật sự là dì của hắn đang đứng đó không hay là hắn chỉ nhìn thấy hình bóng của dì vì hắn đang nhớ nhà.
"Dì?"
"Ugwuanyi", dì nói, "cháu phải về nhà. Oga gi kwanu? Ông chủ của cháu đâu rồi?"
"Về nhà?"
"Mẹ cháu ốm nặng lắm".
Ugwu nhìn chằm chằm vào cái khăn đội đầu của dì. Hắn có thể thấy những đường chỉ đã sổ, vải đã sờn. Hắn còn nhớ khi bố của người bà con của hắn chết, gia đình nhắn lời đến người đó ở Lagos, bảo phải về vì bố bệnh nặng. Nếu bạn đang ở rất xa nhà, người ta sẽ bảo bạn là người đã chết bị ốm nặng.
"Mẹ cháu đang ốm", dì hắn nhắc lại. "Mẹ muốn cháu về. Dì nói với ông chủ là ngày mai cháu sẽ trở lại, để ông ấy không nghĩ là mình đòi hỏi nhiều quá. Có nhiều người giúp việc hàng năm trời không được về thăm nhà, cháu biết mà".
Ugwu không nhúc nhích, vân vê viền của cái tạp dề. Hắn muốn dì hắn cứ nói thật, nếu thực sự mẹ hắn đã chết. Nhưng miệng hắn không thể thốt nên lời. Nhớ đến lần ôm cuối cùng của mẹ hắn trước đó, khi bà cứ ho và ho cho đến lúc bố hắn đi đón dibia về trước khi trời hửng sáng, trong khi người vợ thứ, Chioke, xoa lưng bà, làm hắn sợ vô cùng.
"Ông Chủ không có ở nhà", mãi một lúc sau hắn mới nói. "Nhưng ông ấy sẽ về ngay".
"Dì sẽ chờ và năn nỉ ông ấy cho phép cháu về".
Hắn dẫn dì vào trong bếp, dì ngồi nhìn hắn cắt khoai lang thành những lát hình vuông. Hắn làm thật nhanh như lên cơn sốt. Nắng chói chang rọi vào cửa sổ dù đã chiều muộn, một ánh sáng hung hãn và gay gắt.
"Bố cháu có khỏe không?" Ugwu hỏi.
"Ông ấy khỏe". Mặt dì hắn đầy vẻ u buồn, giọng dì thiểu não, thái độ của một người mang tin rất xấu nhưng chưa tiết lộ. Chắc là dì còn giấu điều gì. Có lẽ mẹ hắn thật sự đã chết, có lẽ cả bố và mẹ hắn cùng chết sáng hôm nay. Ugwu tiếp tục thái khoai, trong sự im lặng căng thẳng, cho đến khi Ông Chủ về, áo đánh quần vợt đẫm mồ hôi. Ông chỉ về một mình. Ugwu ước gì Olanna cũng cùng về để hắn có thể nhìn thấy mặt nàng khi hắn nói.
"Thưa, ông mới về".
"Ờ, bạn tốt". Ông Chủ đặt cây vợt xuống bàn bếp. "Làm ơn cho tôi xin ly nước. Hôm nay tôi hoàn toàn thua cuộc, ván nào cũng thua".
Ugwu lấy cốc nước đá lạnh đặt vào đĩa.
"Xin chào ông". Dì hắn cất tiếng chào.
"Chào bà". Ông Chủ nói, có vẻ hơi ngạc nhiên và bối rối, như không nhận biết người đàn bà này là ai. "Ồ, vâng. Bà có khỏe không?"
Trước khi dì có thể nói thêm, Ugwu nói, "Mẹ con ốm, thưa ông. Xin ông cho phép con về nhà thăm mẹ, ngày mai con trở lại".
"Cái gì?"
Ugwu lặp lại. Ông Chủ nhìn hắn chằm chặp rồi nhìn nồi thức ăn trên lò. "Em đã nấu xong chưa?"
"Thưa ông chưa xong. Con nấu xong ngay đây, rồi con mới đi. Con sẽ dọn bàn và sắp xếp đâu vào đấy".
Ông Chủ quay sang dì của Ugwu. "Gini me? Mẹ chú ấy bệnh gì thế?"
"Gì ạ?"
"Bà có điếc không?" Ông Chủ chỉ vào lỗ tai của ông, làm như dì Ugwu không hiểu điếc là gì. "Mẹ chú ấy bị làm sao?"
"Thưa ông, ngực chị ấy bị nóng như lửa đốt".
"Trong ngực nóng như lửa đốt à", Ông Chủ khịt mũi. Ông uống hết ly nước rồi quay sang Ugwu, nói bằng tiếng Anh. "Mặc áo vào rồi ra xe. Làng của em không xa mấy. Mình sẽ về kịp giờ".
"Thưa ông?"
"Mặc áo vào rồi ra xe!" Ông Chủ viết ngoáy một mẩu tin nhắn vào mặt sau một tờ giấy và để lên bàn. "Chúng ta sẽ đưa mẹ của em đến đây và nhờ Patel khám bệnh cho bà".
