Chương 137: Đổi ý rồi, có được không?


Ba tiếng trước, Đan Thần Huân gọi điện thoại cho ông ta, lúc ấy Ấn Văn Lương vô cùng kích động, vui vẻ đến mức chỉ muốn đứng lên nhún nh8ảy.

Đan Thần Huân dặn ông ta không được để lộ ra, đừng hỏi nhiều, đúng bảy rưỡi đến khu vực bên cạnh bệnh viện Nhân Ái đón anh.3
Đan Nguyên Khôn vẫn đang ở bên trong, ông mở cửa, lúc đi ra còn khuyên anh:
Bình tĩnh một chút.

Đan Thần Huân gật đầu, nhẹ nhàng đi vào.
Ông cụ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, Đan Thần Huân chú ý đến chiếc bình hoa vỡ nát bên cạnh bàn đọc sách, ba toong đầu rồng bị ném trong góc.
Anh đi đến nhặt gậy ba toong lên rồi quay lại trước cửa sổ.
Ông nội...
Anh đưa gậy ba toong lên.
Đan Chẩn Thiên không nói gì, một lúc lâu sau mới ngoảnh lại, ông cụ nhìn lướt qua gậy ba toong, khuôn mặt uy nghiêm.
Cháu xin lỗi vì chuyện lần này nhưng hy vọng ông hiểu cho cháu, việc này không liên quan đến công việc của cháu..
Đan Thần Huân dùng hai tay cầm gậy ba toong, vẻ mặt nghiêm túc:
Cháu sẽ giữ đúng lời hẹn năm năm, xin ông tôn trọng cháu, để cháu có được quyền tự do trước khi đến thời gian...


Ông đổi ý rồi, có được không?
Ông cụ cướp lấy gậy ba toong, trợn mắt nói:
Bị người ta truy sát, ở hiện trường có dấu vết bắn súng, đừng nói là nó không liên quan đến công việc của cháu! Ông chưa già đến mức lẩm cẩm, không biết công việc này nguy hiểm đến mức nào!

Trên đường quay về, cậu chủ vẫn luôn im lặng, quản gia thấy sắc mặt anh không tốt nên không dám hỏi nhiều.
Quay về nhà9 họ Đan, đúng lúc thấy ông cụ đang chia gia sản.
Không cần biết quá nhiều.
Đan Thần Huân sải bước đi lên tầng.

ở hiện trường tai nạn xe cộ có đầu đạn, em có bị bắn trúng không?
Người phụ nữ không yên tâm đánh giá từ trên xuống dưới.

Không.
Đan Thần Huân thản nhiên mỉm cười rồi chỉ vào phòng sách, ra hiệu mình muốn đi gặp ông cụ trước.
Đan Tuyết Nhu gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở anh:
Nói chuyện tử tế với ông nội, đừng cãi ông nữa.


Em có chừng mực.
Anh đi đến cửa phòng sách, gõ cửa,
Đến phòng ngủ 6chính trên tầng hai, anh thấy bác sĩ riêng đi từ trong phòng ra.

Cháu về rồi à?


A Huân, vết thương của em.
Trong phòng khách, Đan Tuyết Nhu chạy tới, lo lắng đánh giá khuôn mặt anh.

Vết thương nhỏ thôi.
Anh nghiêng người đi không để cô ta thấy vết thương bị đạn bắn ở trên bụng, tránh việc cô ta lại làm ầm lên.
Vị bác sĩ này hơn 40 tuổi, là bác sĩ 5riêng của nhà họ Đan và cũng là bạn thân của ông Đan. Ông nhìn Đan Thần Huân lớn lên, thậm chí còn coi anh như con mình, thấy anh vẫn bình an thì vô cùng vui mừng.

Chú Nhan, tình hình của mẹ cháu thế nào?


Không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ thôi.
Bác sĩ Nhan trách:
Cháu đấy, từ nhỏ đến lớn cử làm mẹ cháu lo lắng, đang yên đang lành lại đi làm cảnh sát. Công việc này rất dễ làm mất lòng người ta, nhất là đám người xã hội đen, cũng như chuyện lần này...


Chuyện lần này không liên quan đến công việc.
Đan Thần Huân cảm ơn ông rồi sải bước đi vào phòng ngủ. Bác sĩ Nhan đứng bên ngoài thở dài, cầm hộp thuốc rời đi. Bà Đan vừa ngủ thiếp đi, một người giúp việc trung niên ngồi bên cạnh giường chăm sóc, Đan Thần Huân chỉ vào xem chứ không làm phiền bà nghỉ ngơi, sau đó lập tức đi xuống tầng.
Đan Thần Huân không nói gì, khuôn mặt điển trai rất bình tĩnh, anh không có đủ chứng cứ nên chưa thể nói cho ông cụ biết người truy sát anh là ai. Vì vậy anh không cãi lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.