Chương 39 - Phần 2
-
Oliver Twist
- Charles Dickens
- 3006 chữ
- 2020-05-09 02:56:16
Số từ: 3075
Cô gái đang ngồi bên bàn, hai tay khoanh lại, xem như không quan tâm gì đến việc có người mới đến hoặc không để ý gì đến người kia dù anh ta là ai, đến hay đi, cho đến khi tiếng thì thầm của một người đàn ông vẳng đến bên tai thị. Vừa nhận ra được giọng nói, thị đã giật cái mũ và chiếc khăn quàng ra, rồi nhét xuống dưới bàn. Khi lão Do Thái quay trở lại ngay sau đó, thị kêu nóng bức, giọng nói thẫn thờ, trái hẳn với hành động hết sức vội vàng hấp tấp của mình. Nhưng lão Fâyjin vẫn không nhận thấy điều đó vì lúc này lưng lão quay về phía thị.
À!
, lão lẩm bẩm tựa hồ như tức tối vì bị cản trở,
đó là con người trước đây tôi đã đợi. Hắn đang đi xuống cầu thang để vào đây. Nenxi, không được nói gì về tiền nong khi hắn ở đây nhé. Hắn sẽ không ở đây lâu, không đầy mười phút đâu, cháu ạ
.
Giơ ngón tay trỏ xương xẩu lên môi, lão Do Thái cầm một cây đèn nến đến cửa trong lúc bên ngoài nghe có tiếng bước chân của một người đàn ông ở cầu thang. Lão đi đến cửa đúng vào lúc người khách vì vội vàng bước vào phòng, nên tiến sát cô gái trước khi hắn kịp nhận ra cô ta.
Đó là Mănxơ.
Đây chỉ là một cô học trò trẻ của tôi, lão Fâyjin nói khi nhận thấy Mănxơ lùi lại vì thấy có người lạ mặt.
Nenxi đừng đi đâu!
.
Cô gái xích lại gần bàn và lơ đãng liếc nhìn Mănxơ rồi quay mặt đi, nhưng khi hắn quay về phía Fâyjin thị lại liếc nhìn hắn, với cái nhìn sắc sảo, xoi mói và đầy ý nghĩa đến nỗi nếu như có một người bên ngoài quan sát sự thay đổi trên gương mặt thị thì khó lòng tin rằng hai cái nhìn kia đều là của một người.
Có tin tức gì không?
, Fâyjin hỏi.
Quan trọng
.
Tốt chứ!
. Lão Fâyjin hỏi, vẻ lưỡng lự, dường như sợ làm người kia phật ý vì quá sốt sắng.
Dẫu sao cũng không đến nỗi tồi
, Mănxơ mỉm cười đáp.
Lần này tôi làm khá chóng vánh. Tôi muốn nói với ông một câu
.
Cô gái xích lại gần bàn hơn nữa và không có ý muốn rời khỏi căn phòng mặc dầu thị thấy Mănxơ đương giơ tay chỉ thị. Lão Do Thái có lẽ sợ thị có thể nói to một câu gì về chuyện tiền nong nếu như lão tìm cách đẩy thị ra ngoài, nên chỉ lên gác và đưa Mănxơ ra khỏi phòng.
Không phải là cái hốc địa ngục mà ông dắt tôi đến trước đây chứ?
. Thị có thể nghe người đàn ông nói thế khi hai người bước lên cầu thang. Lão Fâyjin cười khanh khách và trả lời một câu gì đấy nhưng thị không nghe được, và qua tiếng ván kêu cót két thị đoán lão đưa anh bạn lên tầng ba. Trước khi tiếng bước chân họ không còn vang lên khắp ngôi nhà, cô gái đã cởi giày, kéo áo lên đầu và giấu đôi tay vào áo, thị đứng ở cửa lắng nghe hết sức tò mò. Khi tiếng động chậm dứt, thị rời khỏi phòng, bước lên cầu thang nhẹ nhàng và im lặng không thể tưởng tượng và biến mất trong bóng tối trên gác.