"Vâng, thưa ông". Ugwu tưởng mình có thể ngã qụy lúc hắn lên xe ngồi cạnh dì hắn và Ông Chủ. Hắn có cảm giác xương hắn làm bằng cán chổi, loại có thể dễ dàng gãy gập trong bão cát. Không ai nói một lời trong gần suốt chuyến đi về làng. Lúc họ đi qua một số nông trại hết luống bắp này đến luống khoai mì kia như những hàng bím tóc gọn gàng, Ông Chủ nói, "thấy không? Đây là cái mà chính phủ nên tập trung vào. Nếu nắm được kỹ thuật thủy nông, chúng ta có thể nuôi sống quốc gia này rất dễ dàng. Chúng ta sẽ không phải lệ thuộc vào thực dân để nhập khẩu lương thực thực phẩm".
"Vâng, thưa ông".
"Thay vì làm thế mấy thằng ngu dốt trong chính quyền chỉ biết lừa dối và trộm cắp. Một đám học trò của tôi đã đi Lagos để biểu tình phản đối, em có biết không?"
"Vâng, thưa ông". Ugwu nói. "Tại sao họ biểu tình, thưa ông?"
"Điều tra dân số", Ông Chủ nói. "Vụ điều tra dân số nhập nhằng lắm, mạnh ai người nấy đưa ra một con số giả tạo. Balewa sẽ chẳng làm gì cả, bởi vì hắn chỉ là một tên đồng lõa cũng như mấy tên kia. Nhưng chúng ta phải phát biểu ý kiến của chúng ta!"
"Vâng, thưa ông", Ugwu trả lời; trong tâm trạng ngổn ngang vì lo cho mẹ, hắn nghe dâng lên trong lòng một niềm tự hào bởi vì hắn biết dì hắn sẽ mở to mắt sững sờ vì cuộc đối thoại đầy ý nghĩa sâu sắc của hắn với Ông Chủ. Lại bằng tiếng Anh nữa chứ. Họ dừng hơi xa trước căn chòi của gia đình.
"Lấy hành lý của mẹ em, nhanh lên", Ông Chủ nói. "Tối nay tôi có khách từ Ibadan đến thăm".
"Vâng, thưa ông!" Ugwu và dì hắn nói cùng một lúc.
Ugwu leo ra khỏi xe và đứng lóng ngóng ở đó. Dì chạy vụt vào trong chòi, không lâu sau bố hắn xuất hiện, khóe mắt đỏ hoe, lưng ông có vẻ còng hơn so với trong trí nhớ của Ugwu. Ông ta quỳ xuống đất, ôm chân Ông Chủ. "Cảm ơn ông. Cảm ơn ông nhiều lắm. Tôi mong là có người sẽ giúp ông như thế mỗi khi ông cần sự giúp đỡ".
Ông Chủ lùi lại một chút và Ugwu nhìn bố mình loạng choạng suýt bật ngửa. "Đứng dậy đi, kunie", Ông Chủ nói.
Chioke từ trong chòi bước ra. "Đây là người vợ thứ của tôi, thưa ông", bố hắn giới thiệu trong lúc đứng dậy.
Chioke bắt tay chào Ông Chủ bằng cả hai tay của bà. "Cảm ơn, ông chủ. Deje!" Bà vội vã vào trong rồi trở ra với một quả dứa, bà dúi vào tay Ông Chủ.
"Không, tôi không nhận đâu". Ông Chủ đẩy quả dứa trở lại. "Dứa địa phương có nhiều chất axít, rát lưỡi lắm".
Đám trẻ con đang bu quanh chiếc xe, ngó vào trong hoặc là lấy ngón tay rà xung quanh thân chiếc xe màu xanh. Ugwu đuổi chúng đi chỗ khác. Hắn ước gì có Anulika ở nhà để cô bé có thể đi với hắn vào căn chòi của mẹ hắn. Hắn ước gì Nnesinachi đi qua và cầm tay hắn, an ủi rằng bệnh của mẹ hắn không nghiêm trọng lắm đâu rồi dẫn hắn đến cái hang gần suối, cởi tấm áo khoác để dâng bộ ngực non nhú nụ của mình cho hắn. Đám trẻ con chí cha chí chóe. Vài người đàn bà đứng gần khoanh tay thì thầm. Bố hắn liên tục mời Ông Chủ dùng hạt kola, uống rượu dừa, mời ông ngồi ghế uống nước, và Ông Chủ cứ luôn miệng nói không, không, không. Ugwu ước gì bố im đi. Hắn rón rén đến gần chòi của mẹ rồi nhìn vào. Mắt hắn chạm phải ánh mắt của mẹ trong bóng tối nhờ nhờ. Bà có vẻ run rẩy.
"Ugwu", bà nói. "Nno, mừng con mới về".
"Deje", hắn chào mẹ, rồi tiếp tục giữ im lặng, nhìn dì khoác áo vào cho mẹ hắn rồi dẫn bà ra.
Ugwu vừa bước tới để giúp mẹ lên xe thì Ông Chủ bảo. "Tránh sang một bên, bạn tốt". Ông Chủ giúp bà lên xe, bảo bà nằm xuống ở băng ghế sau, duỗi người cho thoải mái.
Bất thình lình Ugwu ước gì Ông Chủ đừng đụng đến người mẹ hắn tại vì bộ quần áo cũ, nặng mùi của bà, vì Ông Chủ không biết bà bị đau lưng, vì mảnh ruộng khoai của bà chẳng mấy khi được mùa, và vì bà luôn có cảm giác bỏng rát trong ngực mỗi khi bà ho. Ông Chủ có biết quái gì đâu ngoài việc la lối um sùm với bạn ông và uống rượu brandy mỗi tối.
