Chương 245: Không đào góc tường của cậu


Đan Thần Huấn lùi lại đứng cách cô mấy bước, Lương Tiêu bước tới đứng sau lưng anh.


Xảy ra chuyện gì thế? Cô ấy bị dị ứng người khác phải 8à?
Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ của cô gái, cau mày nói:
Sao cậu có thể đến gần cô ấy?

Lương Tiêu ngồi xuống chiếc ghế da ở trước bàn sách:
Rất khó giải quyết.

Anh ta vỗ cằm, khuôn mặt đẹp trai trở nên nghiêm túc:
Nói từ góc độ y học, căn bệnh này không phải bệnh không thể chữa, không ảnh hưởng đến tuổi thọ, hơn nữa sau khi nghiên cứu những bệnh án ít ỏi đã phát hiện ra phần lớn đều do nhân tố tâm lý gây ra. Có lẽ trong lòng cô ấy sợ hãi đàn ông nên mới kiêng dè, ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý, khiến cơ thể xuất hiện một loạt triệu chứng theo cơ chế tự bảo vệ..


Rất đặc biệt...
Lương Tiểu nhướn mày nhắc lại ba chữ này.
Có thể nghe được lời đánh giá này từ cậu chủ Đan, có thể thấy đó là người không bình thường, nhất là phụ nữ.
Đan Thần Huân đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía anh ta nên anh ta không nhìn thấy vẻ mặt.
Anh đứng thẳng trước cửa sổ yên lặng một lúc, mãi sau mới khẽ nói:
Cô ấy rất đặc biệt.

Đan Thần Huân ra hiệu với anh 3ta, hai người đi sang một bên rồi anh kể sơ qua về tình hình của Tô Cẩn.

Nói cách khác, cô ấy không dị ứng với cậu?
Đây là lần đầu tiên 9Lương Tiêu nghe nói đến chuyện này. Lúc học Đại học y, trong sách có ghi chép vô số bệnh án, có đủ loại chứng bệnh nan y. Chứng dị ứng người khác 6phải rất hiếm có, trên thế giới chỉ có một phần một tỉ người có thể mắc chứng bệnh này, bởi vậy không có nhiều bệnh án. Dù vậy, Lương Tiêu chưa từ5ng nghe nói về tình huống chỉ miễn dịch với một người, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, cũng có thể là phản ứng của cơ thể, không loại trừ một số người khác phải đặc biệt, thậm chí còn bài xích, dị ứng với người đồng tính.

Lương Tiêu mỉm cười:
Nhưng cô ấy không dị ứng với cậu, có lẽ đây là ý trời! Cậu chủ Đan, nói thật đi, cậu có ý với cô ấy hả?

Ánh mắt anh ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nhớ đến tình cảnh Đan Thần Huân lo lắng căng thẳng đến rối loạn, anh ta khẽ cười.
Hình như cậu chủ Đan động lòng xuân rồi?
Hình như cậu rất... quan tâm đến cô ấy?
Lương Tiêu nói thẳng, trong giọng nói không che giấu được sự kích động.
Đan Thần Huân không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn về phía ghế sofa, lúc này Tô Cẩn từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt bình tĩnh, hơi thở nhịp nhàng, không còn gì đáng ngại nữa.
Lương Tiêu chú ý đến ánh mắt người đàn ông không hề che giấu vẻ lo lắng kia.

Có cách chữa căn bệnh này không?
Vừa đi vào, Đan Thần Huân đã hỏi.
Trước đó anh vẫn muốn hỏi nhưng Lương Tiêu quá nhiều chuyện, anh không muốn Tô Cẩn bị làm phiền nên vẫn không đề cập đến.
Đan Thần Huân liếc nhìn anh ta:
Lần sau cách xa cô ấy ra! Cậu suýt đã hại chết cô ấy đấy!

Tôi không biết tình hình mà... Nếu cậu giới thiệu cho chúng tôi làm quen từ trước, nói rõ ràng ra thì sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Lương Tiêu nhân cơ hội phàn nàn.
Đan Thần Huân cau mày, sau đó dẫn anh ta vào phòng sách.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.