Căn phòng vắng ngắt trong khoảng mười lăm, hai mươi phút, cô gái lại bước xuống cũng nhẹ nhàng như lúc lên; và ngay sau đó, người ta nghe tiếng bước chân của hai người đàn ông đi xuống, Mănxơ lập tức bước ra đường. Còn lão Do Thái lại lên gác để lấy tiền. Khi quay lại, lão thấy cô gái đã quấn khăn và đội mũ sẵn sàng ra đi.
Trời, Nenxi
, lão Do Thái kêu lên, bước lùi lại sau khi đặt cây nến xuống bàn,
cháu trông xanh quá.
.
Xanh à?
. Cô gái lặp lại, lấy tay che mắt, dường như muốn nhìn thẳng vào mắt lão Do Thái.
Kinh khủng quá! Cháu có chuyện gì thế?
Chẳng có chuyện gì hết, ngoài việc ngồi trong căn phòng nghẹt thở này không biết bao lâu và có vậy thôi
, cô gái lơ đãng trả lời.
Nào! Cho tôi về chứ. Tôi về là tốt cho ông chứ sao?
.
Thở dài não nuột mỗi khi đưa ra một đồng tiền, lão Fâyjin đặt số tiền vào tay Nenxi. Hai người từ biệt nhau không nói năng gì, chỉ chúc nhau
ngủ ngon
.
Khi cô gái đã bước ra ngoài đường, thị ngồi xuống một bậc thềm cửa và hình như, trong một lúc nào đó đã lâm vào một tình trạng hoàn toàn hoang mang không thể đi tiếp. Đột nhiên thị đứng dậy và lao về hoàn toàn ngược với hướng nơi Xaikit đang chờ đợi thị trở về, thị rảo bước nhanh dần và cuối cùng chạy thực nhanh. Sau khi đã chạy kiệt sức, thị dừng lại để thở. Và tựa hồ như đột nhiên sực nhớ, thị than phiền về chỗ không thể làm được điều mình muốn làm, thị vặn tay và khóc nức nở.
Có thể là những giọt nước mắt đã làm thị nhẹ bớt nỗi buồn, hay vì thị cảm thấy tình trạng của mình là tuyệt vọng, chỉ biết thị quay lui và vội vàng bước đi theo hướng ngược lại cũng gần nhanh chóng như vậy, một phần để bù lại thời gian đã mất, một phần để theo kịp dòng suy nghĩ sôi nổi của mình. Chẳng bao lâu thị đến ngôi nhà ở đấy tên ăn trộm đang chờ đợi thị.
Nếu thị để lộ một sự xúc động nào đấy khi xuất hiện trước mặt Xaikit thì hắn cũng không chú ý tới điều đó, vì hắn chỉ hỏi xem thị có đem tiền về không, và nghe trả lời là có hắn thốt lên một tiếng gầm gừ thích thú rồi đặt đầu lên gối, hắn lại vùi mình vào giấc ngủ đã bị phá khi thị về.
Thực may mắn cho thị là nhờ có được tiền, ngày hôm sau hắn dùng phần lớn thời gian vào việc nhậu nhẹt và điều đó ngoài ra lại có ảnh hưởng tốt là làm dịu bớt tính tình cau có của hắn, nên hắn cũng không có thì giờ và ham muốn tỏ ra gay gắt cho lắm đối với hành vi và cách cư xử của thị. Nếu thị vẫn có cái vẻ ngơ ngác và kích động của một người chuẩn bị làm một hành động táo bạo và liều lĩnh nào đấy đòi hỏi phải đấu tranh khác thường để quyết định thì đối với cặp mắt cáo già của Fâyjin hiển nhiên là lão sẽ thấy và lão sẽ hoảng hồn ngay. Nhưng Xaikit lại thiếu óc quan sát tinh vi và không quan tâm tới những suy tính tế nhị nào ngoài những suy nghĩ biểu hiện thành thái độ cứng rắn, bướng bỉnh đối với mọi người. Đã thế, hắn lại ở vào trạng thái đặc biệt thích thú, như chúng ta đã thấy, nên hắn không thấy cử chỉ của thị có gì là khác thường và rõ ràng là hắn rất ít chú ý đến thị, cho nên dù cho thị có vẻ lúng túng hơn thế nhiều đi nữa, hắn cũng sẽ không ngờ vực gì hết.
