Chương 67: La vie en rose


Số từ: 5605
Bạch Dương xách balo rời đi. Đồ đạc của cô được Song Ngư chuyển từ nhà trọ kia về từ ngay cái hôm đầu tiên bọn họ gặp lại. Vết thương ở chân với hông đã đỡ nhiều rồi, không còn đau nữa. Cái luống hoa cũng chẳng bị đền phù, Song Ngư nói là: Gặp mày là tao biết sẽ đen mà, thôi mất của còn hơn mất người – thế nên Bạch Dương chẳng phải đền gì hết, chỉ cần sau đấy sắp xếp cho hai người một cái hẹn cùng anh em là được, lâu lắm rồi không gặp nhau nên họ muốn ra Hà Nội tụ họp một bữa.
Bạch Dương đồng ý ngay lập tức. Gì chứ chuyện tiệc tùng tụ họp là cô ưng nhất. Lâu lắm rồi mọi người không tụ họp đông đủ với nhau, cứ chờ đi, sắp được rồi.
Bạch Dương trở về Hà Nội trong một chiều gió lạnh ùa về bất chợt. Cái áo phông cộc tay mỏng manh không đủ ngăn những cơn gió cứ tấp nập thổi đến. Cô vội vàng bắt một chiếc taxi trở về nhà – chính xác hơn là căn hộ chung cư cô mới mua năm ngoái. Công việc nhẹ nhàng, nhàm chán nhưng được cái lương cao. Chưa kể hồi còn đang ở năm tư – Bạch Dương chọn hệ học Kiến trúc tận bảy năm lận – cô giành được một suất học bổng đi Pháp dài hai năm. Lúc đó trở thành một sinh viên trao đổi, Bạch Dương đã thu được rất nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm cho bản thân, bên cạnh đó, khoản tiền làm thêm các thứ bên đó cùng tiền học bổng cô cũng tích luỹ được không ít. Nhờ vậy mà chỉ sau mấy năm ra trường, vừa có việc làm tốt, lại vừa có thể mua một căn hộ của riêng mình..
Vì chuyến đi kéo dài mấy tháng, Bạch Dương có nhờ mẹ thỉnh thoảng ngó qua hộ cô nên khi mở cửa bước vào, căn hộ gần như chẳng thay đổi lắm so với lúc cô mới đi, mọi thứ không bị bám bụi quá nhiều – chắc mấy hôm trước mẹ vừa qua nữa.
Bạch Dương kéo vali và balo đặt giữa phòng, cô ngã ra ghế sofa ngay bên cạnh. Chuyến đi dài khiến cô mệt phờ cả người, vừa nằm xuống cái, hai mắt đã không chịu nổi mà díp hết cả lại, chẳng mấy chốc thiếp ngủ từ lúc nào không hay.
Sáng ngay hôm sau, Bạch Dương thu dọn một chút liền đến công ty nộp báo cáo về chuyến đi của mình và cũng để đệ đơn xin nghỉ việc một tháng. Sau chuyến đi này, cô thực muốn đi tiếp, đi chán đã rồi về làm việc. Và cũng vì gặp lại Thiên Bình và Song Ngư mà cô tự dưng muốn gặp Sư Tử quá, nên là quyết định tháng tới đi luôn. Visa công ty làm để cho một chuyến đàm phán hợp đồng gì đó vẫn còn hiệu lực, khi ấy tự dưng cảm cúm nên Bạch Dương đành phải chuyển suất đi của mình cho một đàn anh trong công ty.
Giám đốc và trưởng phòng cùng mấy người khác xem bản báo cáo cảm thấy rất hài lòng. Bạch Dương chưa gì đã ngửi thấy mùi tiền thưởng cuối năm rồi, mỗi tội là ngay sau đấy, khi từ phòng họp trở về phòng Giám đốc, cô trình lên luôn đơn xin nghỉ của mình. Nụ cười của giám đốc và chị thư ký đứng bên cạnh cứng lại ngay lập tức. Vừa nãy Bạch Dương còn nghe thấy người ta loáng thoáng bảo rằng sắp có đi kiểu này tiếp, mấy tháng vừa qua, công ty có không ít khách hàng tiềm năng mới – chắc hẳn hai người này trong đầu đã nghĩ ra đề xuất cho cô đi tiếp đây mà.

Haiz. Mới đi có một tí thế mà đã cạn kiệt năng lượng, đòi đi lấy cảm hứng phương xa.
– Giám đốc bóp chán, ông cảm thấy khó xử với cái đơn kiểu này. Phía dưới còn chấp nhận nghỉ không lương, bỏ tiền thưởng cuối năm. Đọc vào cái là biết con Dương nó đã đắn đo nhiều lắm đây –
Thôi được rồi. Cho mày nghỉ… Tao có dự cảm không lành lắm, cứ như mày đi đợt này về là biến mất tăm luôn ý. Công ty đang thiếu người.. haizz.

Bạch Dương cảm ơn rối rít. Hồi đầu mới vào công ty, Giám đốc cũng là người nâng đỡ cô rất nhiều, dẫu sao thì con gái làm trong ngành này ít, ông còn hay khen ngợi về năng lực làm việc của cô nữa. Nhưng đấy là hồi cô còn tràn trề đam mê với thích thú, giờ cảm xúc bào mòn nhiều so với trước, nhiệt thành cho nghề cũng bớt đi không ít. Gần như cô chỉ có ngồi trong bàn làm việc và đống giấy tờ, làm đối phó, nhiều thứ cứ qua loa cho xong, không chăm chút như hồi xưa nữa rồi.
Giờ được đi thật tốt. Bạch Dương thực muốn làm mới mình. Ngày xưa, loại người cô ghét nhất chính là kiểu người cứ ngơ ngơ, không mặn không nhạt với đời – như đúc cô của bây giờ đây. Vậy mà lại thành loại người bản thân ghét nhất.
Chuyến đi xa lại gặp được bạn cũ đã giúp Bạch Dương nhìn thấy điều đó. Thật tốt~
Chỉ sửa dọn một ít trong một ngày ngắn ngủi, Bạch Dương đặt luôn chuyến bay gần nhất mà cô có thể tìm thấy. Dù giá vé có đắt một chút, nhưng thôi, không sao cả. Cô ổn.

Lúc mới đến Nhật, chuyện khó khăn nhất của Sư Tử chính là chuyện chỗ ở, cô đã chuyển qua chuyển lại chỗ ở không ít lần trong mấy năm Đại học ngắn ngủi của mình. Sau cùng, nhờ tác phẩm tốt nghiệp, Sư Tử đã được chú ý hơn, tác phẩm đó sau còn được chọn đăng ở chuyên mục Shounen dài kì vào sáng trên một tạp chí. Manga ấy tên 《SPELLS》là một manga theo motip shounen, adventure và mystery khá quen thuộc – một cuộc chiến sống còn giữa các phù thủy, ròng rã tận trăm năm, điểm thu hút có lẽ chính là việc nhân vật chính có tận 12 người và ở đoạn kết, bạn nam chính số một bị chính người thương đâm cho phát. Để lại biết bao tiếc nuối trong lòng độc giả..
Chuyện đáng buồn là sau đó Sư Tử chưa có tác phẩm nào khác thực sự thành công. Cô như bị flop vậy. Loay hoay mãi vẫn chưa tìm được chỗ đứng cho mình trong giới. Thậm chí, Sư Tử còn phải dấn thân sang vẽ một, hai tác phẩm hen, shoujo,.. bất cứ điều gì có thể, chỉ vì để được có thu nhập để trang trải cho cuộc sống, đặc biệt là chỗ bút giấy để vẽ – chúng cực đắt, là khoản chi cố định cô cần bỏ ra mỗi tháng.
Bạch Dương dùng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình, mò được đến khu nhà mà Sư Tử sống.
Bạch Dương tự dưng thấy biết ơn mấy câu tiếng Nhật vô bổ Sư Tử nói mỗi ngày. Cũng cảm ơn vì bản thân cô đã dũng cảm, đặc biệt đăng kí một khóa học tiếng Nhật ngắn hạn, ở trình để hiểu mấy chỗ Sư Tử nói ra khi hai người video call. Dù sau đó một thời gian từ mới với ngữ pháp chẳng đọng lại được bao nhiêu.
Bạch Dương vuốt mồ hôi kéo vali đi về cửa của tòa chung cư trước mặt. Logo số 02 to đùng, màu đỏ, gắn trên đỉnh tòa nhà giúp cô chắc chắn rằng bản thân không bị đi nhầm đường. Phòng của Sư Tử là 1403, tận tầng 14; tuy chỉ là thuê theo kì, chung cư cũng khá cũ rồi, màu sơn đã tróc bớt theo năm tháng, Sư Tử đã đấu tranh rất nhiều, giá thuê cũng có rẻ đâu, ngược lại, còn đắt hơn mấy chỗ khác mấy phần, nhưng được cái khu vực này không gian thoáng đãng, yên tĩnh, lại mang tiếng là trị an tốt nên cuối cùng vẫn chọn ở cố định chỗ này.