"Cứ yên tâm ở nhà, tôi sẽ nhắn tin sau khi bác sĩ khám bệnh cho bà ấy", Ông Chủ nói với bố và dì của Ugwu, trước khi họ lái xe đi.
Ugwu cố gắng không liếc ra đằng sau để nhìn mẹ; hắn quay cửa kính xuống để gió ù ù bên tai giúp hắn quên đi. Mãi đến khi xe về tới khuôn viên trường đại học hắn mới dám quay lại nhìn mẹ, tim hắn như ngừng đập khi hắn nhìn thấy mắt mẹ nhắm nghiền, miệng nhếch ra. Nhưng ngực bà vẫn còn phập phồng. Hắn thở ra chầm chậm và nghĩ đến những đêm rất lạnh khi mẹ ho không dứt; hắn đứng dựa vào vách tường dính đầy dầm của căn chòi của mẹ, nghe bố và Chioke bảo mẹ uống thuốc.
Olanna mở cửa, mặc tạp dề có dính đốm dầu ở đằng trước. Cái tạp dề của Ông Chủ. Nàng hôn Ông Chủ. "Em đã mời Patel đến", nàng nói và quay về phía mẹ của Ugwu. "Chào bà, Kedu!"
"Tôi khỏe ạ", mẹ hắn nói thều thào. Bà liếc xung quanh và có vẻ như teo rúm lại khi nhìn thấy bộ ghế sofa, cái radiogram, mấy tấm rèm mỏng trắng tinh.
"Em sẽ dìu bà ấy vào trong", Olanna nói. "Ugwu, để ý nồi thức ăn nhé, xong rồi dọn bàn".
"Vâng, thưa cô".
Trong bếp, Ugwu khuấy nồi xúp ớt. Nước xúp loáng mỡ xoáy thành vòng tròn, mùi cay bốc lên làm mũi hắn nhột nhạt, những miếng thịt, lá xách nổi lập lờ. Nhưng hắn không chú ý. Hắn đang cố gắng lắng nghe người ta nói cái gì. Đã khá lâu từ khi Olanna dìu mẹ hắn vào và bác sĩ Patel nối gót. Mùi ớt làm hắn chảy nước mắt. Hắn nhớ lần trước khi mẹ hắn ốm vì ho, mẹ hắn đã kêu là chân bà không còn cảm giác nữa và dibia bảo bà nói với thần linh để cho bà yên. "Nói với thần là chưa tới số của bà! Gwa ha kita! Nói với các vị ấy ngay lập tức!" Dibia thúc giục bà.
"Ugwu!" Ông Chủ gọi. Khách đã đến. Ugwu vào phòng khách và tay hắn thoăn thoắt như cái máy, dọn hạt kola và ớt cá sấu, khui rượu, xúc đá, sắp đặt mấy chén xúp nóng bốc hơi. Sau đó, hắn ngồi trong bếp cạy móng chân rồi tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra trong phòng ngủ. Hắn có thể nghe Ông Chủ lên cao giọng trong phòng khách, "Không ai cho rằng đốt phá tài sản của nhà nước là chuyện đáng làm, nhưng gửi quân đi giết người mà nói là để giữ trật tự ư? Có rất nhiều người Tiv nằm chết la liệt chẳng có lý do. Chẳng đáng chút nào cả! Balewa chắc là điên rồi".
Ugwu không biết người Tiv là ai, nhưng nghe chữ chết hắn thấy lạnh run người. "Chưa phải số của mẹ đâu", hắn nói thầm. "Chưa phải lúc của mẹ đâu".
"Ugwu?" Olanna đang đứng ở cửa bếp.
Hắn bay ra khỏi ghế. "Thưa cô? Thế nào?"
"Em không nên lo lắng quá. Bác sĩ Patel nói bà chỉ bị nhiễm khuẩn và bà sẽ khỏe thôi".
"Ồ!" Ugwu thấy vô cùng nhẹ nhõm, hắn sợ là hắn có thể bay đi nếu hắn chỉ cần nhấc một chân lên thôi. "Cảm ơn cô!"
"Cất phần còn lại của món canh vào tủ lạnh".
"Vâng, thưa cô". Ugwu nhìn nàng quay vào phòng khách. Những bức tranh thêu trên cái áo ôm sát người sáng rực rỡ, trong một thoáng giây, giống như một linh thần đầy quyến rũ hiện lên trên mặt biển.
Khách khứa đang cười vang. Ugwu nhìn vào phòng khách. Có rất nhiều người không còn ngồi ngay ngắn thẳng thắn nữa mà nghiêng ngả dựa vào ghế trông họ có vẻ hiền hòa, dễ dãi vì hơi men, đầu óc mơ màng. Buổi tối như thế là đã tàn. Cuộc thảo luận bỗng trở nên hòa dịu, chuyển hướng qua quần vợt và âm nhạc; rồi họ đứng dậy cười to. Về những chuyện không mấy tức cười, thí dụ như cửa trước rất khó mở và mấy con dơi đêm bay rất thấp. Hắn chờ cho Olanna đi vào phòng tắm và Ông Chủ vào phòng làm việc trước khi hắn vào trong phòng thăm mẹ; bà đang nằm ngủ trên giường, co quắp như một đứa bé.
