Chương 509: Công khai vung thức ăn cho chó



Em liên tục làm việc đến bây giờ à?
Đan Thần Huân sải bước đi vào hình như hơi không vui.


Giữa trưa có nghỉ ngơi một l8úc.
Cô vội vàng nói.

Anh nhìn cô, rõ ràng không tin nhưng không nói gì.
Tô Cẩn cười, thản nhiên nói5:
Anh không quan trọng bằng công việc.

Đan Thần Huân không tức giận, anh nhìn nụ cười trên khóe môi cô gái, ánh mắt ôn hòa:
Lúc em cười rất đẹp, sau này phải cười nhiều hơn.

Tô Cẩn nghiêng đầu, nhìn đồng hồ thấy đã gần bảy rưỡi, thế là thu dọn tài liệu. Đan Thần Huân dọn dẹp giúp cô, cất kỹ đống tài liệu, Tô Cẩn đi thay áo. Đan Thần Huân cố gắng đưa lưng về phía cô, Tô Cẩn chỉ cởi áo blouse, vừa mặc áo khoác vừa nhìn anh.

Đi thôi.
Anh ôm vai cô đi ra ngoài.

Chủ ý hoàn cảnh.
Cô đẩy tay anh ra, cảm thấy thân thiết trong đồn cảnh sát không ổn lắm.
Anh rụt tay về đi bên cạnh cô, đến hành lang trùng hợp thấy Lý Bạch và lão Dương chuẩn bị đến nhà ăn, hôm nay hai người trực ban.
Sếp, pháp y Tô, cùng nhau về nhà à?
Lão Dương chào hỏi bọn họ, rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng lại mơ hồ có vẻ mờ ám.
Cô cầm balo, đi đến trước mặt anh hỏi:
Cảnh sát Đan, anh xấu hổ à?

Cô còn mặc áo phông ở bên trong, đâu phải không mặc gì.
Anh im lặng nhìn cô, sở dĩ anh quay lưng lại vì không nỡ nhìn vết thương trên cánh tay cô, anh sẽ đau lòng, càng muốn biết về quá khứ của cô.

Hôm nay hai người trực ban à?
Đan Thần Huân rất tự nhiên nắm chặt tay Tô Cẩn, thoải mái tuyên bố mối quan hệ của hai người với người ngoài.

Ôi chao!
Lý Bạch huýt sáo.
Lão Dương cũng cười không ngậm miệng được, giơ ngón cái với Tô Cẩn: Pháp y Tô quá giỏi, có thể làm tan chảy được một người lạnh băng như sếp!

Xong việc rồi à?
Anh đi đến trước bàn3, nhìn chồng tài liệu ở trước mặt cô.

Còn một ít nữa.
Cô ký tên.
Đan Thần Huân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô,9 đôi mắt sâu thẳm sáng ngời nhìn gò má xinh đẹp của cô. Tô Cẩn rất tập trung, không bị ảnh hưởng, viết được một lúc thì nghe th6ấy anh nói:
Buồn quá, bạn trai ngồi bên cạnh mười phút rồi mà không nhìn lấy một cái nào.


Chậc chậc, sếp, anh đừng công khai vung thức ăn cho chó, tôi không ăn đầu.
Lý Bạch trêu.
Cậu tự nhận cậu là chó à?
Lão Dương lập tức chặn họng.


Tôi...
Lý Bạch nghẹn lời, trợn to mắt.

Đan Thần Huân nắm tay Tô Cẩn bước đi, lúc đi ngang qua bọn họ còn thấy khóe môi cô hơi cong lên.

Lý Bạch và lão Dương đều giật mình: Tô Cẩn đang cười sao? Thì ra cô cũng biết cười!

Sau khi vào thang máy, Tô Cẩn rút tay về, khẽ nói:
Anh có thể khiêm tốn một chút không?



Tại sao phải khiêm tốn? Không thể cho ai biết quan hệ của chúng ta à?
Anh cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô:
Hay là em xấu hổ?
Tô Cẩn nhìn sang chỗ khác, cô chuyển đề tài:
Anh đã xin nghỉ rồi, công khai ra vào đồn cảnh sát thế này cũng được à?



Đương nhiên không thành vấn đề.
Anh lại nắm chặt tay cô, Tô Cẩn không nói thêm gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.