Chương 44
-
Oliver Twist
- Charles Dickens
- 3071 chữ
- 2020-05-09 02:56:18
Số từ: 3136
CHƯƠNG XLIV
ĐÃ ĐẾN LÚC NENXI THỰC HIỆN LỜI HỨA VỚI CÔ RÔDƠ MÂYLI, CÔ TA KHÔNG THỰC HIỆN ĐƯỢC
Dù cho thành thạo đến đâu trong mọi mánh khóe giả vờ và lừa dối, Nenxi vẫn không thể hoàn toàn che đậy được sự lúng túng mà cô ta cảm thấy do hành vi của mình gây nên và điều này đã ảnh hưởng tới đầu óc của cô. Cô nhớ lại rằng cả lão Do Thái tinh ranh cũng như Xaikit tàn nhẫn đều đã bộc lộ những mưu mô của chúng với mình, mặc dầu chúng vẫn giấu kín những người khác. Dù cho những mưu mô ấy là hèn hạ đến đâu, dù cho những kẻ nghĩ ra nó là đáng ghét đến đâu, và dù cho những tình cảm của cô ta đối với Fâyjin - người đã dẫn cô ta đi từng bước một, ngày càng sâu hơn vào vực thẳm của tội lỗi và khốn khổ mà không có lối nào thoát ra được - là chua chát đến đâu, nhưng cũng có những lúc ngay cả đối với lão, cô vẫn cảm thấy hơi ái ngại. Cô sợ rằng việc tố giác của mình sẽ kéo lão vào cái bàn tay sắt mà từ trước đến nay lão vẫn tránh khỏi, và cuối cùng lão sẽ rơi vào chính bàn tay của cô dù cho một số phận như vậy là rất đáng kiếp cho lão.
Nhưng đó chỉ là những phân vân của một tâm hồn hãy còn chưa hoàn toàn tách mình ra khỏi bạn bè và những quan hệ cũ, mặc dầu nó có thể tập trung vào một mục đích duy nhất và kiên quyết không từ bỏ mục đích ấy, không kể bất kỳ nhận định gì. Những lo sợ của Nenxi cho Xaikit lẽ ra còn là những lý do mạnh mẽ hơn để cho cô ta rút lui trong khi còn có thì giờ, nhưng cô ta đã đặt điều kiện là điều bí mật của mình phải được giữ tuyệt đối, và Nenxi không để lộ một tí gì khiến người ta có thể phát hiện được Xaikit. Vì Xaikit, thậm chí Nenxi từ chối lẩn tránh tất cả những tội lỗi và những hành động khốn nạn mà cô ta đã làm... có thể nào làm hơn nữa! Cô ta đã quyết định.
Mặc dầu tất cả những cuộc vật lộn trong tâm hồn của Nenxi đã dẫn tới kết luận này, nhưng chốc chốc chúng lại khiến cô ta phải đấu tranh vất vả và còn để lại những dấu vết của nó. Chỉ trong vài ngày, Nenxi trở nên xanh xao, gầy gò. Đôi khi cô không chú ý đến những điều xảy ra trước mắt mình, hay không tham dự vào những cuộc trao đổi mà trước đây cô ta là người hăng hái nhất. Có những lúc khác, Nenxi cười mà chẳng có gì vui vẻ và làm ồn ào mà không có ý nghĩa hay lý do, vào những lúc khác - điều này thường xảy ra một lát sau đó - Nenxi ngồi im lặng chán nản hai tay ôm đầu và những cố gắng cô ta đã làm để cho người mình phấn chấn lên còn nói lên hùng hồn hơn cả những dấu hiệu trên rằng cô ta khó ở và đầu óc cô nghĩ đến những chuyện khác và cách xa những điều các bạn cô đang bàn bạc.
Đó là tối chủ nhật và tiếng chuông của nhà thờ gần nhất đã điểm giờ. Xaikit và lão Do Thái đang nói chuyện nhưng hai người dừng lại lắng nghe. Cô gái nằm trên chiếc ghế thấp cũng ngẩng đầu lên, lắng nghe. Mười một giờ.