Buổi sáng hôm sau, mắt bà sáng rực. "Mẹ thấy khỏe rồi", bà nói. "Thuốc bác sĩ cho rất mạnh, nhưng cái mùi đó có thể giết chết mẹ mất".
"Mùi gì?"
"Trong miệng họ. Mẹ ngửi thấy từ miệng của họ khi ông bà chủ đến thăm mẹ sáng hôm nay và khi mẹ đi tiểu".
"Ồ. Đó là mùi kem đánh răng. Con và ông bà chủ dùng cái đó để đánh răng". Ugwu thấy hãnh diện quá vì hắn đã dùng chữ con và ông bà chủ, vì thế mẹ hắn biết là hắn cũng dùng kem đánh răng.
Nhưng mẹ hắn không có vẻ gì là ngưỡng mộ cả. Bà búng ngón tay và nhặt một thỏi cây để nhai 3 . "Tại sao không dùng cây nhai atu chứ? Cái mùi đó làm mẹ muốn ói. Nếu mà phải ở đây lâu hơn chắc là mẹ không thể giữ thức ăn ở trong dạ dày vì cái mùi đó".
Tuy vậy bà có vẻ rất ấn tượng khi hắn báo cho bà biết là hắn ở một khu riêng. Cũng giống như là hắn được cho cả căn nhà, riêng biệt chỉ có hắn mà thôi. Bà bảo hắn chỉ cho bà xem rồi trầm trồ khen phòng của hắn còn to hơn cả căn chòi của bà, sau đó bà cứ nhất định nói mình đã khỏe, phải cho bà giúp việc lặt vặt trong bếp. Hắn trông chừng bà, cúi xuống lau nền nhà, và nhớ là bà thường hay phết vào mông Anulika vì nó không chịu khom mình cho đúng cách trong lúc quét nhà. "Mày có ăn phải nấm không? Quét nhà như bà già!", bà mắng và Anulika thì lầm bầm đổ thừa tại cây chổi quá ngắn chứ không phải lỗi của nó, tại mấy người quá bần tiện không chịu mua cây chổi dài hơn. Bất thình lình Ugwu ước là Anulika đang ở đây, cũng như mấy đứa em và mấy bà vợ thích ngồi lê đôi mách umunna của bố hắn. Hắn ước cả làng có mặt ở đây để hắn có thể tham gia chuyện trò và cãi vã dưới ánh trăng mà vẫn được sống trong nhà Ông Chủ có nước ống chảy ra từ vòi vặn, có tủ lạnh, và có lò điện.
"Ngày mai mẹ sẽ về làng", mẹ hắn nói.
"Mẹ nên ở đây vài ngày để dưỡng sức".
"Ngày mai mẹ về. Mẹ sẽ cảm ơn ông bà chủ khi họ về và nói cho ông bà chủ biết là mẹ đã đủ khỏe để về. Mẹ hy vọng sau này sẽ có người giúp họ như họ đã giúp mẹ".
Buổi sáng, Ugwu tiễn chân mẹ đến tận cuối đường Odim. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mẹ đi nhanh như thế ngay cả với một bó nhánh cây bà cố giữ thăng bằng trên đầu, những nếp nhăn trên mặt bà hầu như đã biến mất.
"Ở lại vui vẻ nghe con". Bà nói và nhét một cây nhai vào tay hắn.
Hôm mẹ của Ông Chủ từ quê ra, Ugwu đang nấu cơm jollof ớt cay. Hắn trộn cơm trắng với xốt cà chua, nếm rồi đậy lại và vặn nhỏ lửa. Hắn ra bên ngoài. Jomo đã dựng cái cào cỏ vào vách tường và đang ngồi trên bậc thềm ăn xoài.
"Cái món mà chú mày đang nấu thơm quá", Jomo nói.
"Món này nấu cho mẹ của Ông Chủ đấy, cơm jollof với gà rán".
"Tao phải cho chú mày một ít thịt săn. Nó ngon hơn thịt gà". Jomo chỉ vào cái bọc cột đằng sau xe đạp của ông ta. Trước đó ông ta đã khoe với Ugwu một con thú nhỏ có lông gói bằng lá tươi.
"Cháu không thể nấu thú rừng ở đây!" Ugwu cười vang và nói bằng tiếng Anh.
Jomo quay lại nhìn hắn. "Dianyi, bây giờ chú mày nói tiếng Anh giống những đứa con của các giảng viên quá".
Ugwu gật đầu, hớn hở nhận lời khen, càng sung sướng hơn bởi vì Jomo không bao giờ đoán được là đám trẻ con da được dưỡng bằng kem và nói tiếng Anh trôi chảy mà không cần phải cố gắng đã chế giễu hắn mỗi khi cô Oguike hỏi hắn một câu bởi vì cách phát âm và giọng lơ lớ rất nhà quê của hắn.
"Harrison nên đến và nghe tiếng Anh nói đúng cách của một người không khoác lác", Jomo nói. "Ông ta nghĩ cái gì mình cũng biết là tại vì được sống với một người da trắng. Onye nzuzu! Một lão ngu vô cùng!"
"Một người thậm ngu!" Ugwu nói. Cuối tuần trước hắn cũng rất sôi nổi như thế khi đồng ý với Harrison là Jomo không mấy khôn ngoan.
