Chương 415: Đơn xin giảm án



Phải xem quyết định của thẩm phán...


Lý Bạch và lão Dương đi ra từ phòng quan sát, hai người vừa đi vừa bàn tán.

Trình Phương Phương là đồng phạm, nếu bà ta ngồi tù thì Tiểu Kiệt sẽ không có người chăm sóc.
Lão Dương thở dài, người đáng th3ương nhất trong vụ án này là chàng trai kia.


Sếp, chúng tôi có thể viết đơn xin giảm án không?
Lý Bạch đề nghị:
Tôi bi9ết, một cảnh sát cần chấp hành pháp luật thật công bằng, cho dù người chết có tội thì giết người vẫn là giết người, nhất định phả6i chịu sự trừng phạt. Nhưng lần này tôi muốn nói một câu công bằng, Anna đáng đời, chết chưa hết tội!

Tô Cẩn đến sớm hơn anh mười phút, cô đã khởi động xong, đang đứng trước bao cát luyện tập tung nắm đấm.
Cô gái luyện tập rất tốt, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng còn phối hợp với đòn đá chân, đã dần có tư thế chiến đấu. Người đàn ông đứng bên cạnh quan sát một lúc, chờ cô dừng lại mới nói:
Lên võ đài đi.
Tô Cẩn không hiểu ra sao.

Tôi làm bao cát cho em.
Người đàn ông cầm bao tay bằng một tay, tay kia đút vào túi, bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản làm nổi bật dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.

Cẩn thận lời nói 5của cậu.
Đan Thần Huân lạnh lùng nhìn anh ta, nhắc nhở:
Cậu là cảnh sát hình sự, có mấy lời giữ trong lòng là được, không cần phải nói ra.

Bọn họ đều thông cảm với mẹ con Trình Phương Phương, nhưng chắc chắn phải làm việc theo quy củ.

Tôi biết.
Lý Bạch nặng nề thở dài, vô cùng tiếc nuối:
Đáng thương, thật sự đáng thương...

Đan Thần Huân nhìn đồng hồ nói:
Một tiếng nữa gặp ở phòng huấn luyện.

Anh nói xong đã đi vào văn phòng.
Đan Thần Huân viết báo cáo rồi gọi cho luật sư, đúng mười giờ xuất hiện ở phòng huấn luyện.

Hôm nay em đi làm thế nào?
Anh quá bận nên đã quên mất đi đón cô.

Tôi đạp xe.
Đợi đến bây giờ không thấy Viên Khả đến, thế là cô đạp xe đến, đã lâu cô không đạp xe, bây giờ cả người mệt mỏi, chân hơi đau nhức.

Lại đạp xe?
Người đàn ông không vui:
Lần sau chờ tôi đến đón em.
Tô Cẩn không đáp lại, đút tay vào túi đi về phía trước, chuẩn bị quay về phòng giải phẫu.
Đan Thần Huân nhìn anh ta, vẻ mặt rất nghiêm túc:
Muốn viết đơn xin giảm án cũng được, cậu phụ trách viết, tôi sẽ nộp lên trên.


Không thành vấn đề!
Lý Bạch vui mừng chạy về văn phòng.
Lão Dương còn muốn nói thêm mấy câu lại thấy Tô Cân đi ra từ phòng thẩm vấn, anh ta rất hiểu chuyện mỉm cười rời đi.
Anh đi lên trước, đứng thẳng trên võ đài chờ cô. Tô Cần bước lên võ đài.


Đeo cái này lên.
Người đàn ông đưa cho cô một bộ bao tay boxing mỏng màu đen, anh thì đeo bộ bao tay boxing dày. Bộ cô đeo chịu lực rất lớn, đầm một củ sẽ rất đau, bộ Đan Thần Huân đeo lại khác, dù dùng hết sức lực để đánh nhưng vì bọt biển dày nên sức mạnh khi đánh vào người sẽ giảm bớt một phần.
Anh phải chịu thiệt rồi.
Cô thản nhiên nói, cẩn thận đeo bao tay.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, anh vỗ ngực:
Em cứ việc đánh.



Tôi sẽ không khách sáo đầu.
Tô Cần nâng hai tay lên, vào tư thế chuẩn bị.

Cô áp sát từng bước một, thấy người đàn ông đã chuẩn bị xong thì đột ngột tung nắm đấm.

Động tác của cô nhanh hơn tưởng tượng, Đan Thần Huân nghiêng đầu, nắm đấm của cô gái sượt qua mặt anh, có thể nghe được tiếng gió nhỏ xíu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.