Khi ngày hôm ấy chấm dứt, sự kích thích của cô gái tăng lên, và đêm đến, trong khi thị ngồi bên cạnh Xaikit chờ đợi cho đến khi tên ăn trộm uống rượu ngủ say li bì, gò má của thị tái nhợt khác thường và đôi mắt bốc lửa đến nỗi ngay cả Xaikit nhận thấy điều đó cũng sửng sốt.
Xaikit mệt nhoài vì cơn sốt đang nằm trên giường, uống nước nóng với rượu gin để làm cho nó bớt kích thích và đã đẩy cốc của mình về phía Nenxi để thị rót lần thứ ba hay thứ tư, bỗng những triệu chứng này lần đầu tiên làm hắn ngạc nhiên.
Mẹ kiếp, quỷ tha ma bắt tôi đi!
. Hắn nói và chống tay nhìn thẳng vào mặt cô gái.
Mày giống như một cái xác chết sống lại ấy. Có chuyện gì thế?
Chuyện gì à?
, cô gái đáp.
Chẳng có gì hết. Tại sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?
Cái trò gì ngốc nghếch thế kia?
, Xaikit hỏi, nắm chắc lấy tay thị và lắc dữ dội.
Có việc gì thế? Ý mày muốn nói gì? Mày đang nghĩ gì thế?
Ồ, nghĩ nhiều lắm, anh Bin ạ
, cô gái đáp, rùng mình trong khi nói, rồi lấy hai tay che mặt.
Nhưng trời ơi, chẳng có gì lạ đâu!
Giọng giả vờ vui vẻ trong những chữ cuối cùng Nenxi nói hình như gây cho Xaikit một ấn tượng còn sâu sắc hơn là cái nhìn hoang dại và nghiêm nghị trước đây. Xaikit đáp:
Tao sẽ nói cho mày biết là cái gì nhé? Nếu như mày không bị sốt và bây giờ đang lên cơn thì điều đó có nghĩa là có một điều gì khác thường và một cái gì nguy hiểm nữa đấy. Mày đang định đi... Không, mẹ kiếp mày sẽ không làm như thế
.
Làm cái gì?
, cô gái hỏi.
Trong đời ta không có
, Xaikit nói, mắt nhìn chằm chặp vào mặt Nenxi và nói lẩm bẩm những lời chỉ cho một mình hắn nghe,
trong đời ta không có một cô gái nào thân mến hơn, nếu không ta đã cắt cổ nó cách đây ba tháng rồi. Nó đang lên cơn sốt đấy thôi. Chỉ có thế
.
Tự an ủi mình bằng những kết luận này, Xaikit uống cạn cốc rượu và sau đó, miệng lẩm bẩm những lời chửi bới, hắn đòi uống thuốc. Cô gái nhảy lên rất nhanh nhẹn, đứng quay lưng về phía hắn rót thuốc và giơ cái cốc lên môi hắn trong khi hắn uống cạn cốc thuốc. Tên ăn trộm nói:
Bây giờ mày đến ngồi cạnh tao, và lấy lại vẻ mặt của mày nếu không tao sẽ làm cho nó thay đổi đến nỗi mày không còn nhận ra nữa khi cần đến nó
.
Cô gái vâng lời. Xaikit siết chặt tay cô gái trong tay mình, ngả người lên gối, mắt vẫn nhìn đăm đắm vào mặt Nenxi. Hai con mắt hắn nhắm nghiền lại rồi lại mở ra, nhắm lại một lần nữa rồi lại mở ra. Hắn cứ trở mình luôn, ngủ gật được một lát, tỉnh dậy, rồi lại ngủ lại trong vòng hai ba phút, và chốc chốc nhổm dậy hoảng hốt đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh, rồi đột nhiên ngay trong lúc hắn sững sờ muốn nhổm dậy thì lại rơi vào một giấc ngủ li bì và nặng trĩu. Bàn tay hắn buông ra, cánh tay giơ lên rơi thõng bên cạnh, hắn nằm như một người trong cơn hoàn toàn mê sảng. Cô gái lẩm bẩm đứng dậy:
Thuốc mê cuối cùng đã có kết quả. Nhưng bây giờ có thể đã quá muộn
.