"Hôm qua, lão dê già khóa thùng nước và không chịu đưa chìa khóa cho tao", Jomo nói. "Lão nói là tao lãng phí nước. Nước của lão đấy chắc? Nếu mà mấy cái cây cảnh chết, tao biết nói thế nào với ông Richard đây chứ?"
"Thế thì tệ thật". Ugwu búng ngón tay để diễn tả tệ đến mức độ nào. Lần cãi nhau cuối cùng của hai người là khi Harrison giấu cái máy cắt cỏ và nhất quyết không nói cho Jomo biết nó ở đâu cho đến khi Jomo phải giặt lại cái áo của Richard đã bị bẩn vì phân chim dính vào. Đó là vì mấy cây hoa vô tích sự của Jomo đã quyến rũ lũ chim tới đây. Ugwu ủng hộ cả hai người. Hắn nói với Jomo chuyện Harrison giấu cái máy cắt cỏ là rất không phải, rồi sau đó hắn nói với Harrison là Jomo chẳng ra làm sao cả, khi không lại đi trồng hoa ở chỗ đó, bởi vì mấy cây hoa làm chim thích tới. Ugwu rất thích cách Jomo nghiêm túc kể những câu chuyện hoang đường, nhưng hắn cũng khoái Harrison, với thứ tiếng Anh bồi sai be bét, kể về những chuyện xa lạ kỳ bí. Ugwu muốn học hỏi; vì thế hắn nuôi dưỡng tình bạn với cả hai người; hắn trở thành miếng nhựa xốp thấm hết, hút hết mọi chuyện nhưng rất ít khi để lộ ra.
"Sao cũng có ngày tao cho Harrison một bài học, thiệt đó, maka Chukwu", Jomo nói. Ông ta ném cái hột xoài đi sau khi gặm sạch phần ruột xoài màu vàng, đến nỗi cái hột biến thành màu trắng. "Có người gõ cửa đằng trước kia kìa".
"Ồ. Bà đến rồi! Đó chắc phải là mẹ của Ông Chủ". Ugwu phóng vội vào trong nhà; không kịp nghe lời chào từ giã của Jomo.
Mẹ của Ông Chủ cũng có cái dáng chắc nịch, da đen, sôi nổi và đầy sinh lực như người con của bà; giống như là bà chẳng bao giờ cần người ta giúp đội lên đầu bình nước hay đỡ bó củi trên đầu xuống. Ugwu ngạc nhiên thấy có một cô gái trẻ mắt nhìn xuống đất đang đứng cạnh bà, tay ôm túi quần áo. Hắn tưởng bà chỉ đến một mình thôi. Hắn đã mong là bà đến muộn hơn một chút, sau khi cơm chín.
"Mừng bà đến, nno", hắn nói. Hắn đỡ mấy cái túi của cô gái trẻ. "Chào cô, nno".
"Cháu là Ugwu phải không? Cháu có khỏe không?" Mẹ của Ông Chủ nói, vỗ nhẹ vai hắn.
"Khỏe ạ, thưa bà. Chuyến đi của bà có suôn sẻ không?"
"Có. Chukwu du anyi. Nhờ Chúa dẫn đường". Bà nhìn cái radiogram. Tấm váy quấn màu xanh lá cây bó sát ngang hông làm cho mông của bà trông to bè. Bà không theo cái kiểu của mấy người phụ nữ trong trường đại học, quen đeo những chuỗi san hô màu hồng và hoa tai vàng. Ugwu nghĩ mẹ hắn có thể quấn váy như bà nếu mẹ hắn cũng có một tấm váy quấn như thế: tất nhiên điều đó cũng mong manh như việc bà tin rằng bất thình lình mình sẽ không còn nghèo nữa.
"Cháu khỏe không, Ugwu?" Bà lại hỏi.
"Cháu rất khỏe, thưa bà".
"Con trai ta nói là cháu làm việc giỏi lắm". Bà với tay sửa cái khăn quấn đầu màu xanh lá cây, đội rất thấp, hầu như che phủ cả cặp chân mày.
"Vâng, thưa bà". Ugwu khiêm tốn nhìn xuống chân.
"Chúa phù hộ cháu, thần hộ mạng của cháu, chi, đạp bằng những trở ngại cản đường cháu. Cháu có nghe ta nói không?" Giọng bà giống cách Ông Chủ nói quá, oang oang và đầy uy quyền.
"Vâng, thưa bà".
"Bao giờ con trai ta về?"
"Chiều tối cô và cậu chủ sẽ về. Họ nói bà nên nghỉ ngơi khi bà đến, thưa bà. Cháu đang nấu cơm và thịt gà".
"Nghỉ ngơi?" Bà mỉm cười và đi vào bếp. Ugwu nhìn bà lấy thức ăn từ trong túi ra: cá khô, khoai dừa, gia vị và lá rau đắng. "Chẳng phải là ta từ nông trại ra hay sao?", bà hỏi. "Đây là cách mà ta nghỉ ngơi. Ta mang đầy đủ nguyên liệu để nấu món xúp đúng kiểu cho con trai ta. Ta biết cháu cố gắng nhiều, nhưng cháu chỉ là một cậu bé. Một cậu bé thì biết gì về nấu ăn cơ chứ?" Bà cười nửa miệng rồi quay sang cô gái đứng cạnh cửa, khoanh tay, mắt nhìn xuống chân như thể đang chờ mệnh lệnh. "Có phải thế không, Amala? Chỗ của con trai có phải là ở trong bếp không?"
