Chương 27


Số từ: 3297
CHƯƠNG XXVII
CHUỘC LỖI VỀ THÁI ĐỘ BẤT LỊCH SỰ VÌ Ở CHƯƠNG TRƯỚC ĐÃ VÔ LỄ RỜI BỎ MỘT BÀ ĐÁNG KÍNH
Đối với một tác giả khiêm tốn, cố nhiên là không lịch sự khi bắt một người quan trọng như là ông tư tế ngồi đợi với bộ y phục màu đen, quay lưng về phía ngọn lửa và hai tay đặt lên những tà áo dài được kéo lên cho gọn, cho đến khi tác giả thích tìm cách gỡ cho ông thoát khỏi tình cảnh đó. Và lại càng không thích hợp với cương vị và phép lịch sự đối với phụ nữ khi tác giả lại cũng lơ đễnh như thế đối với một người đàn bà mà ông tư tế đã nhìn với cặp mắt yêu đương trìu mến, và đã thỏ thẻ những lời êm ái, những lời này xuất phát từ một con người quan trọng như thế có thể làm con tim của bất kỳ cô nào hay bà nào cũng phải cảm động. Nhà sử gia viết những dòng này tin rằng anh ta biết địa vị của mình, và vẫn tỏ lòng tôn kính thích đáng đối với những con người có được một uy quyền cao quý và quan trọng trên thế gian này, cho nên vội vàng tỏ lòng tôn kính thích hợp với địa vị của họ và nói về họ với tất cả thái độ kính trọng cần thiết đối với chức vụ cao quý của họ và, do đó, đối với nhưng đức tính to lớn uy quyền to lớn nằm trong tay họ. Thậm chí, nhằm mục đích này, tác giả có ý định đưa vào chỗ này một bài luận thuyết về cái quyền thiêng liêng của các vị tư tế và giải thích quan điểm cho rằng một vị tư tế không thể nào phạm sai lầm. Quan điểm này thế nào cũng làm bạn đọc sáng suốt thích thú, nhưng vì không may không có thời gian và không đủ chỗ, cho nên anh ta phải hoãn đến một dịp thuận tiện và thích hợp hơn. Khi đến dịp ấy, anh ta sẽ sẵn sàng chứng minh rằng một ông tư tế theo cái nghĩa chính xác của chữ này, tức là một ông tư tế của địa phận trông coi một nhà tế bần của địa phận và giúp đỡ nhà thờ của địa phận trong công việc của mình, là một người do chức vụ và quyền hạn của minh, nên có mọi đức tính và mọi ưu điểm của loài người, và tất cả những loại tư tế của tòa án hay thậm chí ở các ngành của chính quyền đều không có thể có những ưu điểm này, mặc dù loại cuối cùng có thể chỉ có được những ưu điểm ấy ở một trình độ thấp và kém cỏi mà thôi.
Ông Bâmbân đã đếm đi đếm lại các thìa trà, đã cân đi cân lại các cặp gắp đường, đã khảo sát cẩn thận cái bình đựng sữa, và đã xác nhận tình hình đúng đắn và đẹp đẽ của đồ đạc trong nhà cho đến cả những cái đệm ghế làm bằng lông ngựa, và đã lặp đi lặp lại mỗi quá trình kiểm tra đến năm sáu lần trước khi ông ta bắt đầu nhận thấy rằng bây giờ là lúc bà Korni trở về. Sự suy nghĩ làm nẩy sinh sự suy nghĩ, và vì không có tiếng động nào cho biết bà Korni đến gần, nên ông Bâmbân nảy ra một ý nghĩ là có một cách tiêu khiển thời gian vừa vô hại vừa hợp đạo đức nếu như ông ta thỏa óc tò mò của mình bằng cách liếc nhìn qua những vật nằm trong các ngăn kéo của bà Korni.
