Chương 116: Con mèo thành tinh
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 619 chữ
- 2022-02-04 07:10:16
Đi nhanh, đi nhanh...
Cô nhẹ nhàng đá tấm thảm.
Bé mèo co rụt người, vùi mặt vào trong móng vuốt, đôi mắt cẩn thận nh8ìn cô không buồn nhúc nhích.
Không hiểu sao cả khuôn mặt Tô Cẩn nóng bừng, cô lập tức đứng dậy, mở cửa đi vào nhà.
Đan Thần Huân giật giật khóe môi, anh đi đến trước cửa, dùng một tay ôm lấy bé mèo con.
Cô ngoảnh lại thấy Đan Thần Huân5 đứng ở cửa thang máy, người đàn ông khoanh tay trước ngực dựa người vào tường, đang nhìn cô chằm chằm.
Anh đeo khẩu trang, trên mặt hiện ra ý cười, trong mắt thoáng qua vẻ hứng thú.
Căn nhà này quá vắng vẻ, có bé mèo ở cạnh cô sẽ có sức sống hơn.
Cũng như lúc này...
Anh làm gì đấy?
Tô Cẩn đang đổi dép trước cửa nhìn chằm chằm con thú nhỏ trong khuỷu tay anh, ánh mắt lạnh lẽo dọa bé mèo con run rẩy, rúc vào trong vòng tay người đàn ông.
Nhận nuôi nó.
Người đàn ông vỗ đầu bé mèo con:
Trong nhà cô quá vắng vẻ, nuôi thú cưng để thêm sức sống.
Meo... Meo...
Ăn vạ à?
C6ô gái định xách bé mèo con lên, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
Tô Cẩn hừ lạnh, xem ra không đuổi được rồi.
Cô ngồi xổm xuống nói lý lẽ với nó:
3Đây là nhà tạo chứ không phải nhà mày, mặt dày không phải là mèo ngoan đầu.
9
Meo...
Đừng giả vờ đáng thương, tạo không dễ lừa đâu! Đi nhanh lên...
Người đàn ông cong môi, anh đặt bé mèo con xuống đất, vỗ đầu nó:
Chúc mừng mày đã có nhà.
Hình như bé con hiểu, nhảy nhót chạy vào phòng khách, trông vô cùng vui vẻ.
Không được lên ghế sofa!
Không được lên bàn ăn!
Không được đến gần tao!
Đừng tỏ ra tội nghiệp, phải hiểu quy tắc, nếu không tao sẽ ném mày ra ngoài!
Tô Cẩn đứng trong phòng khách đưa ra quy tắc với con thú nhỏ bên cạnh chân.
Đan Thần Huân phát hiện cô bác sĩ pháp y lạnh lùng này cũng có điểm đáng yêu, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất dễ mềm lòng.
Vì vậy anh mới ôm bé mèo vào, đúng như anh dự đoán, cô không nỡ ném bé mèo ra ngoài.
Đúng là một con mèo thành tinh!
Tô Cẩn buồn cười, cô cau mày không nói câu nào, đôi giày đi vào phòng khách.
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách vang lên tiếng trách mắng của cô gái.
Đan Thần Huân đang cởi áo khoác, khóe môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt sáng ngời.
Cô gái nói một đồng nghĩ một nẻo.
Vừa rồi bước ra thang máy anh đã thấy tình cảnh cô
dạy dỗ
bé mèo, tuy lời nói lạnh lùng nhưng lại rất thú vị.
Meo...
Vẫn không đi?
Thấy cô càng trợn to mắt hơn, anh lại nói thêm:
Đương nhiên, nhà cô do cô quyết định.
Tô Cẩn đứng yên nhìn chằm chằm con thú nhỏ trong tay anh, bẻ mèo con mềm mại đáng yêu lại tỏ ra đáng thương như đang cầu xin, khiến người ta không nỡ độc ác.
Dường như bé mèo con không sợ cô, nó dụi má vào dép cố, dáng vẻ rất thân thiết.
Người đàn ông nhìn tình cảnh này, ý cười trên khóe môi càng rõ ràng hơn, đôi mắt đen láy nhìn bóng lưng gầy yếu của cô gái. Tô Cẩn cảm nhận được ánh mắt của anh, ngoảnh lại lạnh lùng nói:
Anh mang về, anh chịu trách nhiệm nuôi nó.
Nói xong đã rời khỏi phòng khách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.