"Kpa, thưa bà, không", Amala nói. Cô có một chất giọng the thé.
"Thấy chưa, Ugwu? Con trai không nên ở trong bếp". Giọng của mẹ Ông Chủ đầy vẻ đắc thắng. Bà đang đứng cạnh bàn, đã bẻ nhỏ mấy miếng cá khô, gỡ những cái xương như mấy cây kim ra.
"Vâng, thưa bà". Ugwu ngạc nhiên thấy bà đã không bảo mang ly nước hay là vào trong thay quần áo trước. Hắn ngồi trên một cái ghế đẩu và chờ bà sai bảo. Đó là điều bà muốn; hắn có thể cảm thấy thế. Bà nhìn quanh, ngó mấy cái bếp một cách cảnh giác, gõ gõ lên cái nồi hầm với vẻ đầy nghi kị.
"Ê, con trai ta phí tiền mua mấy cái thứ đắt đỏ này", bà nói. "Thấy không Amala?"
"Vâng, thưa bà", Amala nói.
"Những thứ này là của cô chủ, thưa bà. Cô chủ mang nhiều thứ ở Lagos về", Ugwu nói. Hắn thấy bực mình: cái cách bà ấy làm như thể thứ gì cũng của con bà, cái cách bà điều hành như bà làm chủ trong bếp, cái cách bà lờ đi món cơm jollof và thịt gà hắn nấu.
Bà mẹ của Ông Chủ không trả lời. "Amala, đến đây gọt mấy củ khoai dừa", bà nói.
"Vâng, thưa bà". Amala đặt mấy củ khoai dừa vào trong nồi và nhìn cái bếp một cách bất lực.
"Ugwu, bật lửa giúp nó. Chúng ta là dân nhà quê, chỉ biết nhóm củi thôi!" Bà mẹ Ông Chủ nói và khẽ cười.
Cả Ugwu lẫn Amala đều không cười. Ugwu bật bếp. Mẹ của Ông Chủ thảy một miếng cá khô vào mồm. "Cho một ít nước vào đây rồi luộc nó cho ta, Ugwu, xong rồi thái ít lá ugu này để nấu canh".
"Vâng, thưa bà".
"Trong nhà có con dao nào sắc không?"
"Có, thưa bà".
"Lấy dao thái lá ugu thật nhỏ".
"Vâng, thưa bà".
Ugwu ngồi xuống cạnh cái thớt. Hắn biết bà ấy đang canh chừng mình. Khi hắn bắt đầu thái mấy chiếc lá ugu đầy xơ, bà kêu ầm lên, "Ô! Ô! Cháu thái lá ugu thế à? Alu melu! Thái nhỏ hơn! Cháu mà thái như thế thà nấu nguyên cả lá cho rồi".
"Vâng, thưa bà". Ugwu bắt đầu thái thật nhỏ đống lá, nhỏ đến nỗi chúng sẽ nát nhừ trong nồi xúp.
"Có thế chứ", mẹ Ông Chủ nói. "Cháu thấy không, con trai chẳng được tích sự gì trong bếp cả. Thái lá ugu còn không biết thái nữa là".
Ugwu muốn nói. Dĩ nhiên là cháu thái lá ugu rất thành thạo. Cháu làm nhiều việc trong bếp giỏi hơn bà. Nhưng thay vì nói thế hắn lại nói, "Cô chủ và cháu không thái rau, chúng cháu tước rau thành từng sợi nhỏ bằng tay bởi vì như thế sẽ giữ được nhiều chất dinh dưỡng hơn".
"Cô chủ của cháu?" Mẹ Ông Chủ ngừng một chút. Hình như bà muốn nói cái gì đó nhưng cố kìm lại. Hơi nước tràn ngập trong không khí. "Chỉ Amala cái cối ở đâu để nó nghiền khoai dừa", cuối cùng bà nói.
"Vâng, thưa bà". Khi Ugwu lôi cái cối gỗ từ dưới bàn ra lau bụi thì Olanna về. Nàng xuất hiện ở ngưỡng cửa bếp, chiếc áo ôm vừa khít thân hình, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
"Mẹ!", nàng nói. "Con chào mẹ, nno. Con là Olanna. Mẹ đi có vui không?" Nàng đưa tay định ôm mẹ Ông Chủ. Tay nàng vòng ngang thân hình của bà nhưng bà thả lỏng hai tay dọc theo người chứ không đáp lại cái ôm của nàng.
"Vâng, chuyến đi của tôi rất yên lành".
"Xin chào cô", Amala nói.
"Xin chào". Olanna ôm khẽ Amala chút xíu trước khi quay sang mẹ Ông Chủ. "Đây là người bà con với Odenigbo phải không mẹ?"
"Amala giúp việc trong nhà", mẹ Ông Chủ nói. Bà quay lưng lại với Olanna và tiếp tục nấu xúp.
"Mẹ, đến ngồi xuống đây. Bia nodu ana. Mẹ đừng bận tâm với chuyện nấu ăn. Mẹ nên nghỉ ngơi để Ugwu nấu".
"Tôi muốn nấu một món xúp thích hợp cho con trai tôi".