Ping poongg.. pingg poongg…

Bạch Dương ấn chuông cửa mãi, vẫn chưa thấy cái người đó ló mặt ra. Hôm trước rõ ràng gọi điện còn kêu than rằng biên kịch suốt ngày hối chap, phải vắt chân lên cổ mà vẽ cơ mà.. Giờ lại chẳng thấy người đâu. Lại đi đâu rồi!??
Bạch Dương khó chịu liếc cái điện thoại vô dụng của mình, màn hình đen ngòm, trên máy bay chơi nhiều quá nên hết pin rồi, chẳng biết làm cách nào cả. Giờ mới đang giữa buổi sáng – 9:45, Sư Tử có thừa chỗ để đi, tòa soạn này, rồi ga tàu, siêu thị, công viện,.. mà giả dụ có đoán trúng điểm con này đến, Bạch Dương cũng chẳng biết đi đến đó kiểu gì, cô chỉ kịp ghi lại được mỗi địa chỉ nhà Sư Tử trước khi điện thoại sập nguồn. Hết. Cô quên mất ghi lại số điện thoại Sư Tử ở bên này.

Ping poongg .. pingg pooongggg .. !!!!

Bạch Dương mất kiên nhẫn, ấn thêm lần nữa. Cô nghĩ rồi, biết đâu con lợn này nó ngủ chưa dậy – chuyện này khả thi lắm.

Cạch.
– Cánh cửa phòng trước mắt, số 1403, rốt cuộc cũng mở ra.

Tadaaaa!
– Bạch Dương phấn khởi giang tay ra, làm động tác sao thật phấn khích vào. Lần này đến không báo trước, mục đích thứ nhất chính là viếng thăm, thứ hai lại chính là làm Sư Tử bất ngờ một phen. Nghĩ đến chuyện Sư Tử mắt tròn mắt dẹt và không nói nên lời, tâm trạng Bạch Dương cực kì tốt, chuyện mới mấy giây trước bị nhốt ở ngoài chẳng mảy may ảnh hưởng gì.
Nhưng nào ngờ.
Sư Tử chẳng bất ngờ gì cả. Phản ứng cực kì nhạt nhẽo. Vừa mở cửa, sau đó liền quay người đi vào trong nhà. Cái quần cộc, in chi chít hình dâu dây cùng cái áo phông rộng thùng thình, bạc màu hết rồi, chẳng thể nhìn ra cái màu ban đầu là đen hay xám nữa, vài chỗ còn loang lổ nước gì đó, nâu nâu đỏ đỏ. Đầu tóc Sư Tử bù xù, mấy năm nay tóc dài lên không ít, chẳng còn là đầu bob như năm tháng cấp ba nữa. Miệng thì ngám ngắn ngáp dài. Mắt díp lại. Đặc biệt, một tay còn không kiêng kị gì, thò ra sau lưng gãi mông, gãi lấy gãi để, rồi chuyển sang xoa xoa cái bụng, gãi gãi tí chỗ đùi..

Mịe. Mày không hào hứng chào đón tao được chút nào à!! Bạn bè lâu lắm mới gặp!!

Bạch Dương tức giận kéo vali vào trong nhà rồi đóng cửa lại cẩn thận. Bên trong tối om, thoang thoảng thứ mùi khó chịu, lại bừa bộn như trên bãi rác ý. Cô đi một mạch ra cửa sổ, mở tung cái rèm che nửa nặng trịch.

Cửa có mắt mèo mà. Với cả, tự dưng mấy hôm nay mày hỏi thăm thông tin của tao hơi nhiều.. tao nghi ngờ lâu lắm rồi. Còn bất ngờ gì nữa.

Sư Tử vẫn cảm thấy cực kì buồn ngủ, trực tiếp ngã lên sofa, ngủ tiếp, cổ họng chỉ có ư ử mất tiếng khó chịu. Sau đó thì im tịt, Sư Tử chìm vào giấc ngủ, tốc độ còn nhanh hơn lúc người bình thường hít một hơi vào rồi nhả ra. Bạch Dương chẳng biết nói gì, định dựng con bạn nó dậy, nhưng thấy hai quầng mắt thâm thế kia lại không nỡ, cuối cùng để cho Sư Tử ngủ tiếp, còn mình thì loay hoay dọn dẹp cái căn hộ bé tí này – bao nhiêu vỏ mì tôm, bim bim rồi giấy tờ, la liệt trên sàn. Ti vi với các bệ tủ bám đầy bụi, rõ ràng chẳng mấy khi được đụng vào nên mới thế. Không hiểu Sư Tử thời gian qua đã sống như nào nữa.