Sau khi đã áp tai vào lỗ khóa để tin chắc rằng không có ai bước đến gần căn phòng; ông Bâmbân, bắt đầu từ dưới lên, tiến hành việc làm quen với nội dung của ba ngăn kéo dài, những ngăn kéo này đều đầy ắp những quần áo cắt đẹp và vải tốt, được gìn giữ cẩn thận giữa hai lớp báo cũ, được rải nước cải hương đã khô, và hình như làm cho ông vô cùng đắc chí. Sau đó, ông kịp thời đi đến ngăn kéo ở góc bên trái (thìa khóa nằm ở đấy), và ngắm một cái hộp có ống khóa tí xíu ở trong ngăn kéo mà khi lắc buông ra một tiếng kêu lanh tanh thú vị, như là tiếng tiền chạm nhau. Ông Bâmbân lại bệ vệ quay trở lại bếp lửa và trở lại thái độ đấy, ông ta nói với dáng điệu trang trọng và kiên quyết: "Ta sẽ làm điều đó!". Sau khi nhận xét như vậy, ông lắc lắc đầu trong suốt mười phút, vẻ tinh nghịch, tựa hồ như muốn tự trách là tại sao mình lại là một chàng trai hấp dẫn đến thế, và sau đó ông nhìn nghiêng vào đôi chân của mình, xem ra rất khoái trá và thích thú.
Ông đang bình thản làm công việc chiêm ngưỡng như vậy bỗng bà Korni lao vào phòng, không còn hơi sức; ném mình xuống một chiếc ghế ở bên ngọn lửa và một tay che mắt, một tay đặt lên tim, thở hổn hển.
"Bà Korni
, ông Bâmbân nói, cúi xuống bên bà chủ nhà, "có việc gì thế bà? Có việc gì xảy ra? Bà hãy trả lời cho tôi biết, tôi sẽ...", ông Bâmbân trong tình trạng hoang mang không thể nào nghĩ ngay đến chữ "lo sốt vó", cho nên ông nói: "Tôi hoảng quá".
"Ôi chao, ông Bâmbân!", bà ta kêu lên. "Người ta làm tôi sợ chết khiếp đi được".
"Sợ hãi à, thưa bà", ông Bâmbân thốt lên. "Người nào dám... Tôi biết!", ông Bâmbân nói, tự kiềm chế mình với vẻ oai vệ sẵn có. "Đó là do bọn nghèo khổ độc ác kia!".
"Nghĩ đến điều đó thực là khủng khiếp!", bà chủ nhà nói, run bần bật.
"Như vậy thì bà đừng nghĩ đến điều đó nữa, bà ạ
, ông Bâmbân nói tiếp.
"Không nghĩ không được", bà chủ nhà thút thít.
"Thế thì bà uống một cái gì chứ?". Ông Bâmbân nói rất mơn trớn. "Một ít rượu vang nhé!".
"Không, nhất thiết là không!". Bà Korni đáp. "Tôi không uống được đâu, ôi chao! Cái giá cao nhất ở góc bên phải!". Trong khi thốt ra như vậy bà chủ quý hóa lơ đễnh chỉ vào cái tủ và ông Bâmbân vớ lấy một chai màu xanh khoảng một panh đặt ở trên giá và đã được giới thiệu một cách lộn xộn như vậy, rót ra một chén trà và đưa đến kề môi bà chủ nhà.
"Bây giờ tôi đỡ rồi", bà Korni nói, ngả người ra lưng ghế, sau khi uống một nửa chén.
Ông Bâmbân ngước mắt kính cẩn nhìn lên trần để tỏ lòng biết ơn và trong khi lại rót đầy chén, đưa chén lên mũi.
"Rượu bạc hà đấy", bà Korni thốt lên khe khẽ, mỉm cười dịu dàng với ông tư tế trong khi nói. "ông cứ thử nếm xem! Có pha thêm... một chút gì đấy nhá".
Ông Bâmbân nếm thuốc với cái vẻ ngờ vực; lau mép, nếm lần thứ hai và đặt chén uống hết nhẵn xuống bàn.
"Thuốc này rất bổ
, bà Korni nói.
"Phải đấy, rất bổ bà ạ", ông tư tế nói. Trong khi nói, ông kéo một chiếc ghế lại gần bà chủ nhà và âu yếm hỏi điều gì đã làm bà ta khổ sở.
"Có gì đâu
, bà Korni đáp. "Tôi là một con người yếu đuối, điên rồ, dễ cáu gắt".
"Không yếu đuối đâu bà ạ", ông Bâmbân cãi lại, kéo chiếc ghế lại gần thêm một chút. "Bà Korni, bà là người yếu đuối sao?".
"Tất cả chúng ta đều là những người yếu đuối", bà Korni nói, đưa ra một nguyên lý chung.
