Chương 463: Xấu hổ


Đan Thần Huân đánh giá ông ta, người đàn ông này hơn 40, dáng người rắn chắc, khuôn mặt chính trực rất thích cười, chắc là một vị lãnh đạo rất hòa8 đồng.


Cục trưởng Uông, sếp đừng khen cậu ấy quá, cậu ấy là người khiêm tốn, sẽ thấy xấu hổ đấy
Hàng Nhất Phàm mang hai chén trà đến, n3gồi xuống bên cạnh Đan Thần Huân.

Anh ta rất tùy ý, cầm chén trà dựa vào lưng ghế, hai chân bắt tréo, hoàn toàn không quan tâm đến vị lãn9h đạo đang ngồi trước mặt.
Ông ta hơi dừng lại, nghiêm mặt nói:
Đội trưởng Đan, lần này ở khu chúng tôi liên tục có ba nạn nhân, thân phận của ngài Hawes rất đặc biệt, bên trên rất coi trọng việc này, Nhất Phàm đề nghị mời cậu cùng điều tra, nên tôi muốn hỏi ý cậu.


Tôi không thành vấn đề
Lúc đầu Đan Thần Huân cũng không muốn tham gia nhưng Tô Cẩn rất quan tâm đến vụ án này.

Vậy làm phiền cậu rồi
Uông Quốc Đống liên tục cảm ơn, nụ cười chân thành không hề có dáng vẻ lãnh đạo.

Chỉ có cậu không biết điều
Uông Quốc Đông trách mắng một câu rồi lại cười:
Đội trưởng Đan, uống trà đi


Sếp cứ gọi tên tôi là được. Đan Thần Huân nói.

Cục trưởng Uông nhìn đi, bạn tôi khiêm tốn lắm đúng không?
Hàng Nhất Phàm vừa uống5 trà vừa nói đùa:
Lão đại thật sự đều khiêm tốn như vậy?
Uông Quốc Đống mỉm cười:
Thế giới nhỏ thật, tôi không ngờ hai cậu lại là bạn học..


Vậy cứ giao lại cho cô ta đi
Không đợi ông ta nói xong, Hàng Nhất Phàm đã nói.

Cậu thì sao?


Tôi làm cấp dưới của cô ta
Anh ta không hề quan tâm, chức vụ chỉ là danh hiệu, không cần phải so đo.
Hàng Nhất Phàm gật đầu, mở cửa đi ra ngoài...
Hai người đàn ông đến phòng thẩm vấn, ba bốn cảnh sát đang đứng ở cửa, vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc.

Sao lại đứng ở đây?
Hàng Nhất Phàm nhìn lướt qua, thấy vẻ mặt đám cấp dưới hơi lạ thì hỏi:
Ai đang ở bên trong thế?


Dạ... Mọi người lúng túng nhìn cửa phòng thẩm vấn:
Là đội trưởng Dư, cô ấy vừa về đã đuổi chúng tôi ra ngoài.

Hàng Nhất Phàm nhướn mày mở cửa muốn đi vào thì thấy cửa đã khóa trái.
Anh ta nhìn Đan Thần Huân, bất đắc dĩ nói:
Đội trưởng Dự của chúng tôi là cao thủ thẩm vấn, mỗi lần thẩm vấn đều không thích có người ngoài ở đó.


Cậu có thể nghĩ như vậy làm tôi rất vui
Uông Quốc Đống đang lo lắng phải nói với anh ta thế nào, dù sao Dư Lộc cũng có thâm niên hơn, nếu để cô ta làm Phó đội trưởng thì thật sự không hợp lý.
Hàng Nhất Phàm đút tay vào túi, trước khi đi còn hỏi:
Không phải cô ta xin đến biên giới ba năm sao? Mới được một năm sao đã về rồi?


Trong nhà xảy ra vài chuyện
Uông Quốc Đống không nói nhiều.

Sếp khách sáo quá
Đan Thần Huân lại bắt tay ông ta.
Hàng Nhất Phàm vừa uống trà vừa nhìn bọn họ khách sáo hỏi thăm nhau, khóe môi hơi cong lên.

Được rồi, Cục trưởng Uông, tôi dẫn cậu ấy đến phòng thẩm vấn đã, chúng tôi còn phải thẩm vấn phạm nhân
Anh ta đứng dậy, đi tới mở cửa.

Tiểu Hàng, chờ đã..
Cục trưởng Uông gọi anh ta.
Đan Thần Huân đi ra ngoài trước, Hàng Nhất Phàm quay lại trước bàn làm việc.

Nhất Phàm, Dư Lộc đã được điều về, trước đây cô ấy là người phụ trách tổ trọng án..

Đan Thần Huân im lặng, đứng nghiêm ở bên cạnh.

Mọi người đứng ở cửa chờ một lúc, cánh cửa đột nhiên mở ra, cô cảnh sát kẹp mũ ở dưới nách, ngẩng đầu bước ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.