Bầu không khí chợt trầm xuống trước khi Olanna cất lời. "Vâng, thưa mẹ". Đang nói tiếng Igbo, Olanna chuyển sang phương ngữ mà Ugwu nghe anh em họ của Ông Chủ dùng khi họ đến thăm. Nàng đi xung quanh bếp có vẻ như sốt sắng muốn làm cái gì đó cho mẹ của Ông Chủ vui lòng nhưng không biết phải làm gì. Nàng mở nắp nồi cơm rồi đậy lại. "Ít nhất mẹ cũng phải cho con giúp mẹ nhé. Con đi thay quần áo đã".
"Tôi nghe nói là cô không có bú vú mẹ", mẹ Ông Chủ nói.
Olanna khựng lại. "Gì ạ?"
"Người ta nói cô không được nuôi bằng sữa mẹ". Mẹ Ông Chủ xoay người nhìn Olanna. "Xin cô đi cho và nói với những ai đã phái cô đến đây là cô không tìm được con trai tôi. Nói với mấy con mẹ phù thủy bạn của cô là cô không tìm thấy con tôi".
Olanna nhìn bà chăm chăm. Bà lên giọng to hơn, làm như sự im lặng của Olanna càng khiến bà điên tiết. "Cô có nghe tôi nói không? Bảo cho chúng nó biết là không có bất kỳ loại bùa mê thuốc lú nào có tác dụng với con tôi. Nó chẳng bao giờ cưới một đứa con gái không bình thường, trừ khi cô giết tôi trước. Phải bước qua xác tôi đã". Bà mẹ vỗ tay, hú một tiếng ngắn và vỗ vỗ lòng bàn tay lên miệng để tiếng nói của mình âm vang.
"Mẹ...", Olanna nói.
"Không mẹ miếc gì cả", mẹ Ông Chủ nói. "Tôi đã bảo, đừng có gọi tôi là mẹ. Để cho con tôi yên. Nói với mấy con quỷ cái bạn của cô là cô không tìm thấy nó!" Bà mở cửa sau, ra bên ngoài và hét toáng lên. "Bớ làng nước. Có một mụ phù thủy trong nhà của con tôi. Bớ làng nước ơi!" Giọng của bà the thé. Ugwu muốn bóp cổ bà cho nghẹt giọng, muốn tọng rau thái sẵn vào mồm của bà ta. Nồi xúp cạn bắt đầu cháy khét.
"Thưa cô? Cô có vào phòng không?", hắn tiến lại gần Olanna và hỏi.
Olanna dường như lấy lại bình tĩnh. Nàng vén một bím tóc ra phía sau tai, cầm túi xách trên bàn đi ra hướng cửa trước. "Nói với ông chủ của em là tôi về nhà của tôi", nàng nói.
Ugwu đi theo nàng và nhìn nàng bước vào trong xe, lái đi. Nàng không vẫy chào. Sân nhà im ắng, không có cánh bướm nào chập chờn bay giữa vườn hoa trắng. Trở lại bếp, Ugwu ngạc nhiên nghe mẹ Ông Chủ hiền hòa hát một bài thánh ca ngọt ngào: Nya nya oya mu ga-ana. Na m metu onu we ya aka...
Bà ngừng hát, tằng hắng. "Con bé ấy đi đâu rồi?"
"Con không biết, thưa bà", Ugwu nói. Hắn đi đến chậu rửa bát và bắt đầu cất mấy cái đĩa sạch vào tủ bát đĩa. Hắn ghét mùi xúp nồng nặc trong bếp; việc hắn sẽ làm đầu tiên, ngay lập tức sau khi bà ta về là giặt tất cả những tấm rèm ám mùi nồng nặc.
"Đó là lý do tại sao ta đến đây. Người ta nói là con bé đó ám quẻ con ta", bà mẹ Ông Chủ nói, tay khuấy nồi xúp. "Thảo nào con ta vẫn chưa lấy vợ trong khi bạn bè nó đã con đàn con đống. Nó đã bỏ bùa con ta. Ta nghe nói bố nó xuất thân từ một gia đình ăn mày lười biếng ở Umunnachi cho đến khi hắn được đi thu thuế rồi ăn cắp tiền của những người lao động lam lũ. Bây giờ hắn buôn bán và lượn lờ ở Lagos, làm như là Ông Lớn vậy. Mẹ nó cũng chẳng khá hơn. Ở đâu lại có thứ đàn bà mang người đàn bà khác đến để cho con mình bú trong khi mình còn sống sờ sờ và khỏe như vâm? Có bình thường không chứ, gbo, Amala?"
"Dạ không, thưa bà". Mắt Amala tập trung lên mặt đất như dõi theo những mẫu hình trên nền nhà.
"Ta nghe kể suốt thời gian nó lớn lên, chỉ có mấy đứa đầy tớ lau đít cho nó khi nó đi ỉa. Chẳng những thế cha mẹ nó còn gửi nó đi học đại học. Để làm gì cơ chứ? Học vấn cao chỉ tổ làm cho đàn bà hư, ai cũng biết thế. Học vấn cao làm đàn bà lên mặt rồi họ bắt đầu hỗn láo chẳng coi chồng ra gì. Vợ như thế là loại vợ gì?" Bà kéo một vạt áo lau mồ hôi đọng trên chân mày. "Mấy đứa con gái đi học đại học chạy theo đám đàn ông con trai cho đến khi thân thể tụi nó trở nên vô dụng. Đâu có ai biết là tụi nó có thể có con hay không? Mày có biết không? Có ai biết không?"