"Chúng ta đều thế
, ông tư tế nói.
Một hai phút sau đó, hai người không nói gì. Khi thời gian này hết, ông Bâmbân đã giải thích cái tư tưởng vừa nói bằng cách chuyển cánh tay trái từ lưng ghế của bà Korni là nơi nó vẫn nằm trước đây sang dây thắt lưng cái tạp dề của bà Korni và dần dần ôm lấy thắt lưng.
"Tất cả chúng ta đều là những người yếu đuối", ông Bâmbân nói.
Bà Korni thở dài.
"Bà Korni ạ, bà đừng thở dài", ông Bâmbân nói.
"Tôi không thể nào cưỡng lại được", bà Korni nói. Rồi bà lại thở dài.
"Căn phòng này rất thoải mái, bà ạ", ông Bâmbân nói, liếc mắt nhìn quanh. "Này bà, một căn phòng nữa cùng với phòng này sẽ là hoàn tòan đầy đủ
.
"Như thế sẽ là quá nhiều đối với một người", bà chủ nói thầm.
"Nhưng bà ạ, không phải quá nhiều đối với hai người
, ông Bâmbân nói tiếp giọng dịu dàng. "Thế nào bà Korni?".
Bà Korni cúi đầu xuống khi ông tư tế nói thế, ông tư tế cúi đầu để nhìn mặt bà Korni. Bà Korni, rất đứng đắn, quay mặt đi và rút tay ra để tìm chiếc khăn tay của mình, nhưng lại vô tình đặt bàn tay vào tay của ông Bâmbân.
"Bà Korni, ban quản trị cấp cho bà than chứ?", ông tư tế hỏi, âu yếm siết chặt tay bà.
"Cả nến nữa", bà Korni đáp, khẽ bóp tay đáp lại.
"Than, nến và tiền thuê nhà đều không phải mất", ông Bâmbân nói. "Ôi chao, bà Korni, bà là một thiên thần
.
Bà chủ nhà không thể đứng vững trước sự bộc lộ tình cảm này. Bà ngả vào tay ông Bâmbân, và con người này trong lúc xúc động, đặt một cái hôn say sưa lên cái mũi trinh bạch của bà.
"Một con người tuyệt diệu của địa phận!
. Ông Bâmbân thốt lên, say sưa ngây ngất. "Này con người làm anh say đắm, em có biết ông Xlactơ tối nay bệnh nặng hơn trước không?".
"Có
, bà Korni đáp, bẽn lẽn.
"Bác sĩ nói ông ta không thể sống một tuần lễ nữa", ông Bâmbân nói tiếp. "ông ta là ông chủ của nơi này; ông ta chết sẽ để lại một chỗ trống: cần phải có người điền vào cái chỗ trống ấy. Bà Korni ơi, điều này mở ra một tương lai đẹp đẽ quá! Thực là một dịp hiếm có để cho hai trái tim và hai gia đình hợp nhất với nh
Bà Korni khóc rưng rức. Ông Bâmbân cúi đầu nhìn người đẹp bẽn lẽn nói.
"Em nói một lời đi! Một lời thôi, một lời ngắn ngủi mà, em Korni yêu quý của anh!".
"Vâ... âng
. Bà chủ nhà nói qua tiếng thở dài.
"Một điều nữa", ông tư tế nói tiếp, "em hãy làm chủ tình cảm của em một lần nữa. Khi nào chúng ta lấy nhau?".
Bà Korni đã hai lần định nói, nhưng hai lần đều không nói được. Cuối cùng thu tất cả tinh thần can đảm, bà ôm ghì lấy cổ ông Bâmbân và nói, điều này xảy ra sớm bao nhiêu cũng được theo như ông thích, bởi vì ông ta là "một chàng trai hấp dẫn".
Công việc đã được thu xếp thân mật và thỏa mãn như vậy, lời giao kèo đã được ký kết long trọng bằng một tách rượu bạc hà nữa, và điều lại cũng cần thiết bởi vì đầu óc bà chủ xáo động và xao xuyến. Trong khi uống cạn chén, bà kể cho ông Bâmbân biết về cái chết của bà cụ già. Ông Bâmbân nói, vừa nhấp chén rượu bạc hà.
"Tốt lắm, anh sẽ đến nhà ông Xaoơberi, khi anh về nhà và bảo ông ta sáng mai đem đến đấy một quan tài. Em yêu quý có phải điều đó làm em sợ hãi phải không?".
"Điều đó không có gì là đặc biệt cả anh ạ", bà chủ nói bâng quơ.
"Thế chắc hẳn phải có một điều g phải không em?", ông Bâmbân thiết tha yêu cầu. "Em nói cho B. của em biết có được không?".
"Bây giờ chưa được", bà chủ nói, "mai đây. Sau khi chúng ta lấy nhau anh ạ!".
"Sau khi chúng ta lấy nhau". ông Bâmbân thốt lên. "Bất kỳ thằng nghèo khổ nào ở đây cũng đều không dám láo xược...

"Không, không phải đâu, anh yêu quý"'. Bà chủ vội vàng nói xen vào.
"Nếu như anh tưởng là thế
, ông Bâmbân nói tiếp, "nếu như anh tưởng là có đứa nào trong bọn họ dám ngước cặp mắt trần tục nhìn cái gương mặt yêu kiều..."
"Họ sẽ không dám làm điều đó đâu, anh ạ", bà chủ đáp.
"Họ không dám làm thế là khôn đấy!". Ông Bâmbân nói, nắm chắc bàn tay. "Xem thử thằng nào dù ở trong địa phận hay ở ngoài địa phận dám làm điều đó, và anh có thể bảo nó rằng nó không được làm như thế lần thứ hai".
Nếu như cử chỉ này không kèm theo một vẻ hung tợn thì điều đó có lẽ là một lời ca ngợi quý giá đối với vẻ đẹp của bà chủ; nhưng vì ông Bâmbân trong khi đe dọa lại đưa ra những cử chỉ hung hãn, cho nên bà chủ rất cảm động trước thái độ tận tụy của ông và nói với vẻ rất thán phục rằng ông đúng là một con bồ câu.
Sau đó, con bồ câu xốc cổ áo lên, rồi đội cái mũ ba góc. Và sau khi đã trao đổi một cái hôn dài và tha thiết với người vợ tương lai, một lần nữa ông xông pha gió lạnh của đêm tối. Ông chỉ dừng lại một vài phút ở nhà của những người đàn ông nghèo để mắng nhiếc họ một chút nhằm thỏa mãn cái ý định rằng ông có thể đảm nhiệm chức vụ ông chủ của nhà tế bần với sự khắc nghiệt cần thiết. Tin chắc vào khả năng của mình, ông Bâmbân rời khỏi ngôi nhà, lòng nhẹ nhõm, với những mơ ước tươi sáng về sự thăng quan tiến chức sắp đến của mình, những ý nghĩ này chiếm tất cả ý nghĩ của ông cho đến khi ông đi đến cửa hiệu của người kinh doanh đám ma.
Lúc này, ông bà Xaoơberi đã đi ra phố để uống trà và ăn tối, còn Nâu Klâypâulơ là người không bao giờ thích phí công nhọc sức ngoài việc thực hiện hai nhiệm vụ là ăn và uống, cho nên cửa hiệu vẫn không đóng, mặc dầu đã quá giờ đóng cửa theo thường lệ. Ông Bâmbân lấy gậy gõ gõ lên quầy mấy lần, nhưng vẫn không được ai chú ý đến, và ngắm nhìn một ánh sáng chiếu qua cái cửa sổ bằng kính của căn phòng khách nhỏ ở phía sau cửa hiệu, ông đánh bạo nhìn trộm xem có điều gì xảy ra, và khi ông nhìn thấy sự việc đang xảy ra, ông không ngạc nhiên chút nào.
Khăn bàn đã được trải để ăn bừa ăn tối, bàn đầy bánh mì và bơ, đĩa và cốc, một bình bia đen và một chai rượu. Ở cuối bàn Nâu Klâypâulơ đang đu đưa người một cách uể oải trong một chiếc ghế bành, hai chân vắt lên trên một tay ghế, một tay cầm con dao nhíp đã mở, và tay kia cầm một miếng bánh mì phết bơ. Saclôt đang đứng sát cạnh hắn, mở sò huyết lấy ở một cái thùng, còn Klâypâulơ thì chịu khó ngốn sò huyết hết sức ngon miệng. Màu đỏ khác thường ở trên mũi của con người trẻ tuổi và cái lối nhấp nháy con mắt bên phải chứng tỏ rằng hắn ngà ngà say, những triệu chứng này còn được xác nhận bởi cách hắn ăn sò huyết rất ngon lành, bởi vì chỉ có thể giải thích điều đó bằng cách nói rằng hắn đánh giá cao giá trị sò huyết trong việc làm dịu bớt cơn sốt
"Anh Nâu yêu quý, con này béo và ngon tuyệt!", Saclôt nói, "anh thử ăn xem, chỉ ăn thêm một con này thôi".
