Chương 434: Cô như một quyển sách
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 613 chữ
- 2022-02-17 04:18:56
Thấy khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng, Đan Thần Huân quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
Em có rất nhiều tâm sự...
Anh có thể c8ảm nhận được trong lòng cô đang giấu rất nhiều điều.
Ăn cơm xong, Đan Thần Huân không đi mà cứ ngồi đọc sách. Tình tiết trong quyển tiểu thuyết trinh thám này sinh động, khiến người ta say mê, trong chớp mắt anh đã đọc hai ba tiếng.
Thấy gần đến chín giờ, anh cầm sách rời đi để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Tô Cẩn vừa rửa mặt xong đã có người gõ cửa, cô mặc áo khoác, mở cửa thấy Đan Thần Huân đang đứng bên ngoài.
Anh cầm một cái túi, trong túi đặt một hộp cơm, mùi hương thoang thoảng bay ra.
Cô giống như một quyển sách, anh rất muốn lật xem từng tờ để hoàn toàn hiể3u rõ cô, để cô mở rộng cánh cửa trái tim.
Ai mà không có tâm sự? Anh không có à?
Tô Cần hỏi lại:
Ví dụ như cô gái động dục k9ia...
Tô Cẩn chỉ ăn nửa miếng rồi uống cà phê do anh mang tới.
Có ngại cho tôi mượn không?
Nhìn thoáng qua quyển Tuyển tập trinh thám trên bàn trà, Đan Thần Huân cầm sách lên hỏi.
Anh cứ tự nhiên.
Cô dựa vào ghế sofa, chậm rãi thưởng thức cà phê.
Cô nói xong mở cửa ngồi vào xe.
Đan Thần Huân cười, đôi mắt sáng ngời, anh uống xong cà phê thì cùng lên xe.
E6m rất để ý đến cô gái kia à?
Trước khi lái xe, anh nghiêng người nhìn hàng ghế sau, trong mắt đầy ý cười, Tô Cẩn im lặng, vừa uống cà 5phê vừa lật sách. Người đàn ông không nhận được câu trả lời của cô nhưng tâm trạng vẫn vui, khởi động xe rời khỏi khu phục vụ.
Đúng rồi, Tiểu Miêu đầu?
Vừa rồi đến nhà cô nhưng anh không thấy bóng dáng nhóc con đó đâu.
Lần trước bị Viên Khả bể đi, vẫn chưa trả lại.
Cô không ngẩng đầu lên, lúc nhắc đến Viên Khả lại cau mày:
... Tiểu Viên xin nghỉ, tiếc thật.
Đan Thần Huân nhìn cô qua kính chiếu hậu, ý cười càng rõ ràng hơn. Cô đã biết quan tâm đến người khác, biết an ủi người khác... Cô đang thay đổi từng giờ từng phút, trở nên ấm áp hơn. Xe chạy trên đường cao tốc cả một đêm, đến ba giờ sáng mới đến Yến Kinh, Đan Thần Huân rời khỏi đường cao tốc, tìm một khách sạn gần nhất.
Bò bít tết mới làm, em mau ăn lúc còn nóng đi.
Anh đi đến trước ghế sofa mở hộp ra, bò bít tết còn đang bốc khói, thoạt nhìn màu sắc khá được.
Tô Cẩn đứng bên cạnh bàn trà, Đan Thần Huân ngước mắt thì thấy cô đang mặc áo khoác dài đến đầu gối, đôi chân lộ ra.
Chú ý đến ánh mắt anh, Tô Cẩn nhìn xuống chân mình, cô đang mặc bên trong một chiếc váy ngủ dài.
Không sao.
Cô ngồi xuống, cầm dao dĩa bắt đầu ăn. Bò bít tết mềm nhưng hơi kỹ quá, không phải mùi vị mà cô thích.
Làn da của cô trắng nõn như tuyết, đôi chân mịn màng thon dài, mắt cá chân nhỏ xinh.
Anh ngẩng đầu hỏi:
Có cần tôi ra ngoài không?
Khách sạn bốn sao bình thường, không quá xa hoa nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Bọn họ thuê hai căn phòng giường đôi ở ngay cạnh nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.