Chương 328: Sự thật (3)



Là cô gái thứ hai bị tôi giam cầm.
Đến lúc này, Lâm Chí Viễn đã không sợ kể ra tất cả sự thật, giết một người là chết, giết hai n8gười cũng là chết, không quan trọng nữa.

Ông ta đã già, đã sống đủ rồi.

Lâm Chí Viễn đã nhận được cảm giác thỏa mã3n trong quá trình giam giữ Lý Diệp Tử, từ đó ông ta không làm thì không chịu được, thể là tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Xác Lý Diệp Tử đã biến thành một bộ xương trắng, ông ta lấy xương sọ của cô ta rồi ném một cái đầu khác vào, sau đó chôn bộ xương lại...

Là năm 2015?
Hạ Bân lấy ra một cái túi vật chứng, bên trong là một mảnh túi nhỏ:
Cái túi này được phát hiện ở hiện trường, ông từng đến cửa hàng thuốc Thiện Xuân đường mua thuốc, cái túi này là ông không cẩn thận làm rơi ở hiện trường.

Lâm Chí Viễn nhìn chằm chằm cái túi, vẻ mặt đầy chán nản:
Tôi đã đi mua thuốc trước mấy ngày giết cô ta, vì không muốn bị người ta phát hiện còn cố ý ném vỏ thuốc vào thùng rác trên đường, sau khi mang thuốc về nhà lại xé túi rồi ném vào thùng rác bên đường, có lẽ không dọn sạch sẽ nên còn sót lại một mảnh trong túi.

Sức khỏe của cô gái này không tốt, chỉ một tháng không ra nắng đã bị bệnh.
Lâm Chí Viễn đến nhà thuốc mua rất nhiều canxi và vitamin, sau khi cô gái uống thuốc đã dần khỏe hơn.
Đáng tiếc, chưa được mấy tháng cô gái này mang thai sinh non, rong huyết mà chết!
Một9 ngày nào đó hai năm sau, cuối cùng ông ta phát hiện ra một cô gái đi lạc, mặc dù cô gái này hơi sa sút nhưng dáng vẻ rất trẻ trun6g xinh đẹp.
Ông ta đã lừa đưa cô về nhà, sau đó nhốt vào tầng hầm.
Lâm Chí Viễn không chỉ ngược đãi cô mà còn bạo 5hành xác chết.
Vào buổi đêm chôn xác, ông ta đeo găng tay cả quá trình, chôn được một nửa còn nghỉ ngơi một lúc. Lúc rảnh ông ta hay có thói quen hút thuốc, lúc sờ vào túi mới phát hiện không mang theo, chắc lúc sờ vào túi đã làm rơi mảnh túi này, nhưng ông ta không hề để ý đến...

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Vẻ mặt Hạ Bân nghiêm túc:
Vậy xương sọ của Lý Diệp Tử và xác người chết thứ hai đầu?


Xương sọ đã đập vụn vùi vào chậu hoa, xác...
Ông ta hơi khựng lại:
Bằm mang đi cho chó ăn...

Vốn dĩ Lâm Chí Viễn định chôn xác vào khu đất hoang nhưng lại thay đổi quyết định.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông ta quyết định biển hai cái xác làm một, dù xác bị phát hiện thì cũng rất khó điều tra ra thân phận.
Ông ta cắt đầu mang đến khu đất hoang, đào chỗ đã chôn xác Lý Diệp Tử ra.

Ông!
Hạ Bân tỏ ra tức giận:
Ông có còn là người không?


Ông cho rằng có thể đổi trắng thay đen, không ngờ một sợi dây chuyền lại vạch trần mình.
Đan Thần Huân lạnh lùng nói.
Nếu không có sợi dây chuyền này, bọn họ sẽ không tìm được Đỗ Quyên, từ đó liên hệ với một loạt người và việc. Thật sự chứng thực câu nói: Người đang làm trời đang nhìn, giết người phải đền mạng!
Sau khi Lâm Chí Viễn nhận tội, vụ án đã có một kết thúc, vụ cướp do một bộ phận có liên quan trong Tổng cục tiếp nhận.

Dù đã qua bảy tám năm, cảnh sát vẫn kiểm nghiệm được một lượng nhỏ xương cốt ở trong chậu hoa nhà Lâm Chí Viễn.

Về phần chủ của xương sọ, cảnh sát đã công bố ảnh tìm kiếm khắp cả nước nhưng không ai đến nhận xác.

Cuối cùng, cảnh sát phân loại thành người chết vô danh.

Lâm Chí Viễn bị kiện với ba tội danh tra tấn, giam cầm và giết người, thứ chờ ông ta là án tử hình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.