Chương 252: Kỹ thuật quá kém
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 613 chữ
- 2022-02-06 10:50:40
Ôi đệt!
Viên Khả chợt phát hiện mình nghèo từ, ngoại trừ câu đối đệt
thì không tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình.
Pháp y8 Tô và đội trưởng Đan?
Nói xong, cô hấp tấp chạy đến khu đánh boxing. Hạ Bân muốn gọi cô lại, nhưng cô gái 5này chạy quá nhanh, chớp mắt đã không thấy đầu.
Sếp, tôi cũng muốn học!
Viên Khả chạy đến tham gia, thật ra cô đang cố ý muốn xem phản ứng của sếp.
Ôi đệt!
Viên Khả quá kích động, dường như đã phát hiện bí mật cực lớn.
Cô phải giữ bí mật vi9ệc pháp y Tô không dị ứng với sếp, nếu không sếp...
Hạ Bân đưa tay làm động tác cắt cổ để cảnh cáo.
Đã rõ.
Viên Khả nháy mắt mấy cái, âm 6cuối kéo thật dài, khuôn mặt xinh đẹp như tên trộm nhỏ.
Tô Cẩn nhìn anh, siết chặt nắm đấm.
Ở bên kia, Viên Khả học nhanh hơn nhiều, đã bắt đầu luyện tập với bao cát. Viên Khả Tần lượt tung ra từng cú đấm, động tác rất ra dáng.
Hu hu hu, sếp đối xử đặc biệt với pháp y Tô, thấy gái quên... cấp dưới!
Kỹ thuật của anh Bân quá kém, tôi muốn sếp dạy.
Viên Khả nói thắng.
Viên Khả mím môi, không cam lòng đi sang bên cạnh...
Nhìn kỹ này.
Đan Thần Huân đứng trước bao cát, anh bày sẵn tư thế, trước tiên giải thích những điểm quan trọng của động tác này, sau đó làm mẫu.
Hạ Bân hất mặt lên, nhịn cười nói:
Tiểu Viên, lúc con gái nói chuyện phải biết rụt rè.
Cái gì gọi là kỹ thuật kém, mấy chiêu đã mềm nhũn, lời này của cô có hàm ý rất sâu xa.
Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
Viên Khả không nghĩ sâu xa, không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì.
Sự thật?
Hạ Bân nhịn cười nhếch môi đi đến bên cạnh cô, khoác một tay lên vai cô, cúi đầu nói:
Cô chưa thử sao biết tôi có kỹ thuật kém?
Sếp, tôi không muốn anh Bân dạy, kỹ thuật của anh ta.
Này, cô nhóc, nói cái gì đó?
Hạ Bân nhảy xuống võ đài, vội vàng chạy tới:
Tôi còn chưa dạy cô, sao cô đã bắt bẻ tôi có kỹ thuật kém rồi?
Anh có kỹ thuật kém thật mà! Sếp mới đánh máy chiếu, anh đã mềm nhũn rồi!
bên kia, Đan Thần Huân cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người:
Không luyện thì đi ra ngoài.
Hạ Bân hằng giọng, nói:
Tiểu Viên, đi, tôi dạy cô.
Ừ... Tuy hơi khó tin nhưng cẩn thận nhìn lại, hai người cũng rất xứng đôi.
Những người khác biệt không?
Cô biết tôi biết, trời biết đất biết.
Hạ Bân ngồi đằng xa:
12:
Đan Thần Huân không nhìn Viên Khá, dẫn Tô Cẩn đi đến trước bao cát.
Đúng như dự đoán, người đàn ông nghiệm mặt nói:
Để Hạ Bân dạy cô.
Viên Khá há to miệng tỏ ra không cam lòng, thật ra trong lòng đang cười trộm.
Ha ha... Tiểu Viên, chúng ta đang thảo luận việc đánh boxing, sao lại gọi tôi là lưu manh?
Cút đi!
Mặt Viên Khá càng đỏ hơn, hận không thể cắn rơi lưỡi mình.
Viên Khả nhìn nụ cười mờ ám trên mặt anh ta, cuối cùng đã nhận ra điều không đúng, cẩn thận suy nghĩ phát hiện hàm ý trong lời nói của anh ta, khuôn mặt đỏ bừng.
Lưu manh!
Hiểu chưa?
Đan Thần Huân nghiêng người hỏi Tô Cẩn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.