Chương 239: Xảy ra chuyện (2)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 675 chữ
- 2022-02-06 10:50:32
Đan Thần Huân cau mày sải bước đi vào Đan Uyển, một dãy vệ sĩ đứng thắng trước cửa phòng khách. Vừa thấy anh, cả nhóm người khom lưng chào.
8
Đan Thần Huân đi vào phòng ngủ trên tầng, trong phòng ngủ có rất nhiều người.
Ông cụ Đan, bà Đan, Đan Nguyên Sâm và Đan Tuyết Nhu đ3ều có mặt, còn có năm sáu người giúp việc nữa.
Ông nội...
Ông cụ Đan giơ tay ra hiệu anh cứ thưởng thức trà trước đã. Đan Thần Huân nhấp một ngụm, trong vị ngọt xen lẫn chút đắng chát, hòa quyện vào nhau tạo ra một hương vị độc đáo.
Vân Thượng Long Tỉnh?
Anh nhẹ nhàng lắc chén trà, hương thơm tỏa ra theo từng gợn sóng lăn tăn.
Tạm thời không có gì đáng ngại, mọi người có thể yên tâm.
Bác sĩ Nhan cất ống nghe đi,9 thấy Đan Thần Huân thì mỉm cười nói với anh:
A Huân, bố cháu không sao đâu.
Cảm ơn chủ Nhan.
Đan Thần Huân đi đến trước giường, bà6 Đan túm lấy cánh tay anh, vành mắt đỏ hồng.
Đan Chấn Thiên nở nụ cười, nói:
Đúng là chỉ có cháu biết cách thưởng thức.
Ở trong nhà họ Đan, ngoại trừ hai ông cháu bọn họ, những người khác đều không thích uống trà mà lại thích mấy thứ phương Tây hơn.
Đan Chẩn Thiên ngồi chính giữa chiếc bàn tử đàn theo phong cách phục cổ, trên bàn bày giá bút lông và nghiên mực. Trên giá có mấy chục chiếc bút lông kích cỡ khác biệt, màu lông cực đẹp, nghiên mực ngọc xanh là đồ cổ từ cuối triều đại nhà Thanh.
Đan Tuyết Nhu là người giỏi lấy lòng ông cụ, cô ta đã trả giá cao trong hội đấu giá để mang những thứ này về biếu ông cụ.
Đừng lo lắng, anh còn chưa thấy A Huân lập gia đình, không chết được.
Ông vẫn còn tâm trạng vui đùa.
Đừng nói nhảm, không may mắn!
Bà Đan ngồi xuống mép giường, vỗ vào ngực ông. Ông Đan che ngực, nói mà không hề lo lắng:
Sống chết đã có số mệnh, nghĩ thoáng đi là được.
Hừ!
Đan Chẩn Thiên đứng ở cuối giường hừ lạnh, chống gậy ba toong đi ra ngoài.
Ừm, là lá trà mới năm nay, cháu thấy thế nào?
Ông cụ thích trà đạo, cứ nói đến trà, dường như khuôn mặt luôn nghiêm khắc cũng trở nên ấm áp hơn.
Có thể so sánh với rượu ngon sương sớm.
Đan Thần Huân đánh giá.
Ông cụ không hiểu nổi loại cà phê đậm đặc đắng chát có gì dễ uống, mà lại hơn cả kỹ nghệ trà đạo đã truyền thừa mấy ngàn năm của quốc gia?
Ông cụ thưởng thức mấy ngụm trà rồi nhìn Đan Thần Huân ngồi phía đối diện, ông rất hài lòng với đứa cháu trai này.
Đan Thần Huân ngồi xuống, hiếm khi nào hai ông cháu có thể bình tĩnh ngồi chung với nhau lâu như vậy.
Uống trà đi.
Ông cụ Đan đặt một chén trà còn bốc hơi nóng ở giữa bàn. Trong không khí tràn ngập hương trà, căn phòng sách yên tĩnh trở nên ấm áp hơn.
Trước mặt Đan Chấn Thiên có một bộ ấm trà tử sa, nước đã đun sôi, ông cụ làm nóng ẩm và chén trà trước rồi bắt đầu từng trình tự pha trà.
Đan Thần Huân đứng đối diện ông cụ, yên lặng chờ đợi. Lá trà qua lẫn nước thứ ba, ông cụ không ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nói:
Ngồi đi.
Anh ôm lấy vai mẹ nhẹ nhàng vỗ về, im lặng an ủi.
Đan Nguyên Khôn đã tỉnh, sắc mặt5 hơi tái nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Lúc đi ra cửa, ông cụ quay người lại nói:
A Huân, đi theo ông một lát.
Đan Thần Huân nhìn thoáng qua bổ rồi lập tức theo ông cụ đi ra ngoài.
Phòng sách tầng hai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.