Chương 243: Xấu tính
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 689 chữ
- 2022-02-06 10:50:26
Đan Thần Huấn túm chặt cổ áo anh ta, kéo mạnh một cái, lôi anh ta ra ngoài.
Anh đóng cửa lại, giọng nói khẽ khàng, lạnh b8ằng:
Đi.
Ồ, bị sốt có thể nặng có thể nhẹ, vậy thì tôi càng phải ở lại, không có bác sĩ sao được?
Anh ta lẩm bẩm, lại đi về phía cửa:
Mở cửa đi, cậu đừng căng thẳng như thế, tôi đầu ăn thịt cô ấy!
Cậu đi nhanh lên.
Khuôn mặt Đan Thần Huân đen sì, tiếp tục đuổi.
Lương Tiêu cau mày nhưng thấy Đan Thần Huân kiên quyết như vậy, anh ta không tiện ép buộc nữa.
Được rồi, chờ cậu kết hôn, tôi sẽ đến gặp cô ấy sau.
Anh ta khẽ lẩm bẩm, đút tay vào túi đi về phía thang máy.
Lúc anh ta đi vào thang máy còn không cam lòng nhìn thoáng qua, ánh mắt đó như hận không thể nhìn xuyên qua cửa, nhìn cô gái trong phòng một lần.
Anh đưa tôi về nhà đi.
Anh vừa đến gần, cô gái đã chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng hơi khàn.
Cô đang bị sốt, phải uống thuốc trước đã..
Anh mở hộp thuốc ra, dựa theo hướng dẫn sử dụng để lấy thuốc cho cô.
Tô Cẩn nhận lấy, uống hết trong một lần, người đàn ông rót nước cho cô nhưng cô lại lắc đầu:
Không cần.
.
Không thể uống hết số thuốc này được! Để tôi khám cho cô ấy...
Lương Tiêu sống chết không chịu đi, cứ nhất quyết phải gặp người đẹp trong phòng:
Mở cửa, mở cửa, đừng để cô ấy ngất xỉu! Khó lắm mới tìm được một cô bạn gái, nếu chết sẽ rất đáng tiếc, tôi không muốn cậu cô đơn cả đời đầu...
Đan Thần Huân nghe vậy lại hừ lạnh:
Cút!
Cậu chủ Đan à, sao cậu xấu tính thế, dù sao chúng ta cũng từng có tình cảm, có bạn gái mà không giới thiệu c3ho tôi làm quen à? Lúc tôi có bạn gái luôn kể cho cậu đầu tiên!
Lương Tiêu phàn nàn.
Cậu có đi không?
Đan Thần Huân m9ất kiên nhẫn, siết chặt cái túi trong tay.
Cô nói xong đã đứng lên đỉnh đi, vừa đi được một bước đã thấy đầu óc choáng váng, Đan Thần Huân vội đỡ tay cô. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi một lát để cảm giác choáng váng giảm bớt.
Cô ít khi bị bệnh, từ nhỏ đến lớn số lần bị bệnh có thể đếm trên một bàn tay, chứ đừng nói đến việc bị sốt. Trong ấn tượng của cô, hình như đây là lần đầu tiên cô bị sốt. Cô không thấy lạnh, có lẽ virus khiến cơ thể bị viêm nhiễm, từ đó gây ra triệu chứng sốt cao. Khuôn mặt Tô Cần nóng hổi, cô dựa vào ghế, trong mắt vằn tia máu.
Đan Thần Huân nhìn anh ta rời đi mới quay về căn hộ.
Tô Cẩn ngồi trên ghế sofa, cô hơi cúi đầu, ngồi ngay ngắn không hề nhúc nhích.
Lúc Tô Cần mở cửa ra, anh nhận ra khuôn mặt cô còn đỏ hơn vừa rồi, có lẽ đã s6ốt cao hơn. Lương Tiêu chú ý đến động tác bóp túi của Đan Thần Huân, ánh mắt nhìn thoáng qua tên thuốc, đúng là ba loại thuốc mà5 anh ta đã nói đến.
Cô ấy bị ốm à?
Anh ta lập tức đoán được.
Bị sốt.
Còn ba viên nữa.
Người đàn ông lại lấy thuốc cho cô. Tô Cẩn vẫn không do dự uống hết sạch, sau đó nhắm mắt chờ đợi thuốc phát huy tác dụng.
Cô tin tôi vậy à? Không sợ tôi cho cô uống thuốc độc à?
Đan Thần Huân nửa đùa nửa thật, sắc mặt hơi dịu đi. Tô Cẩn không mở mắt ra, sau một lúc lâu dần kìm nén được cảm giác khó chịu trong lòng mới nói:
Tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết tác dụng của những loại thuốc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.