"Con sò huyết ngon thật!". Klâypâulơ nhận xét, sau khi đã nuốt. "Thật tiếc là ăn nhiều sò huyết thì sẽ cảm thấy khó chịu, có phải không Saclôt?".
"Rõ thật tiếc", Saclôt nói.
"Đúng thế
, Klâypâulơ xác nhận. "Thế em có thích sò huyết không?".
"Chẳng thích lắm", Saclôt nói. "Em thích nhìn anh ăn sò huyết, anh Nâu ạ, hơn là chính em ăn".
"Trời ơi!". Nâu nói, có vẻ trầm ngâm. "Kỳ quặc thật!".
"Ăn thêm một con nữa", Saclôt nói. "Con này có những cái râu mơn mởn, xinh đẹp quá!".
"Anh không thể ăn thêm được", Nâu nói. "Rất tiếc. Em Saclôt, em lại đây để anh hôn em".
"Cái gì thế?
, ông Bâmbân nói, xông vào giữa phòng "Mày hãy nói lại câu đó đi".
Saclôt thốt một tiếng kêu kinh ngạc và lấy tạp dề che mặt. Klâypâulơ không thay đổi tư thế trước đây của mình mà chỉ kéo đôi chân xuống đất mà thôi, trố mắt nhìn ông tư tế với vẻ hoảng sợ của một người say rượu.
"Đồ táo tợn, mày thử nói lại xem", ông Bâmbân nói. "Sao mày lại dám nhắc đến một điều như thế? Đồ lẳng lơ, sao mày lại dám khuyến khích nó? Hôn nó à?" ông Bâmbân thốt lên, phẫn nộ dữ dội. "Ôi chao!".
"Tôi hoàn tòan không có ý định làm điều đó!", Nâu nói, khóc thút thít. "Chị ấy bao giờ cũng cứ hôn tôi, dù tôi thích hay không
.
"Ôi chao, Nâu
, Saclôt kêu lên, có vẻ trách móc.
"Đúng thế, mày hôn tao. Mày biết là mày hôn
, Nâu quật lại, "Ông Bâmbân ạ, nó bao giờ cũng làm điều đó, nó cù tôi dưới cằm, ông ạ và ve vãn tôi đủ mọi cách".
"Im đi!", ông Bâmbân kêu lên nghiêm nghị. "Cô xuống bếp cho tôi nhờ. Nâu, mày đóng cửa lại. Nếu mày còn nói thêm một lời nữa thì liệu lấy cái thân, hãy đợi cho đến khi ông chủ của mày về nhà, và khi ông ấy về thì bảo ông ấy rằng ông Bâmbân dặn ông ấy sáng ngày mai sau bữa ăn sáng đem đến một cỗ quan tài. Mày đã nghe chưa? Hôn với hít!". Ông Bâmbân kêu lên giơ hai tay lên trời. "Tình trạng hư hỏng và tội lỗi của những bọn hèn hạ ở khu vực này của địa phận thực là đến khiếp! Nếu như quốc hội không chú ý tới hành vi xấu xa của họ thì đất nước này sẽ bị tiêu diệt và đạo đức của nông dân sẽ vĩnh viễn mất đi!". Nói đoạn, ông tư tế, với vẻ kiêu ngạo và ủ dột, đĩnh đạc bước ra khỏi ngôi nhà của người kinh doanh đám ma.
Và bây giờ khi chúng ta đã tiễn ông ta khá xa trên con đường trở về nhà, và đã làm tất cả những điều chuẩn bị cần thiết cho việc chôn cất bà cụ già, chúng ta hãy tìm hiểu qua về Ôlivơ Tuýt nhỏ bé, và xác nhận xem thử nó còn nằm dưới cái ố mà Tôbi Krăckit đã đặt nó ở đấy hay không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Oliver Twist.