Nenxi vội vàng đội mũ và quàng khăn san, chốc chốc lại lén lút nhìn quanh tựa hồ như, mặc dầu Xaikit đã uống thuốc ngủ, lúc nào thị cũng cảm thấy bàn tay nặng trĩu của hắn đặt lên vai mình. Sau đó, khẽ cúi xuống giường, thị hôn lên môi tên ăn trộm và khe khẽ mở cửa, rồi đóng cửa lại lao ra khỏi nhà.
Ở cuối một lối đi tối om mà Nenxi phải đi qua để ra đường cái lớn, một người gác đêm rao to là chín giờ rưỡi. Cô gái hỏi:
Chín rưỡi đánh đã lâu chưa?
Mười lăm phút nữa là mười giờ
, người đàn ông đáp và giơ cao chiếc đèn xách tay lên mặt thị.
Còn ta thì không thể đến đấy trong khoảng trên dưới một tiếng đồng hồ
, Nenxi lẩm bẩm, rồi lướt qua người coi đường và lao nhanh dọc theo đường phố.
Dọc những ngõ hẻm và đường phố dẫn thị từ Xpaitânfin đến khu Tây Luân Đôn, nhiều cửa hiệu đã đóng. Đồng hồ điểm mười tiếng càng làm thị thêm sốt ruột. Thị lao mình dọc theo lề đường chật hẹp, lấy cùi tay hích những người qua lại, và gần như lao mình dưới những con ngựa để chạy qua các đường phố đông đúc, ở đấy đám đông đang mong muốn có dịp để làm như vậy
Cô ấy điên rồi!
, người ta nói khi quay lại nhìn theo Nenxi đang chạy.
Khi Nenxi đến khu phố sung túc hơn của thành phố, đường phố đã tương đối vắng vẻ, và ở đây sự hối hả của Nenxi khiến cho những người khách đi đường mà thị vượt qua càng thêm tò mò. Một vài người rảo bước theo sau như để biết xem thị đi đâu mà hộc tốc xốc gan vội vã như vậy, một vài người đuổi kịp thị và quay lại nhìn, họ ngạc nhiên không rõ tại sao thị không hề bước chậm lại. Nhưng lần lượt họ đều bị bỏ rơi và khi đến gần nơi muốn đến thì thị chỉ còn có một mình.
Đó là một biệt thự ở một đường phố im lặng và xinh đẹp gần công viên Haiđơ. Khi ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn thắp trước cửa sổ dẫn Nenxi tới nơi ấy thì đồng hồ điểm mười một tiếng. Thị đi thơ thẩn vài bước, tựa hồ như lưỡng lự, rồi kiên quyết tiến lên; nhưng tiếng chuông đồng hồ thúc giục thị bước vào căn phòng khách rộng. Ghế của người giữ cổng vắng ngắt. Thị đưa mắt nhìn quanh, vẻ băn khoăn, rồi tiến về phía cầu thang.
Này, cô kia
, một cô ăn mặc lịch sự, đứng ở cánh cửa phía sau Nenxi nhìn ra,
cô muốn hỏi ai ở đây?
.
Một tiểu thư đang dừng chân nghỉ lại ở trong nhà này
, cô gái đáp.
Một tiểu thư?
. Đó là câu trả lời kèm theo một cái nhìn khinh bỉ.
Tiểu thư nào?
.
Tiểu thư Mâyli
, Nenxi đáp.
Cô gái lúc này đã chú ý đến vẻ bên ngoài của Nenxi, chỉ đáp lại bằng một cái nhìn biểu lộ sự khinh bỉ có đạo đức và bảo một người đàn ông đến trả lời Nenxi. Nenxi vẫn lặp lại yêu cầu của mình. Người đầy tớ hỏi:
Tôi phải nói chị tên là gì chứ?