Bạch Dương ăn bám ở căn hộ của Sư Tử đến gần một tháng.
Phải đợi đến khi Sư Tử làm xong số trang cần nộp thì hai người mới có thể thoại mái dạo chơi quanh thành phố được. Mất đến hơn bốn ngày.
Cuối cùng cũng được cảm nhận cuộc sống khi ở với bạn thân mà hồi xưa vẫn hay mơ. Biết bao vui buồn lẫn lộn.
Bạch Dương có mang theo máy ảnh bên mình. Cô gần như kề kề với cái máy từng giây từng phút, động cái gì xinh, cái gì đẹp là bắt trọn khoảnh khắc ấy vào ảnh. Đặc biệt là ở thành phố này – Kyoto, trông cái gì lung linh làm sao ấy, chỉ mới mấy ngày thôi nhưng số ảnh Bạch Dương chụp đã lên đến hàng trăm bức.
Có lúc là khi hai người dậy sớm, ngắm bình minh từ ban công, lúc lại là chiều tà chỗ công viên dưới nhà, khi hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Có lúc là những tòa cung điện, đền chùa cổ kính..
Là ánh nắng trên những tán cây trơ trọi lá khi vào đông. Là giọt sương đóng thành đá, đậu trên khóm hoa dại bên đường. Là đoạn khói mờ ảo bốc lên cốc trà, hay tách cà phê sáng sớm.

Thật nhiều cái nhỏ nhặt, được Bạch Dương gom lại một cách cẩn thận.
Lâu lắm, Bạch Dương mới chụp ảnh được thoải mái như thế.
Và còn vẽ nữa. Tất cả đều là cảm hứng của cô, chứ không phải vì bất kì cái deadline hay dự án bắt buộc nào.
Sống vậy mới là sống chứ. Thật thoải mái.
Cũng không chỉ mình Bạch Dương vui vẻ. Sư Tử nhờ cái kiểu sống nghệ thuật nửa vời của Bạch Dương ập đến, những ý tưởng trong đầu cô tuôn ra nhanh như gió. Chỉ chục ngày sau đã hoàn thành xong các phần truyện của tận mấy tuần sau, làm biên tập khi qua nhà, nhận được hẳn một xấp nặng trịch, vừa cười vừa khóc sung sướng. Hại Bạch Dương và Sư Tử tưởng cô bé ấy bị tâm thần phân liệt đến nơi – Đâu cần xúc động đến vậy.
Ngồi chán ở trong nhà, Bạch Dương lại nảy sinh một trò mới – viết blog. Cô viết về đủ thứ trên đời: gia đình, bạn bè, ước mơ,.. và phần nhiều là về du lịch, đồ ăn – như những trang nhật ký kể về ngày cô ở trên đất Nhật vậy. Bạch Dương còn tính sẽ đi thêm nhiều nữa, càng ngày càng khiến trang blog của mình có thêm nhiều nơi nữa trên bản đồ thế giới. Có lúc, chán nghĩ về mấy thứ thường viết, Bạch Dương bắt đầu tìm một cuốn sổ, note lại vào trong đó những cảm hứng nhất thời của mình về một chuyến phiêu lưu, định sẽ viết thành sách.

Thôi nào. Ăn đi.
– Sư Tử gắp vào bát Bạch Dương một miếng trứng đỏ au. Nhưng Bạch Dương vẫn chỉ chăm chú vào cuốn sổ tay của mình.
Nhanh quá, thế là chỉ còn tuần nữa là Bạch Dườn bay về nước.

Mày định bỏ việc thật đấy à?
– Sư Tử hỏi. Mấy hôm nay ý định đó của Bạch Dương có vẻ càng rõ ràng, cứ được lúc là lại thấy đắn đo xem viết đơn xin nghỉ như nào mới hay. Nhớ hồi trước, Bạch Dương có cần phải tỉ mỉ nghĩ như thế khi viết bản kiểm điểm đâu, thế mà vẫn được mấy nghìn chữ như thường.

Ừ. Tao nói rồi. Mới được bay nhảy bên ngoài mấy tháng nay, tao không muốn tiếp tục bị nhốt trong đống văn bản, giấy tờ linh tinh giữa bốn bức tường ấy nữa.
– Bạch Dương chấm chỗ cuối câu, rồi kẹp chiếc bút bi lại giữa quyển sổ, khép lại. Tiếp tục bê bát lên, và cơm vào miệng.