Còn một giờ nữa là nửa đêm
, Xaikit nói, vén cái sáo lên để nhìn ra ngoài rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Đã thế, trời lại tối và đầy mây. Đêm như thế này mà làm ăn thì tốt đây
.
Chà!
, Fâyjin đáp.
Anh Bin ạ, thực là tiếc không có gì sẵn sàng vì tôi cũng cao hứng đây!
.
Fâyjin thở dài và lắc đầu buồn bã.
Bọn ta phải bù lại cái thời gian đã mất khi đã thu xếp công việc chu đáo. Tôi chỉ biết có thế
, Xaikit nói.
Anh bạn, anh nói thế nghe được đấy
, Fâyjin đáp, đánh bạo vỗ vỗ lên vai Xaikit.
Nghe anh nói, tôi thấy phấn khởi
.
Thấy phấn khởi à?
, Xaikit quát.
Chuyện, cứ thế cái đã
.
Ha, ha, ha!
, Fâyjin phá lên cười dường như nhận xét này làm lão yên tâm.
Anh Bin ạ, tối nay anh mới thực là anh đấy
.
Tôi không cảm thấy mình là tôi khi cụ đặt những móng tay già nua lên vai tôi, cụ cất tay đi cho tôi nhờ
, Xaikit nói, gạt tay lão Do Thái.
Nó làm cậu hoảng hốt, nó làm cậu tưởng mình bị tóm cổ, phải không Bin?
, Fâyjin nói, cố tình tỏ ra là mình không giận.
Nó làm tôi tưởng mình bị quỷ sứ tóm được
, Xaikit đáp,
xưa nay chẳng có ai mặt mày như ông, không kể cha ông và tôi cho rằng lúc này ông cụ hẳn đã thui sém bộ râu hung hung đỏ của ông cụ từ lâu rồi. Hay biết đâu ông là do quỷ sứ sinh ra mà chẳng có cha con với ai hết... điều đó cũng không làm tôi ngạc nhiên chút nào
.
Fâyjin không trả lời lời khen ngợi này, nhưng lão kéo ống tay áo Xaikit và chỉ về phía Nenxi. Nenxi đang lợi dụng lúc hai người chuyện trò với nhau để đội mũ và sắp bước ra khỏi phòng.
Này!
, Xaikit quát.
Nenxi, đi đâu lúc đêm hôm khuya khoắt này?
.
Gần đây thôi!
.
Trả lời thế à?
, Xaikit quật lại.
Cô đi đâu thế?
Em đã bảo là không xa mà!
.
Còn tao là tao hỏi đi đâu?
, Xaikit hỏi vặn.
Mày đã nghe tao nói chưa?
.
Em cũng không biết đi đâu nữa
, cô gái đáp.
Thế thì tao biết
, Xaikit nói, đó chẳng qua vì tính hắn bướng bỉnh chứ không phải hắn có lý do thực tế để ngăn cản không cho Nenxi đi nơi nào cô ta muốn đi.
Không đi đâu hết, ngồi xuống đây!
.
Em thấy khó ở. Em đã bảo anh điều đó trước rồi. Em muốn ra đường một lát
.
Thế thì cứ thò đầu ra ngoài cửa sổ
, Xaikit đáp.
Ở đấy không có đủ không khí
, Nenxi đáp.
Em muốn hít không khí ngoài đường kia!
.
Thế thì không được đâu
, Xaikit đáp. Nói đoạn hắn đứng dậy, khóa cửa lại, rút chìa khóa ra rồi giật chiếc mũ của Nenxi ra khỏi đầu, ném lên nóc một cái tủ cũ kỹ.
Ngồi đấy
, tên ăn trộm nói,
bây giờ thì ngồi yên ở đấy, nghe chưa?
.
Một cái mũ không thể giữ tôi lại được đâu!
, Nenxi nói, mặt tái mét.
Anh định làm gì thế, anh Bin? Anh có biết anh đang làm gì không?
.
Biết tao đang làm gì không... ôi chao!
, Xaikit kêu lên quay về phía Fâyjin,
nó mất trí rồi, ông thấy không, nếu không nó đã chẳng dám nói với tôi như thế
.
Anh đẩy tôi đến một tình trạng tuyệt vọng
. Nenxi lẩm bẩm, đặt hai tay lên ngực như muốn cố gắng kìm hãm một sự bùng nổ dữ dội.
