Chương 241: Người mà anh muốn (2)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 663 chữ
- 2022-02-06 10:50:29
Anh nói xong liền đứng dậy, cơ thể cao lớn thẳng tắp đầy áp lực.
Nếu ông cứ ép thì sao?
Ông cụ dựa vào lưng ghế, khuôn mặt uy nghiêm, giọng 8điệu không cho phép cãi lại.
Vậy thì cháu sẽ rời khỏi nhà họ Đan.
Đan Thần Huân tuyệt đối không chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt3.
Đan Chẩn Thiên im lặng, khuôn mặt nặng nề, ông xua tay.
Tô Cẩn ngủ rất say, vẫn giữ nguyên một tư thế không hề thay đổi.
Người đàn ông đứng trước sofa, cụp mắt ngắm nhìn khuôn mặt cô, anh đứng một lúc lâu mới rời đi...
Sáu giờ tối, anh đi ra phòng khách, cô gái vẫn đang nằm trên ghế sofa. Đan Thần Huân vào nhà bếp chọn một miếng bít tết trước, sau đó lại quay về phòng khách.
Bà Đan nghe vậy cũng thở phào, thấy anh vẫn nghiêm mặt tưởng anh đang lo lắng cho bệnh tình của bố thì không hỏi nhiều nữa. Bà tiễn anh ra cửa chính, Đan Thần Huân không cho bà đi theo nữa. Bà Đan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giữ chặt anh:
Việc mà quản gia Ấn nói, có thật vậy không?
Người đàn ông cong môi, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, chỉ nói
con đi đây rồi sải bước rời khỏi biệt thự.
Bà Đan nhìn anh lái xe rời đi, khẽ thở dài.
Anh ở nhà họ Đan hai tiếng, lúc về căn hộ đã là giữa trưa.
Đan Thần Huân gật đầu rồi rời đi.
Anh quay về phòng ngủ, lú9c này trong phòng ngủ chỉ còn lại vợ chồng ông bà, gia đình họ nói chuyện một lúc. Bà Đan thấy con trai vẫn luôn nghiêm mặt, đoán anh và công6 cụ lại xảy ra xung đột, sau khi tiễn anh ra khỏi phòng ngủ còn hỏi:
Ông nội muốn con tiếp quản công việc gia đình à?
Đan Thần Huân5 không nói gì, lúc đi xuống tầng một mới nói:
Con đã đồng ý sẽ xem xét.
Gọi mấy lần cũng không thấy cô gái nhúc nhích tí nào.
Đan Thần Huân vội vàng đi lấy túi chườm lạnh, dùng khăn mặt đặt trên trán cô, sau đó gọi cho Lương Tiêu.
Cậu chủ Đan, hôm nay ngọn gió nào thổi tới, lại làm phiền cậu tự gọi cho tôi thế?
Điện thoại lập tức kết nối, giọng nói cợt nhả của Lương Tiêu vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Loại thuốc hạ sốt nào an toàn nhất, hiệu quả nhất?
Đan Thần Huân hỏi luôn.
Ai bị sốt thế?
Lương Tiêu đang ở trong văn phòng bệnh viện, anh ta cởi áo blouse, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đan Thần Huân bước tới vỗ nhẹ vào má cô, lúc đầu ngón tay chạm đến làn da cô gái, anh giật mình vì nóng.
Chắc bị sốt rồi...
Khuôn mặt anh nặng nề, khẽ gọi cô:
Tô Cẩn? Tô Cẩn?
Tổ Cẩn vẫn chưa dậy, đôi mắt nhắm chặt, anh nhìn đồng hồ đã là 6 giờ 7 phút, đáng ra cô phải dậy rồi.
Anh không gọi cô, muốn cô ngủ thêm một lát nữa nên đành ngồi xuống ghế sofa chờ đợi.
Mười phút sau, cô gái vẫn không tỉnh lại.
Đừng hỏi nhiều.
Đan Thần Huân mất kiên nhẫn, anh nhìn cô gái nằm trên ghế sofa, lúc này khuôn mặt cô đã dần đỏ ửng.
Lương Tiêu nhún vai, đã quen với tính cách lạnh lùng của anh, lập tức nói cho anh mấy tên thuốc:
Hai loại đầu là thuốc Tây có hiệu quả rất nhanh, loại cuối cùng là thuốc Trung, tuy hiệu quả không nhanh nhưng an toàn nhất.
Đan Thần Huân đáp lời rồi lập tức cúp máy.
Nghe thấy tiếng tút tút, Lương Tiêu nhìn chằm chằm màn hình. Anh ta mỉm cười bất đắc dĩ, đi mấy bước mới cảm thấy không ổn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.