"Dạ không, thưa bà", Amala nói.
"Có ai biết không, Ugwu?"
Ugwu dằn mạnh cái đĩa rồi giả vờ không nghe bà nói gì. Bà ta đến gần, vỗ vai hắn.
"Đừng có lo, con trai ta sẽ tìm được một cô gái đức hạnh và nó sẽ không đuổi cháu về sau khi nó cưới vợ".
Có lẽ đồng ý với bà ta sẽ làm cho bà xả hết nộ khí nhanh hơn và sẽ chóng im mồm hơn. "Vâng, thưa bà", hắn nói.
"Ta biết con ta làm việc rất cực khổ để được như ngày nay. Tất cả những nỗi khó nhọc ấy không thể để cho bàn tay một con đàn bà hoang đàng hủy hoại được".
"Không, thưa bà".
"Ta chẳng quan tâm đến dòng dõi của người vợ mà con ta cưới. Ta không giống mấy người đàn bà chỉ cưới gái cùng làng cho con mình. Nhưng ta không muốn đàn bà Wawa, cũng không thích đàn bà Imo hay Aro, dĩ nhiên; thổ ngữ của họ nghe kỳ cục quá, khó mà tưởng tượng được họ cũng là người Igbo".
"Vâng, thưa bà".
"Ta không thể để con phù thủy này ám quẻ con ta. Nó không thể nào thành công. Ta sẽ thỉnh ý kiến của dibia Nwafor Agbada khi ta về nhà; bùa của ông ấy rất nổi tiếng ở vùng ta".
Ugwu khựng lại. Hắn biết rất nhiều chuyện người ta dùng bùa ngải của dibia: có người vợ cả không có con bèn thắt dạ con của người vợ thứ hai, có người đàn bà làm cho đứa con trai của ông nhà giàu hàng xóm lên cơn điên, có người đàn ông giết em mình vì tranh giành đất đai. Rất có thể mẹ Ông Chủ sẽ thắt dạ con của Olanna, hay làm cho nàng bị què, hoặc đáng sợ hơn nữa là giết chết nàng.
"Con đi đây, thưa bà. Ông Chủ bảo con đi chợ", Ugwu nói và vội vã đi tuốt ra cửa sau trước khi bà ta có thể nói thêm lời nào. Hắn phải báo cho Ông Chủ biết. Hắn chỉ đến nơi làm việc của Ông Chủ mỗi một lần, Olanna chở đi khi nàng đến lấy cái gì đó, nhưng hắn tin chắc là hắn sẽ tìm được. Chỗ ấy gần sở thú và lớp của hắn gần đây có đi tham quan sở thú, đi thành hàng một do cô Oguike dẫn đầu. Hắn được đi sau cùng vì hắn là đứa cao nhất lớp.
Ở góc đường Mbanefo, hắn thấy xe của Ông Chủ đang tiến lại gần, rồi dừng hẳn.
"Đây không phải đường đến chợ, phải không bạn tốt?" Ông Chủ hỏi.
"Dạ không phải. Nhưng con đi tìm Ông Chủ".
"Mẹ tôi đã đến chưa?"
"Đã đến rồi thưa ông. Thưa ông, có chuyện không hay đã xảy ra".
"Chuyện gì?"
Ugwu kể Ông Chủ nghe chuyện chiều nay, nhanh chóng thuật lại lời nói của hai người đàn bà và chấm dứt với điều kinh khủng nhất, "Bà nói bà sẽ đi kiếm dibia, thưa ông".
"Nhảm nhí", Ông Chủ nói. "Ngwa, lên xe. Em có thể cùng về nhà với tôi".
Ugwu đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ông Chủ tỉnh bơ như không có gì xảy ra, như thể Ông Chủ không biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào, vì thế hắn nói thêm, "Chuyện rất xấu, xấu lắm. Bà suýt nữa là tát cô chủ".
"Hả? Bà tát Olanna?" Ông Chủ hỏi.
"Không phải thế, thưa ông". Ugwu ngập ngừng, có lẽ hắn đã đi quá xa. "Nhưng có vẻ như bà muốn tát cô chủ".
Nét mặt của Ông Chủ giãn ra. "Bà cụ này chả bao giờ biết điều hơn lẽ thiệt là gì, bất kể là thế nào", Ông Chủ nói, bằng tiếng Anh, lắc đầu. "Lên xe đi, mình về nhà".
Nhưng Ugwu không muốn lên xe. Hắn muốn Ông Chủ quành xe lại và đến nhà Olanna ngay lập tức. Cuộc sống của hắn đang ổn định, mẹ của Ông Chủ phải ngừng cái chuyện làm xáo trộn tất cả mọi việc này lại, mà điều đầu tiên là Ông Chủ phải đến làm lành với Olanna.
"Lên xe", Ông Chủ lại nói, với tay qua cửa bên kia để biết chắc là cửa không khóa.
"Nhưng, thưa ông. Con tưởng là ông sẽ đi gặp cô chủ".
"Lên xe đi, cậu ngốc!"
Ugwu mở cửa, ngồi vào xe. Và Ông Chủ lái xe đến đường Odim.
--------------------------------
1 Trích bài The Pied Piper of Hamelin của Robert Browning (1812-1889).
2 Món ăn của người Phi châu.
3 Rễ cây licorice dùng để nhai có thể giữ cho răng không bị hỏng.