.
Nói tên tôi ra không có ích gì
, Nenxi đáp.
Cũng không nói có công việc gì à?
, người đàn ông hỏi.
Không, cũng không nói có công việc gì
, Nenxi đáp.
Tôi phải gặp tiểu thư
.
Ô kìa!
. Người đàn ông nói, đẩy thị về phía cửa.
Thôi đủ rồi, xéo ngay đi!
.
Muốn tôi đi thì phải mang tôi đi khỏi nơi này
. Cô trả lời hung dữ,
và tôi có thể làm một việc mà cả hai người đều không muốn. Ở đây không có ai đồng ý thực hiện lời yêu cầu của một người khốn khổ như tôi sao?
.
Lời yêu cầu này gây tác dụng tốt đối với anh bếp, một người mặt mày hiền từ, đang đứng nhìn cùng với một vài người đầy tớ khác, và anh ta tiến đến can thiệp. Anh ta nói:
Anh Jô, báo cho tiểu thư biết, có được không?
.
Để làm gì?
, người đàn ông đáp.
Thế anh cho rằng tiểu thư sẽ tiếp một người như thế này hay sao?
.
Lời nói bóng gió này về tính cách đáng ngờ của Nenxi đã gây nên sự căm giận dữ dội trong bốn cô đầy tớ gái, các cô hăng hái tuyên bố rằng loại người như vậy làm xấu hổ đến phụ nữ và kiên quyết đòi ném cô ta không thương tiếc xuống rãnh.
Các ông muốn làm gì tôi thì làm
, cô gái nói, lại quay về phía những người đàn ông,
nhưng các ông hãy làm điều tôi yêu cầu trước đã, và tôi yêu cầu các ông báo tin này, nhân danh Chúa
.
Anh bếp tốt bụng lại can thiệp thêm, và kết quả là người đàn ông đã xuất hiện lần đầu, đi báo tin. Người đàn ông vừa đặt một chân lên cầu thang vừa hỏi:
Báo tin thế nào?
.
Có một cô gái thiết tha muốn nói chuyện với một mình tiểu thư Mâyli mà thôi
, Nenxi nói,
và nếu như tiểu thư nghe lời nói đầu tiên của cô ta thì tiểu thư sẽ quyết định có nghe cô ta nói đến cùng hay sẽ đuổi ra khỏi nhà như một kẻ quấy nhiễu, cái đó tùy tiểu thư
.
Tôi sẽ nói
, người đàn ông bảo,
chị này hăng gớm!
.
Anh cứ báo như vậy cho!
, cô gái kiên quyết,
và cho tôi biết câu trả lời
.
Người đàn ông chạy lên gác.
Nenxi dừng lại, mặt tái nhợt và gần như nghẹn thở, môi run cập lắng nghe những lời khinh bỉ ra mặt của những chị đầy tớ trong trắng đang thao thao bất tuyệt, và họ lại càng làm già khi người đàn ông quay lại bảo Nenxi lên gác:
Giữ đạo đức ở trên đời này có ích lợi gì?
, cô đầy tớ gái thứ nhất nói.
Đồng quý hơn vàng, tuy vàng chịu được lửa
, cô đầy tớ gái thứ hai nói.
Cô thứ ba chỉ biểu lộ sự ngạc nhiên của mình:
Không biết các tiểu thư là người như thế nào?
. Cô thứ tư lần đầu tiên thốt lên:
Nhục nhã quá!
và tất cả các cô đều đi đến kết luận như vậy.
Không đếm xỉa đến tất cả những điều đó, vì đang mải có những ý nghĩ quan trọng hơn, Nenxi đi theo người đàn ông, tay chân run lẩy bẩy, đến một căn phòng đợi nhỏ được soi sáng bởi một ngọn đèn từ trên trần chiếu xuống. Đến đây, người đầy tớ để mặc Nenxi và rút lui.