Anh để tôi đi, anh nghe không... ngay phút này... ngay bây giờ
.
Không!
, Xaikit đáp.
Cụ Fâyjin, cụ bảo anh ấy để tôi đi. Anh ấy nên làm thế là hơn. Thế sẽ tốt hơn cho anh ấy. Cụ đã nghe tôi nói chưa?
, Nenxi kêu lên, giẫm chân thình thịch xuống đất.
Nghe mày à?
, Xaikit lặp lại và quay mình trên ghế để nhìn thẳng vào mắt Nenxi.
Này! Nếu tao nghe mày nói thêm nửa phút nữa thì con chó sẽ cắn vào cổ mày để làm cho cái giọng nói lanh lảnh ấy tắt đi. Mày có việc gì thế, đồ khốn nạn kia, mày có việc gì thế?
Anh để tôi đi
, cô gái nói rất nghiêm trang, rồi ngồi phệt xuống sàn, ở trước cửa,
anh Bin, anh để em đi, anh không biết anh đang làm gì. Đúng là anh không biết mà. Chỉ một giờ thôi... nào!
.
Nếu như con bé này, quả là chưa hóa điên thì cứ chặt tay chân tao ra từng mảnh!
, Xaikit quát và thô bạo nắm lấy tay cô ta.
Nào đứng lên!
.
Tôi không đứng lên nếu như anh không cho tôi đi... trước khi anh để tôi đi... Không bao giờ - không bao giờ!
, cô gái thét lên. Xaikit nhìn cô ta trong giây lát, chờ dịp thuận tiện và đột nhiên tóm lấy tay lôi đi. Nenxi vừa vật lộn vừa giãy giụa khi đi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh. Hắn ngồi trên một chiếc ghế dài, rồi đẩy Nenxi xuống một chiếc ghế dựa, ra sức giữ cô ta lại. Nenxi hết vật lộn lại cầu khẩn cho đến khi chuông điểm mười hai tiếng, và sau đó mệt mỏi và kiệt sức, cô ta thôi không yêu cầu đi nữa. Sau khi đã đưa ra một lời cảnh cáo và nhiều lời nguyền rủa cấm Nenxi không được tìm cách ra đường đêm hôm ấy, Xaikit để cô ta ngồi yên cho dịu bớt và quay lại với Fâyjin.
Lạ thật!
. Tên ăn trộm nói và lấy tay lau mồ hôi trên mặt.
Con bé kỳ quặc quá chừng!
.
Anh Bin nói đúng đấy
, Fâyjin đáp, vẻ tư lự.
Anh nói đúng đấy!
.
Không biết nó nghĩ gì mà cứ đòi ra đường tối nay, ông thấy thế nào?
, Xaikit hỏi.
Này ông, ông phải biết nó hơn tôi. Cái đó là thế nào?
.
Anh bạn ạ, theo tôi, đó là tính bướng bỉnh, tính bướng bỉnh của đàn bà
.
Phải rồi, tôi cũng nghĩ thế
, Xaikit càu nhàu.
Tôi tưởng mình đã thuần dưỡng được nó, nhưng nó vẫn chứng nào tật ấy
.
Còn tệ hơn trước nữa
, Fâyjin tư lự đáp.
Tôi chưa bao giờ thấy nó như thế, chỉ vì một câu chuyện vặt vãnh
.
Tôi cũng thế
, Xaikit đáp.
Tôi nghĩ rằng nó còn bị bệnh sốt ở trong máu và bệnh chưa dịu hết cho. Có phải thế không?
.
Có thể là thế
.
Nếu nó lại làm toáng lên nữa, tôi sẽ chích một ít máu của nó mà không phải làm phiền đến bác sĩ
, Xaikit nói.
Fâyjin gật đầu đầy ý nghĩa và tỏ vẻ tán thành lối chữa bệnh như thế.
Khi tôi nằm dài thì nó lăng xăng chung quanh không kể ngày đêm còn ông thì như một con chó sói độc ác, ông tránh xa
, Xaikit nói.
