Chương 418: Dựa vào mặt để kiếm cơm
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 680 chữ
- 2022-02-17 04:18:56
Vừa nói xong, Hạ Bân bật cười, anh ta đẩy Lý Bạch:
Đồn cảnh sát là nơi nghiêm túc, cẩm nói chuyện bậy bạ!
Nói xong, hai người không nhịn đư8ợc cười.
Lý Bạch vô thức run rẩy, bây giờ mới nhận ra bọn họ đã làm hỏng chuyện tốt của sếp.
Lúc này muốn đi thì quá muộn.
Quy tắc cũ.
Đan Thần Huân nói rồi bóp tay khiến khớp xương vang lên tiếng cạch cạch.
Hạ Bân nghe tiếng động này thì cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Lý Bạch!
Anh ta hét lên gọi người viện trợ.
Lý Bạch biết không đánh lại sếp, nhưng trẻ tuổi và nóng tính nên đã muốn thử từ nãy. Anh ta lên võ đài, phối hợp với Hạ Bân đối phó với Đan Thần Huân.
Thế nhưng anh ta đã đánh giá thấp thực lực của sếp, hôm nay sếp còn mạnh hơn lần trước.
Sau mười mấy lần giao thủ, thể lực dần giảm xuống, bọn họ đã không còn sức chống đỡ nữa.
Cô đẩy một cái khiến người đàn ông buông tay rồi lập tức đứng lên.
Tô Cẩn tháo ba9o tay, ung dung nhảy xuống võ đài. Cô không đi ngay mà ngồi trên miếng đệm lót trong khu thiết bị để nghỉ ngơi. Đan Thần Huân ngồi trên võ đài, cùi6 chỏ chống vào đầu gối, anh nhìn hai cấp dưới, lạnh lùng nói:
Ai lên trước? Hay là hai người cùng lên!
ĐM!
Móa!
Thỉnh thoảng trong phòng huấn luyện lại vang lên tiếng gào đầy tức giận.
Hạ Bân dừng cười, anh ta đứng thẳng5 người, sống lưng cứng đờ:
Đấu đối kháng với tôi?
Anh ta chỉ vào bản thân, dáng vẻ không tình nguyện lắm.
Sếp...
Lên!
Đan Thần Huân đã đứng dậy, cơ thể cao lớn thể hiện ra khí chất mạnh mẽ, giọng điệu không cho cãi lại.
Anh ta đã vào tư thế chuẩn bị, một giây sau Đan Thần Huân vung nắm đấm tới, anh ta mạo hiểm tránh né, bắt đầu phản kích. Những xu thế tấn công của sếp rất mạnh, từng nắm đấm đánh thẳng vào thịt, chỉ sau mười mấy lần giao thủ, Hạ Bản đã bị đánh ngã sấp trên mặt đất.
Anh ta đấm xuống đất, nhảy lên một cái, hoạt động bả vai hơi đau buốt:
Lại lần nữa!
Còn chưa nói hết câu, Đan Thần Huân đã liên tục tấn công, anh ta chỉ có thể phòng thủ, liên tục lùi lại, hai phút sau đã ngã xuống đất.
Trên võ đài, Tô Cẩn cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra điều không ổn.
Cô đang dạng chân ngồi trên cơ thể Đan Thần Huân3, tư thế này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.
Hạ Bân hoảng sợ, tuy mạnh miệng nói vậy nhưng nhìn sếp đổi bao tay vẫn thấy tê cả da đầu.
Nhưng đã nói ra thì sao có thể sợ hãi? Chết cũng phải kiên trì đi lên!
Hạ Bân im lặng sải bước lên võ đài, Đan Thần Huân ném cho anh ta một bộ bao tay mỏng.
Sếp, anh coi thường người khác quá!
Thấy sếp đeo bao tay boxing dày, Hạ Bân cảm thấy đây là một sự sỉ nhục. Đan Thần Huân nhìn anh ta, vô cảm cởi bao tay xuống, cũng lấy một bộ bao tay mỏng đeo vào.
Đầu đối kháng với sếp chắc chắn sẽ bị đánh!
Nếu không thì sao? Các cậu đến đây đi dạo à?
Khuôn mặt điển trai thể hiện rõ vẻ không vui, ánh mắt sắc bén.
Mười mấy phút sau, Hạ Bân và Lý Bạch nằm trên võ đài không đứng dậy nổi, trên mặt và trên người có vết thương nhẹ.
Sếp, anh chơi bẩn!
Hạ Bân phàn nàn sờ má phải, đau đến nhe răng nhếch miệng:
Đầu đối kháng không đánh vào mặt!
Đã nói quy tắc cũ không đánh mặt mà vẫn phải chịu mấy đấm.
Là anh ra tay trước!
Lý Bạch cũng đưa tay ôm cằm, trợn mắt nhìn anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.