Thế định làm gì?
– Làm bạn với nhau đến chục năm rồi nhưng Sư Tử vẫn nhiều lúc không hiểu nổi Bạch Dương mưu tính cái gì. Hay tất cả đúng thật là do con nhỏ nhất thời hứng lên rồi làm thôi –
Viết lách thật đấy à? Não mày úng rồi đúng không?? Mình đã 26 tuổi rồi, lấy chồng được rồi.. Mày thì đang công ăn việc làm đàng hoàng, được cái lương nhiều người ước ao. Giờ nói một cái là nghỉ.. Bộ mày không biết à. Lớn rồi. Trưởng thành rồi!!!!


Cứ kệ tao. Mày lo mày trước đi. Mày cũng biết là mày 26 rồi đấy, không ở bên này được thì về, về ở với tao này. Nhà tao còn chỗ.
– Bạch Dương chẳng mảy may ảnh hưởng bởi lời của Sư Tử. Đúng thật là mạo hiểm. Nhưng cuộc đời mà. Cô vẫn chưa đến 30, vẫn chưa thành bà cô, bà thím.. 26 tuổi vẫn trong cái ngưỡng có thể nổi loạn được –
Tiền tao tiết kiệm rồi gửi ngân hàng mấy năm qua không ít. Mua nhà xong, vẫn đủ tao sống thêm vài ba năm thất nghiệp, mày khỏi lo. Cùng lắm bay nhảy không được thì tao sẽ tìm cái lồng để chui vào lại. Quá đơn giản.


Một năm sau. Bước sang tuổi thứ 27.
Bạch Dương thất nghiệp.
Nhưng cô vẫn là một kẻ thất nghiệp vui vẻ. Trừ những lúc mẹ qua thăm rồi càu nhàu ra, mọi thứ đều tuyệt vời.
Sáng có thể dậy trễ, mấy giờ chẳng thành vấn đề. Trưa đi ăn. Và chiều thì lang thang phố xa, tới tận khuya mới về cũng chẳng sao. Mà cũng có khi, dậy sớm vào sáng sớm rồi lên giường khi giờ chiếu phim tối mới bắt đầu.
Mỗi ngày là một điều thú vị mà Bạch Dương cố tạo ra, tránh trùng nhau nhất có thể.
Những bài blog cũng vì thế càng lúc càng rực rỡ và thú vị, sau mấy tháng thu hút không ít bạn đọc trên mạng. Đáng chú ý là những tấm ảnh và bức tranh Bạch Dương chọn làm minh họa, ai cũng dành cho lời khen. Chúng có một sự thu hút kì lạ, nhiều lúc còn chẳng diễn tả rằng tại sao lại cứ ngắm mãi chúng như vậy.

Cuối năm.
Bạch Dương nhận được một cuộc gọi từ biên tập của một tòa soạn. Hóa ra chị gái ấy tình cờ đọc được link chia sẻ một bài blog nhỏ của Bạch Dương trên facebook, sau bị cuốn vào. Rồi tìm hiểu, sau cùng là muốn Bạch Dương viết một số chuyên đề cho tập san phát hành hàng tháng, hoặc xuất bản sách – nếu Bạch Dương muốn, chủ đề du lịch đồ ăn, hay truyện ngắn, tiểu thuyết,.. chị ấy nói là gì cũng được.
Đọc FULL truyện tại đây
Vậy là cuối cùng cũng thoát kiếp thất nghiệp. Coi như là Bạch Dương gặp may đi, nhanh vậy đã có mối làm ăn. Tuy nhuận bút lúc khởi đầu chỉ ít ỏi, nhưng Bạch Dương vẫn chấp thuận. Cơ hội kiểu như này rất ít, giờ lại còn đến tận nhà tận cửa đề nghị. Có ngu mới không nhận, đang thất nghiệp mà còn nghĩ làm giá làm cả gì nữa.. thế mới là không có não, trí thông minh bằng không.
Gần đến Tết, không khí ngoài đường tấp nập, các cửa hàng đua nhau giảm giá khiến số người ra ra vào vào ngày càng nhiều. Cuối tuần, mọi người đổ xô ra đường, nhiều tuyến phố tắc cứng, cứ mười phút mới nhích được một chút một chút.
Nhưng Bạch Dương không hề biết điều đó. Kể từ khi có công việc mới, số lần ra ngoài của cô giảm mạnh. Gần như một tuần chỉ ra ngoài được vài lần – đều là chạy ù xuống siêu thị ở dưới nhà, mua ít thức ăn rồi lại trở lên. Bạch Dương tự nhốt mình trong phòng, cúi gằm trước màn hình máy tính gần như 24/24, chỉ những khi đói mới rời chỗ tìm chút thức ăn lót dạ, hoặc không, thì cũng là do mắt quá mỏi, chẳng thể mở ra nổi nữa nên mới lên giường chợp mắt một lúc. Trước không hiểu được cảm giác của Sư Tử, không trải qua những ngày chạy đuổi deadline nên Bạch Dương còn cười, chê Sư Tử cả ngày ở nhà mà lười quá. Ha..ha.. Bạch Dương bây giờ mới thấm thía. Rõ là cô ở nhà thật này, cũng không hề lười biếng, nhưng viết thế nào cũng không đủ, vẫn cứ chậm chậm sao đó. Chỉ ước, một ngày có trăm tiếng thì may ra mới đủ.

