Chương 1555: Tại sao con bé vẫn chưa tỉnh?


Nghiêm Đồng thẩm thở dài một hơi.

Vốn dĩ hắn ta không mong đứa trẻ đó có thể sống sót, như thể nó sẽ trở thành điểm yếu của 8Cung Trầm Dạ.

Nhưng bây giờ xem ra đứa trẻ đó sống sót cũng tốt.
Ít nhất cậu Dạ cũng sẽ có một mối bận lòng, không 3đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.
Mấy ngày nay, Nghiêm Đổng trơ mắt nhìn Cung Trầm Dạ càng lúc càng cực đoan, nếu cứ tiếp tụ9c thế này có lẽ chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ đi vào con đường phá hoại.
Ảnh hưởng của Lam Đồng chí đến Cung Trầm Dạ quá sâu 6đậm.
Y tá khuyên anh ta đi ra:
Ngày mai anh có thể ở bên cạnh đứa bé rồi, hôm nay gắng nhịn một tí đi.

Ra khỏi phòng điều trị tích cực, Cung Trầm Dạ không rời khỏi bệnh viện.
Nghiêm Đồng khuyên anh ta về, anh ta lại lắc đầu:
Hôm nay, tôi không đi đâu.
Nghiêm Đồng ngạc nhiên:
Tại sao?
Có điều, hắn ta nhanh chóng hiểu ra:
Cậu Dạ, ngày mai cô chủ mới được chuyển ra khỏi phòng điều trị tích cực, anh ở đây cũng không nhìn thấy cô chủ được, về nhà trước đi, đợi sáng ngày mai chúng ta đến đón cô chủ!


Tại sao con bé vẫn chưa tỉnh?
Người y tá giải thích:
Đứa bé vẫn còn nhỏ, thời điểm này thường sẽ ngủ nhiều, ngoại trừ ăn ra phần lớn thời gian đều dành để ngủ, ngủ nhiều mới lớn nhanh được.
Cung Trầm Dạ đứng bên cạnh, nhìn đứa bé một lúc lâu.
Đứa bé nhỏ nhắn này là con của anh ta.
Anh ta không nhìn ra được điểm nào giống anh ta trên gương mặt con bé cả, thế nhưng nhìn thấy con bé, trái tim lạnh lùng sắt đá của anh ta cuối cùng đã cảm nhận được sự ấm áp nên dần dần mềm ra.
Y tá tưởng rằng Cung Trầm Dạ muốn bế đứa bé bèn nói:
Có phải là anh muốn bế bé không? Có lẽ hôm nay không được, đợi ngày mai chuyển đến phòng bệnh thường rồi anh có thể bế bé nhiều hơn.
Cung Trầm Dạ lắc đầu, anh ta không dám bế.
Đứa bé quá nhỏ, quá mềm, tay anh ta nhuốm đầy máu tươi, tuy rằng hôm đó anh ta là người bế con bé đến bệnh viện nhưng hôm đó tình hình gấp gáp, còn bây giờ thì không được, anh ta cảm thấy sợ hãi.
Y tá:
Bể nhiều vào là được.
Đã đến giờ, y tá bảo Cung Trầm Dạ ra ngoài nhưng anh ta không nỡ.
Đến bệnh viện, Cung Trầm Dạ mặc quần áo vô khuẩn lên rồi bước vào phòng điều trị tích cực.
Người y tá phụ trách chăm sóc đứa bé đứng một bên, nói:
Đứa bé này mạng lớn, đã mấy lần chúng tôi đều cho rằng con bé không thể chịu đựng được nữa, không ngờ đến cuối cùng vẫn hóa nguy thành an.
Hơn nữa, tình hình của con bé đang dần dần có chuyển biến tốt, ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh thường được rồi.
Cung Trầm Dạ nhìn chằm chằm vào đứa bé, lúc này con bé hãy còn đang ngủ, vừa ốm vừa nhỏ, hai bàn tay siết chặt lại thành quyền, chỉ có một mẩu tí ti.
Vượt xa phỏng đoán của Nghiêm Đồng, thậm chí đã vượt qua cả phỏng đoán của chính Cung Trầm Dạ.
Nếu như cuối cù5ng sự việc không được giải quyết ổn thỏa, có lẽ kết quả dành cho tất cả mọi người sẽ là một tai nạn mang tính hủy diệt.
Thế nhưng, bây giờ có đứa bé đó ở đây, Nghiêm Đồng nhìn thấy một tia hy vọng.
Cung Trầm Dạ lắc đầu:
Tôi đợi ở đây.
Anh ta không muốn về nhà họ Cung, nơi đó có quá nhiều người chết, quá lạnh lẽo.

Quay về đó, anh ta cũng không ngủ được.

Nghiêm Đồng khuyên nhủ một lúc lâu mà Cung Trầm Dạ vẫn không chịu đi, thể hiện rõ là anh ta đã quyết định rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão.