Chương 296: Người đàn ông nào mà không mờ ám
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 677 chữ
- 2022-02-06 10:51:53
Lão Dương yên lặng một lúc mới nói:
Cậu Lâm, thật ra cậu biết chuyện bố cậu ngoại tình, đúng không?
Lâm Vĩ ngạc nhiên, anh ta nheo mắt lại, 8khẽ cười.
Đúng không? Mời cậu trả lời tôi.
Ánh mắt lão Dương trở nên sắc bén:
Nếu cậu giấu giếm, làm ảnh hưởng đến việc điều tra phá án của cảnh s3át, chúng tôi có quyền kiện cậu.
Người đàn ông im lặng, cuối cùng đã lên tiếng:
Vâng, tôi có biết.
Tình nhân của bố cậu là Lý Diệp Tử, đú9ng không?
Lão Dương tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Lâm Vĩ tối lại, không còn ôn hòa như vừa rồi nữa:
Tôi không muốn nói nhiều, có người đàn ông nào 6mà không mờ ám chứ, nhất là kẻ có tiền thì luôn có phụ nữ chạy theo.
Anh ta cau mày:
Đây là việc riêng, tôi không tiện nói thêm.
Có khả n5ăng Lý Diệp Tử đã bị giết hại, bây giờ không còn là việc riêng nữa.
Lý Bạch nhắc nhở anh ta.
Giết hại?
Lâm Vĩ ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc:
Không phải cô ta đã cầm một khoản tiền rời đi rồi sao?
Chuyện này là sao?
Mẹ tôi phát hiện bố tôi có người phụ nữ khác, vì vậy cho Lý Diệp Tử một khoản tiền, người phụ nữ đó tham tiền nên đã đòi giá gấp đôi. Để đuổi cô ta đi, mẹ tôi đã đưa đủ số tiền cô ta đòi hỏi, cô ta bỏ đi ngay trong ngày hôm đó.
Lúc ấy anh ta đang học đại học, mẹ còn gọi điện thoại khóc lóc kể lể với anh ta.
Lâm Vĩ nhớ rõ ràng chuyện này, lúc đó quan hệ của hai bố con rất xấu, mấy năm nay mới tốt hơn.
Chúng tôi có thể nói chuyện với bố mẹ anh không?
Lão Dương đề nghị.
Ông lão ở một mình, dù đã hơn 60 nhưng vẫn rất trẻ trung, nhìn vẻ ngoài nhiều lắm chỉ hơn 40 tuổi.
Vậy thì bảy, tám năm trước còn trẻ hơn, chẳng trách Lý Diệp Tử lại đồng ý theo ông ta.
Lý Diệp Tử?
Lâm Chí Viễn đang chăm sóc hoa cỏ trên ban công, nghe thấy cái tên này hơi ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh.
Ông và Lý Diệp Tử quen nhau thế nào?
Lão Dương hỏi chuyện, hai người kia đứng trong phòng khách đánh giá tình hình,
Bạn trai cô ta làm công ở nhà máy giày, cô ta thường xuyên đến nhà máy, sau mấy lần như thế đã quen biết.
Ông ta cẩn thận cắt cành lá.
Ông có biết vợ ông đã bỏ tiền để đuổi cô ta đi không?
Biết, Tiểu Diệp làm tôi rất thất vọng, chỉ một trăm nghìn..
Ông ta lắc đầu, thở dài:
Mấy cô gái trẻ thời nay đều ham giàu.
Ông nói vậy không đúng, đâu phải tất cả phụ nữ đều coi trọng vật chất.
Viên Khả đi ra ban công.
Sau khi nhận tiền, cô ấy có xuất hiện nữa không?
Lão Dương nhìn Viên Khả rồi hỏi tiếp.
Mẹ tôi đã qua đời vào năm ngoái, bố tôi đang ở nhà.
Lâm Vĩ cũng khá phối hợp, cung cấp địa chỉ nhà.
Rời khỏi nhà máy giày, ba người đến thẳng nhà họ Lâm.
Lâm Chí Viễn sống trong một tiểu khu cao cấp ở thủ đô, cách trung tâm thành phố không xa.
Tôi có gặp lại cô ta một lần.
Khoảng lúc nào?
Hình như là... mùa Thu năm 2013.
Lâm Chí Viễn không nghĩ nhiều mà trả lời ngay.
Sao ông lại nhớ kỹ vậy?
Viên Khả khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị hỏi.
Bởi vì năm đó nhà máy thua lỗ, sáu tháng cuối năm dần chuyển biến tốt, ngay sau khi cô ta rời đi không lâu.
Đương nhiên ông ta vẫn nhớ kỹ, từ đó về sau nhà máy phát triển rất thuận lợi nên mới có quy mô hiện tại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.