Chương 333: Tưởng anh không đến
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 636 chữ
- 2022-02-06 10:52:45
Tô Cẩn nhỏ gầy nhưng lúc tung nắm đấm vẫn cực nhanh. Cô đã đổi sang bao cát có trọng lượng trung bình, mỗi khi tung ra một cú đấm đều khiến b8ao cát lắc lư mạnh.
Pháp y Tô, tốt lắm!
Hạ Bân dựa vào một thiết bị ở đằng xa, lớn tiếng khen ngợi.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, Tô Cẩn dừng động tác, cô đỡ bao cát, sau khi hít thở ổn định mới nhìn anh.
Tôi tưởng... anh không đến.
Cô lau mồ hôi trán, đứng thẳng người.
Có cần đổi bao cát không?
Nhìn bắp chân mảnh khảnh của cô và bao cát dày nặng, người đàn ông lo lắng.
Không cần.
Tô Cẩn vô cùng tự tin, cô giơ chân lên đá...
Hừ!
Cô đột nhiên củi người, bàn tay phải ôm lấy bắp đùi bên phải.
Sao thế?
Đan Thần Huân khom lưng kiểm tra tình hình của cô.
Tiểu Viên, nghiêm chỉnh đi, pháp y Tô vẫn đang ở đây đẩy, cô đùa giỡn đội trưởng Ban như thể có được không hả?
Anh ta nháy mắt với cô.
Viên Khả cười hì hì nhìn Tô Cẩn, cô gái đang so tài với bao cát, không để ý đến bên này.
Hai việc này có liên quan gì sao?
Tô Cẩn nhìn anh, nói sang chuyện khác:
Hôm nay dạy tôi cái gì?
Ừm...
Cô hơi suy nghĩ, nhìn sang chỗ khác nói:
Tôi từ chối anh, anh có thể từ chối dạy tôi luyện boxing.
Người đàn ông cười khẽ, tiếng cười trầm thấp vô cùng gợi cảm.
Đan Thần Huân ra hiệu cô lùi lại một bước, sau đó làm mẫu.
Đôi chân người đàn ông thon dài, dễ dàng đá vào bao cát, động tác đẹp đẽ liền mạch.
Đan Thần Huân đi tới, đứng bên cạnh bao cát, nhìn cô gái đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô tung nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh mẽ, từng cú đấm vững vàng, tiến bộ nhanh chóng.
Đan Thần Huân cong môi giơ bao tay lên, nhẹ nhàng gõ vào đầu cô.
Ôi! Đau quá!
Cô gái che đầu làm nũng, Hạ Bân đứng bên cạnh nổi da gà.
Nhìn rõ chưa?
Anh nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của cô gái.
Tô Cẩn gật đầu, cô nàng chân lên, trước tiên hoạt động gân cốt rồi bày sẵn tư thế, trong đầu nhớ lại động tác vừa rồi của người đàn ông.
Người đàn ông đưa bình nước trong tay cho cô.
Tô Cẩn không khách sáo nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm to.
Vì sao lại không đến?
Anh đeo bao tay, đôi mắt đen láy nặng nề nhìn cô, khóe miệng cong lên, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Đá chân.
Đá... chân?
Cô cau mày.
Tôi thì sao?
Viên Kha3̉ chống nạnh, bĩu môi.
Cô đánh giỏi là chuyện đương nhiên, nếu không sao xứng với danh hiệu nữ cảnh sát!
Anh ta cười trêu chọc.
Viên Khả hừ khẽ, chuyên tâm luyện quyền.
Một lúc sau, cuối cùng Đan Thần Huân đã xuất hiện, anh thay sang một bộ quần áo thể th6ao khác, vẫn là màu đen như mực. Hình như anh rất thích màu đen, cũng rất hợp với màu đen, màu đen đã phát huy vô cùng tinh tế vẻ sát phạt ho5ang dã của người đàn ông.
Người đàn ông đi đến khu thiết bị, Viên Khả nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sao:
Sếp, sếp đẹp trai quá!
Tô Cẩn xua tay đứng thẳng người, hoạt động chân một lát.
Cô đầu thể nói cho anh biết vừa nãy cố dùng sức quá mạnh, dẫn đến việc dây chằng trên bắp đùi bị kéo căng.
Chờ bắp đùi không còn đau nữa, Tô Cẩn mới tiếp tục luyện tập.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.