Chương 218: Nếu quen cô từ hai năm trước
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 661 chữ
- 2022-02-06 10:49:42
Tô Cẩn đánh giá nét mặt anh.
Anh nghi ngờ Tạ Húc Mỹ nhưng không nói ra, là muốn xem phản ứng của hung thủ thật sự? Trong lòng anh 8đã có đối tượng tình nghi rồi?
Người đàn ông nở nụ cười rồi nhìn cô, càng đánh giá cô cao hơn.
Hơn nữa, cô ta cũng không giải thích về chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể nạn nhân.
Theo logic bình thường, chắc chắn hung thủ sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện, Tạ Húc Mỹ lại không làm vậy mà cảnh sát hỏi gì cô ta trả lời điều đó.
Cách trả lời này giống như cô ta đang bịa chuyện hơn.
Thoạt nhìn lời khai của cô ta rất hợp lý, không chê vào đâu được nhưng lại có rất nhiều sơ hở...
Anh dừng lại, nhìn Tô Cẩn rồi nói:
Cô ta biết nhiều điều như vậy, chắc chắn cũng biết hung thủ là ai.
Tô Cẩn, nếu tôi quen cô t3ừ hai năm trước, tôi sẽ điều cô đến Tổng cục từ sớm.
Tô Cẩn cau mày, có rất ít người gọi tên cô, lúc trước đến nhà hàng anh cũng 9gọi như vậy, lúc đó đang tập trung điều tra nên cô không để ý lắm.
Lúc này cô lại có cảm giác không diễn tả được, cô không quen vớ6i việc một người đàn ông gọi mình như vậy. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô lại hỏi một câu:
Anh biết Tạ Húc Mỹ không phải hung thủ, đúng không?
5
Đúng.
Người đàn ông thừa nhận rồi hỏi cô:
Cô nói điểm đáng nghi thứ hai đi.
Tạ Húc Mỹ nói đã biết di Trương và nạn nhân có mối quan hệ không thể cho ai biết, nhưng phản ứng hôm đó của cô ta không giống đã biết từ trước. Tôi cảm thấy cô ta đang nói dối.
Tô Cẩn nhìn anh, có đôi khi không thể không khâm phục người đàn ông này, mạch suy nghĩ rõ ràng, phân tích kỹ càng. Đôi mắt anh đủ để thấy rõ lòng người, nếu nói dối ở trước mặt anh sẽ không che giấu được.
Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đâu phải xác chết.
Người đàn ông mỉm cười với cô, giọng điệu bông đùa. Tô Cẩn lập tức chuyển tầm mắt, nhìn lùm cây ngoài cửa:
Anh biết hung thủ là ai à?
Tôi đâu phải thần.
Người đàn ông đút tay vào túi, cúi đầu nhìn chằm chằm vầng trán trắng nõn của cô. Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tô Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau. Đôi mắt người đàn ông này như một vòng xoáy nơi biển sâu, dường như chỉ nhìn lướt qua cũng có thể khiến người ta chìm sâu vào trong đó.
Tổ Cẩn hơi hoảng hốt rồi nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên.
Hung thủ là người mà cô ta rất quen thuộc.
Trong số người quen, ngoại trừ người trong nhà hàng thì chỉ còn ba mẹ cô ta. Đan Thần Huân mỉm cười, hai người yên lặng đứng một lúc, chờ đến khi mặt trời ngả về Tây mới rời khỏi khu nhà.
Đêm nay toàn bộ tổ viên tổ trọng án về nhà nghỉ ngơi, một mình Đan Thần Huân trực ca đêm, anh chuyển toàn bộ tài liệu và lời khai đến phòng giải phẫu.
Tô Cẩn mặc áo blouse, ngước mắt nhìn tài liệu đặt đầy trên bàn, lạnh lùng nói:
Họ Đan, đừng được đà lấn tới, tôi là bác sĩ pháp y, không có nghĩa vụ phá án giúp anh! Lần trước tôi điều tra giúp anh cũng là theo nhu cầu!
Lần này cô muốn cái gì? Tôi có thể cho cô giống lần trước.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đối diện, nụ cười vui vẻ và hấp dẫn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.