Cốccccc Cốcccccc!!!


Pinhhh pinhhhh poonggg.

Hai thứ tiếng – gõ cửa và chuông – vang lên cực kì mạnh mẽ. Nó to và ồn ào đến nỗi khiến Bạch Dương đang trong giấc, giật mình bật dậy, ngơ ngơ ngác ngác nhìn quanh phòng. Vừa mới viết xong mấy bài du lịch cho tập san tháng tới, cô chỉ kịp chợp mắt một chút thôi..
Âm thanh lớn ngoài cửa cứ liên tiếp xông đến, dội vào não Bạch Dương. Đau đầu. Cô lồm cồm bò dậy, khi vén tấm màn trong phòng ngủ, trời rõ ràng nhá nhem tối, lại còn mưa, Bạch Dương không phân biệt nổi là tờ mờ sáng hay đã về chiều nữa. Mấy hôm nay, cô bận rộn không thôi, chẳng thể nhớ nổi lần cuối mình ngó qua cái đồng hồ là bao giờ nữa.
Cơ mà ai?!
Gần cả năm nay ngoài mẹ, chẳng ai mò đến tìm cô cả. Mà mẹ, lại không có kiểu gõ cửa hùng dũng thế.
Là ai được nhỉ? Hay là nhầm nhà?
Bạch Dương nhòm qua mắt mèo. Dưới ánh đèn trắng, vàng rất rõ ràng trong hành lang, một người phụ nữ cao ráo, dáng người không tồi, mái tóc dài hơn xoăn nhẹ, tô màu son đỏ rất nổi bật. Cách ăn mặc không tệ. Nhưng vì chiếc kính râm to bản, che đến nửa khuôn mặt nên Bạch Dương không biết làm thế nào mới đoán được. Cả năm chẳng đi quá xa, cũng không có buổi gặp gỡ nào mà sang trọng gì đấy, cô có quen người trước cửa sao?
Bạch Dương mở he hé cửa, hơi thò đầu ra nhìn. Nhưng chỉ hơi thôi, cả người cô vẫn trốn đằng sau cửa. Mới ngủ dậy, trong nhà lại tối tăm nên khiến mắt cô tương đối nhạy cảm với ánh sáng, đặc biệt là ánh sáng sáng trưng ngoài hành lang, cực kì đau mắt.

Cho hỏi… Ai đấy ạ?

Chưa để người bên ngoài đáp, Bạch Dương đã nói tiếp, còn định đóng cửa luôn:
Xin lỗi cô nhầm nhà rồi…

Nhưng đối phương đâu bỏ qua dễ dàng như thế, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Ánh sáng rọi trực tiếp lên người, Bạch Dương loạng choạng lùi lại, một tay quờ quạng giữ lấy tủ đựng giày, một tay che lấy mắt, thỉ thoảng cho một ít ánh sáng nhỏ xen qua để mắt từ từ thích nghi.

Eh. Chị là ai đấy hả?? Nhà tôi mà??


Chị mày đây.
– Cái giọng nói vừa xa lạ, lại cũng vừa quen quen.

Đến tận khi ngồi trong quán lẩu phía dưới tòa chung cư đang ở, Bạch Dương vẫn không thể tin vào mắt mình.
Cự Giải trở về thật rồi. Bằng xương bằng thịt. Lại còn đang nhúng thịt bò, gắp sang bát cho cô nữa. Xúc động chết mất. – Bạch Dương kìm nén cảm xúc muốn hét lên, muốn gào lên; mặt cô đỏ lừ lên vì phấn khích, không gì có thể diễn tả được cảm xúc của cô lúc này.
Đã chục năm chứ có ít đâu.
Từ ngày rời đi và du học nơi xứ người , Cự Giải không về nước một lần nào. Thời gian qua chỉ nhắn tin là nhiều, thi thoảng, hai người mới có một chút một chút video call và cũng chỉ có những lúc đó mới thấy được mặt nhau. Mấy năm gần đây bận rộn, cả hai đều bận rộn, đến cái tin nhắn cũng rất lâu rồi không có gửi.

