Chương 204: Không muốn can thiệp vào cuộc sống của cô
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 698 chữ
- 2022-02-06 10:49:38
Anh đi đến quầy lễ tân thì nhận ra Đan Tuyết Nhu đã trả tiền, sau đó anh đưa Tô Cẩn rời khỏi nhà hàng.
Trên đường về Tổng 8cục, bầu không khí trong xe khá nặng nề, lúc chiếc xe chạy vào cửa lớn Tổng cục, Đan Thần Huân nói:
Nếu tôi làm cô thấy khó chịu 3thì tôi xin lỗi, tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống của cô, tôi chỉ cảm thấy ngồi xe an toàn hơn.
Đan Thần Huân yên lặng đánh giá ông ta, cầu giải thích của ông ta hợp tình hợp lý không hề có thiếu sót hoặc sơ hở, chắc là nói thật.
Tiếp theo, Đan Thần Huân lại nói cho ông ta biết về mối quan hệ giữa Tạ Húc Khang và di Trương.
Dù là đi ra ngoài h9ay với chứng bệnh dị ứng đặc biệt trên người cô.
Tô Cẩn chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ. Xe dừng lại trong bãi đỗ xe. Cô mở cửa 6xuống xe, chờ đến khi người đàn ông xuống xe mới nói:
Nếu Viên Khả đồng ý, tôi có thể chấp nhận.
Tạp chí gì?
Thế giới sinh vật.
Đan Thần Huân không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ông ta.
Ô, quyển tạp chí đó...
Tạ Ái Dân gật đầu:
Lúc trước tôi từng tham gia một câu lạc bộ những người yêu rắn được gọi là liên minh Xà Thần, câu lạc bộ sẽ gửi tạp chí đến hằng tháng, tuy mấy năm nay tôi không tham gia hoạt động nữa nhưng vẫn giúp đỡ bọn họ, vì vậy vẫn nhận được tạp chí mỗi tháng.
Thật bất ngờ là Tạ Ái Dân lại rất bình tĩnh, ngoại trừ lúc đầu có tỏ ra đau lòng thì sau đó chỉ nhắm chặt mắt, hai tay đan vào nhau siết chặt lại, cánh tay mơ hồ run rẩy.
Hình như ông không bất ngờ lắm?
Hạ Bân hỏi.
Nói xong, cô gái đã đi 5được mấy bước.
Ảnh mắt Đan Thần Huân lóe sáng, lập tức cong môi cười nhẹ, anh sải bước đi theo sau, hai người lần lượt đi vào tòa nhà Tổng cục.
Mười một giờ khuya, những tổ viên đi ra ngoài điều tra đã trở về, đang ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi. Ông bà Tạ vẫn ở trong phòng thẩm vấn, không được Đan Thần Huân cho phép, Hạ Bân không dám thả đi. Đan Thần Huân vào phòng thẩm vấn, cùng Hạ Bân thẩm vấn Tạ Ái Dân thêm một lần nữa.
Ông Tạ, ông thích rằn à?
Đan Thần Huân nói thẳng vào chủ đề.
Trước kia tôi khá thích.
Ngồi trong không gian kín quá lâu, Tạ Ái Dân cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bây giờ không thích à? Vậy đống tạp chí trong nhà họ Tạ là ai mua?
Tạ Ải Dân không nói gì, mãi sau mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vằn vện tia máu:
Thật ra tôi cũng từng nghi ngờ.
Ông biết?
Đan Thần Huân nhướn mày.
Không, chỉ là nghi ngờ thôi...
Ông ta nhớ lại:
Tháng trước, có một tối tôi thấy không khỏe nên về nhà sớm, lúc ấy đã hơn mười giờ rồi, mấy ngày rồi tôi không gặp Tiểu Khang nên muốn qua thăm nó, tôi đi đến phòng ngủ thì thấy chị Trương bước ra từ phòng nó.
Chị ta nói mang sữa bò đến cho Tiểu Khang uống, lúc ấy trong tay cũng cầm một cái cốc không nên tôi không để ý lắm. Hai ngày sau, tôi và vợ về nhà, lúc đó đã hơn một giờ sáng rồi, tôi tắm xong đi xuống tầng rót nước thì phát hiện Tiểu Khang đi ra từ hành lang tầng một, bên đó chỉ có căn phòng của chị Trương.
Nói đến đây, ông ta đưa tay ôm trán, vẻ mặt rất đau khổ:
Tôi luôn cảm thấy không thích hợp, từng nghĩ đến mặt đó nhưng một chàng trai 19 tuổi và một người giúp việc hơn 40 tuổi. Tôi không tin sẽ xảy ra chuyện như thế! Không ngờ... không ngờ là thật!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.