Chúng tôi trong thời gian ấy, cũng rất túng, nên tôi nghĩ rằng cái đó không khỏi đã làm cho nó lo lắng khổ sở. Vả lại, nó bị giam giữ ở đây quá lâu nên đâm ra loay hoay... chứ gì nữa?
.
Đúng thế đấy, anh bạn ạ
, lão Do Thái khẽ đáp.
Suỵt!
.
Trong khi lão thốt ra những lời này, cô gái đã xuất hiện và lại ngồi ở chỗ cũ. Đôi mắt cô ta sưng vù và đỏ ngầu. Cô đu đưa người, đầu lắc lư và sau một lát, phá lên cười.
Xem kìa, bây giờ nó lại chuyển từ thái cực này sang thái cực khác
, Xaikit kêu lên, nhìn cô bạn của mình, vẻ hết sức kinh ngạc.
Fâyjin gật đầu ra hiệu cho Xaikit, bảo hắn đừng chú ý tới cô ta nữa, và vài phút sau, Nenxi lại trở lại trạng thái mọi ngày. Trong khi thì thầm với Xaikit rằng không sợ cô ta lại lên cơn lần nữa, Fâyjin cầm lấy mũ và từ biệt, ra đến cửa phòng lão dừng lại rồi nhìn quanh hỏi xem có ai cầm đèn đưa lão xuống cái cầu thang tối om không.
Cầm lấy đèn đưa ông ta xuống
, Xaikit vừa nói vừa nhét thuốc lá vào tẩu.
Nếu lão ngã gãy cổ và làm những người muốn xem cảnh treo cổ phải thất vọng thì thực tiếc. Cầm đèn đưa lão xuống cầu thang
.
Nenxi cầm đèn tiễn lão già xuống cầu thang. Khi hai người đến hành lang, lão giơ ngón tay lên môi, tiến sát cô gái và hỏi thì thầm:
Nenxi, cháu có việc gì thế?
Ông muốn nói gì ạ?
, Nenxi đáp cũng với cái giọng như vậy.
Lý do của tất cả chuyện này
, Fâyjin đáp.
Nếu hắn
, lão lấy ngón tay trỏ gầy gò chỉ lên cầu thang,
nếu hắn tàn nhẫn đối với mày như thế (hắn là một con vật, Nenxi ạ, một con vật thô bạo), tại sao mày không...
.
Cái gì?
. Cô gái hỏi khi Fâyjin dừng lại, miệng lão gần như chạm vào tai cô ta, mắt lão nhìn vào mắt cô ta.
Bây giờ khoan nói đã. Chúng ta sẽ bàn lại điều đó, Nenxi ạ. Nenxi, mày có tao là bạn, một người bạn chung thủy. Tao trong tay có nhiều biện pháp vừa chắc chắn lại vừa không nguy hiểm. Nếu mày muốn trả thù những kẻ xem mày như một con chó... như một con chó! Còn tệ hơn là con chó của nó nữa, bởi vì đôi khi hắn còn vui vẻ với con chó của hắn... thì mày đến với tao. Tao bảo, đến với tao. Hắn chỉ là thằng đê tiện mà mày mới quen biết thôi chứ tao thì biết mày đã lâu, Nenxi ạ
.
Tôi biết ông lắm
, cô gái đáp không mảy may tỏ vẻ xúc động.
Chúc ông ngủ ngon
.
Nenxi lùi lại phía sau khi Fâyjin định bắt tay cô, nhưng lại chúc ngủ ngon lần nữa, giọng rắn ri và gật đầu đầy ý nghĩa đáp lại cái nhìn của lão Do Thái khi chia tay rồi đóng cửa lại.
Fâyjin bước về nhà đăm chiêu theo dõi những ý nghĩ đang vật lộn trong đầu óc lão. Lão nảy sinh ý nghĩ... không phải điều vừa xảy ra - mặc dầu điều đó có xu hướng khẳng định sự ngờ vực mà dần dần và chậm chạp... rằng Nenxi vì chán cách đối xử tàn nhẫn của tên ăn trộm, nên đã gắn bó với một anh bạn mới nào đấy. Sự thay đổi trong cử chỉ của cô ta, cô ta cứ luôn luôn vắng mặt, rời khỏi nhà để đi một mình, thái độ xem ra thờ ơ đối với quyền lợi của đồng bọn, mặc dầu trước đây cô ta hết sức tận tụy với nó, và thêm vào đó, tâm trạng hết sức sốt ruột muốn rời khỏi nhà đêm nay vào một giờ khuya khoắt như thế này, tất cả những điều đó đều chứng minh cho sự ngờ vực và ít nhất cũng làm cho nó gần như thành một điều chắc chắn. Đối tượng của tình yêu mới mẻ này không phải là một người trong bọn tay chân của lão. Cậu này có thể là một cái vốn quý khi có một người giúp đỡ như Nenxi và do đó (Fâyjin tính toán như vậy) cần phải chộp lấy, không được chậm chễ.
Lại còn một mục đích khác nữa, đen tối hơn, cần phải lưu ý Xaikit đã biết quá nhiều chuyện và những lời mắng nhiếc thô tục của hắn làm lão Fâyjin bực tức không kém, vì lão cố che giấu nỗi đau. Cố nhiên con bé phải biết rằng nếu nó đá hắn thì nó sẽ không bao giờ tránh khỏi cơn giận của hắn và cơn giận ấy sẽ trút lên đầu đối tượng của tình yêu mới của con bé và thế nào cậu này cũng bị nguy, có thể dẫn tới tình trạng chân tay cậu ta bị hủy hoại, và có thể cậu ta bị giết.
Cần phải thuyết phục nó một chút
, Fâyjin ngẫm nghĩ,
và có thể là nó sẽ đồng ý đầu độc hắn chăng? Đàn bà đã làm những chuyện như vậy, và còn tệ hơn nữa để có được điều đó. Cái thằng nguy hiểm kia - cái thằng mà ta căm ghét - sẽ biến mất, một đứa khác sẽ chiếm chỗ của nó, và ảnh hưởng của ta đối với con bé - được củng cố thêm vì ta biết cái tội ác này - sẽ là không có giới hạn
.
Những suy nghĩ này thoáng qua trong óc lão Fâyjin một khoảnh khắc, khi ngồi một mình ở phòng của tên ăn trộm; và lúc đầu óc hoàn toàn tập trung suy nghĩ tới những điều đó, lão đã nhân cơ hội có được khi chia tay, liền ngập ngừng đưa ra một vài lời bóng gió để thăm dò cô gái. Cô ta không ngạc nhiên, chẳng làm ra vẻ vờ vĩnh không hiểu ý nghĩa những lời ấy. Nenxi hiểu điều đó rất rõ. Đôi mắt cô ta khi từ biệt chứng tỏ điều đó.
Nhưng có lẽ cô ta không dám thực hiện âm mưu giết Xaikit mà đây lại là một trong những mục đích chính cần phải đạt được. Fâyjin ngẫm nghĩ trong khi lê bước về nhà:
Ta cần phải làm gì để tăng cường ảnh hưởng của ta đối với nó? Ta có thể có được một quyền lực gì mới mẻ?
.
Những đầu óc như vậy có lắm thủ đoạn. Nếu không ép được con bé thú nhận thì lão phải theo dõi, phát hiện đối tượng say mê mới của nó, rồi đe dọa sẽ bộc lộ chuyện này với Xaikit (con bé sợ hắn vô kể). Làm thế, thế nào nó cũng rơi vào mưu mô của lão và phải đồng ý với lão!
Ta sẽ làm được điều đó
, Fâyjin cất cao giọng lớn tiếng bảo.
Lúc đó nó sẽ không dám từ chối ta. Dù có chết nó cũng không dám từ chối. Tao đã tính được tất cả. Các biện pháp đều có sẵn, và phải bắt tay vào việc. Tao sẽ tóm được cổ mày!
.
Lão ném một cái nhìn ghê rợn về phía sau, giơ tay làm một cử chỉ đe dọa về hướng lão đã rời bỏ tên khốn nạn táo bạo hơn mình, lại tiếp tục đi, hai bàn tay xương xẩu sục sạo dưới nếp áo rách rưới, xoắn mạnh các nếp áo trong lòng bàn tay, dường như với mỗi cử động của ngón tay lão bóp nát một tên tử thù của lão.