Sao unnie biết chỗ em ở mà qua. Kì diệu thế!!
– Đây cũng là chỗ Bạch Dương thấy khó hiểu nhất.

Hỏi. Con Sư bảo là đến phá cửa sẽ thấy mày.
– Cự Giải lại trần xong thêm một tí rau và một mẻ thịt nữa, đổ tất vào bát cho Bạch Dương –
Ăn vào đi. Mày gầy đi lắm kìa, da xanh xao, hõm mắt cũng sâu hoắm lại, đen xì. Lâu lắm rồi không tắm nắng cũng như không ăn uống tử tế đúng không?
, Cự Giải khoắng tiếp, dồn rất nhiều rau vào cái bát con bên cạnh để Bạch Dương ăn dần,
Nhiều rau vào. Tí còn đi quang hợp. Mày trông ghê lắm đấy, biết không?

Bạch Dương chỉ cười trừ, chả nhớ lần cuối soi gương cẩn thận rồi tút tát bản thân trước khi ra đường là khi nào nữa. Bận deadline các thứ đền rối bù cả óc, Bạch Dương chẳng nghĩ được cái gì khác. Với cả, từ hồi học kiến trúc, có thời gian dài bận chạy đồ án, không ăn uống tử tế được một thời gian, dạ dày cô đã có dấu hiệu không được tốt cho lắm, nay lại ăn uống vô tổ chức, mấy ngày gần đây số lần đau bụng có nhiều lên.. Bạch Dương để ý, nhưng không lo lắm. Cô cũng đã cố gắng chăm lo bản thân nhất có thể rồi, ăn uống toàn cẩn thận, hoặc là cơm, hoặc là cháo, tuyệt đối không có đồ ăn nhanh hay mì gói các kiểu.

Chuyện tình cảm unnie thế nào? Thành cặp với Thiên Yết xong sao?? Ổn không?? Khi nào ấy ấy??
– Bạch Dương hỏi. Chuyện tình yêu luôn có một sức hút kỳ lạ.
Động tác Cự Giải cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường. Rồi còn lên tiếng trả lời, tự nhiên đến nỗi Bạch Dương hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác khác. Cự Giải bảo: vẫn ổn, bình thường. Và câu sau đã ngay lập tức đá sang chuyện tình cảm của Bạch Dương. Có mỗi con này là chuyện tương lai đến giờ phút này chẳng đến đâu với đâu. Đuỳnh cái đổi công việc, làm ăn lương lậu lại bấp bênh. Chồng con không có, mèo chó cũng không nuôi. Cự Giải ngày trước còn cược Bạch Dương cưới đầu tiên, giờ thì hay rồi, con này thành con có cuộc đời thất bại nhất hiện giờ.

Haizzzz.. Có phải em chưa muốn yêu đâu, tại duyên nó chưa tới đấy chứ. Đi học đi làm, toàn trai bu quanh, nhưng chẳng thấy ông nào vừa mắt. Có mấy lần định yêu rồi cơ, nghiêm túc lắm.. nhưng vẫn chẳng đâu vào với đâu.
– Bạch Dương dứt lời, cùng Cự Giải ngấp một ngụm bia, lạnh buốt đến óc luôn.

Ở đây!
– Cự Giải đột nhiên giơ tay hướng ra lối đi vào. Ngược chiều với Bạch Dương, khiến cô phải quanh hẳn người lại mới có thể thấy, ngơ ngác, một tay còn chưa đặt được cốc bia xuống.
Ôi dis – Lâu lắm Bạch Dương mới lại văng tục đấy. Không thể trách cô được, người này hoàn toàn nằm xa khỏi dự đoán.
Xử Nữ.
Truyện được đăng tại đây
Là Xử Nữ đấy.
Có ai mà ngờ được chứ?
Dù bao năm, dù là lâu lắm rồi. Dù giờ cậu trông thàng thục hơn nhiều, cái gọng kính mỏng tan trên đầu mũi khiến cậu trông một thân, tràn ngập tri thức – chắc chắn là học không ít đâu, học Y cơ mà. Cả người còn vận hẳn một cây complet đen từ đầu đến chân, có lẽ, điểm thoải mái nhất ở cậu là cậu không cài cúc áo vest ngoài, cũng không đeo cà vạt – chắc mới tan ca.
Bạch Dương len lén đoán mò không ít. Tất cả suy nghĩ hiện tại đều là vì cậu, xoay quanh cậu.
Và đặc biệt là, mẹ cậu đẻ khéo quá cơ, người đâu càng lớn càng đẹp trai.

Mới đầu còn ngại ngùng vì lâu ngày gặp lại. Đến khi được ba bốn vòng bia, họ đã chẳng phân biệt nổi đang nói về gì nữa. Lúc cả ba rời khỏi nhà hàng, phải bíu vào nhau cho khỏi ngã.
Cự Giải ở tạm nhà Bạch Dương ít lâu.
Cũng trong thời gian đó, nhân dịp Hà Nội chỉ còn ba người họ nên độ vài hôm, cả ba lại hẹn nhau đi ăn đi uống một bữa, lần nào cũng no nê, say khướt mới giải tán. Bạch Dương vì thế cũng biết thêm một chuyện là Xử Nữ và Cự Giải thân không ngờ, vì ngày trước cùng đi du học sớm nên tìm thấy tiếng nói chung. Lúc Xử Nữ về nước làm việc, nay được gần năm, nhưng ngoài Kết biết – thằng bé bay theo Mã rồi, thì chỉ có Giải biết. Không hiểu sao nghe Cự Giải kể mà Bạch Dương.
Còn cái gì cô không biết về cậu nữa?
Và rốt cuộc, tình cảm giữa hai người là thế nào đây? Díu vào nhau lâu nay mãi chẳng xong.

Trước khi lại bay đi chu du thiên hạ, Cự Giải để lại cho Bạch Dương một đề nghị làm ăn khá hấp dẫn.
Bấy lâu nay, Cự Giải luôn muốn mở một quán cà phê sách, ở Hà Nội. Một nơi yên tĩnh với những cuốn sách yêu thích, một nơi để tụ tập, để nghỉ ngơi giữa chốn thành thị tấp nập xô bồ. Như một cái ổ nhỏ của riêng mình đó, muốn rúc vào lúc nào cũng được.
Bạch Dương đồng ý.
Và trong những ngày còn lại ở Hà Nội, Cự Giải và Bạch Dương bắt tay vào lên ý tưởng, concept rồi chuẩn bị các thứ các thứ để cho ra mắt quán của riêng mình. Nhà Cự Giải có một bất động sản bỏ hoang, bấy lâu nay cho một công ty tư nhân nhỏ làm vận chuyển thuê, nhưng công ty đó biến mất rồi, làm ăn bết bát.. sau đó chẳng ai dùng nên bỏ trống. May mà tòa nhà nằm giữa chốn dân cư tấp nập người qua lại, chình ình ngay mặt đường, rất thuận tiện buôn bán nên hai người chọn luôn căn nhà đó.
Chỉ có vỏn vẹn ba tầng, không qua lớn nhưng nhiêu vậy đủ cho Cự Giải làm được đủ những điều mình muốn. Trong đó, hai tầng làm cafe sách, một tầng trên cùng làm không gian mở, chỉ dành cho những người thân thiết đế thăm thôi – cũng là cho Giải một chỗ riêng tư trong chính quán của mình, vậy nhiều khi đang tập trung sẽ không phải khó chịu vì người khác ồn ào làm phiền.
Xử Nữ những dịp này xuất hiện không ít. Không biết là theo lời cậu là thuận tiện thuận đường thật, hay lại là cố ý nữa. Diễn tự nhiên quá đi mất.

Trước khi bay, quán cafe sách cuối cùng cũng thành công khai trương. Kế hoạch là nhân lúc Cự Giải không ở bên, Bạch Dương sẽ giúp đỡ chăm nom quán – một lý do để cô không nhốt mình trong căn phòng tối đen, thiếu ánh sáng, thiếu sức sống mà chạy deadline ngày qua ngày nữa.
Xử Nữ nghiêng đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh, cười rạng rỡ, vỗ tay đôm đốp, tâm trạng cô có vẻ rất vui khi thấy Cự Giải cắt tấm băng rôn đỏ rực chăng trước cửa quán cafe. Cậu tiến sát lại, không nói lời nào, nhân lúc cô thả tay xuống, liền lắm lấy, giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình và không nói lời nào.
Hành động sẽ thay thế tất cả những điều cậu muốn nói.
Vừa ngắn gọn lại súc tích.
Không khí xung quanh hai người dần dần bén chút rung động, chuyển dần sang màu hường, như tên của quán:

La vie en Rose.

Ngại ngùng như ngày xưa ý, như hai đứa nhóc lần đầu được tay chạm tay đối phương, như khi được nếm trải cảm xúc của thứ rung động gọi là
tình đầu
. Trong veo. Ngọt ngào đến lạ.
Ôi tuổi trẻ và thanh xuân. Như lại đang trở lại một lần nữa. Với họ.
[End – chương 67]
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Oan gia.