Chương 557: Là anh chủ động



Em làm thật à?
Anh chỉ nói đùa thôi, đừng nói bây giờ chưa muốn ngủ, dù muốn ngủ thật, cô cũng không thể ngủ ở đây.

Là anh nói mà
Tô Cẩn sợ anh nhân lúc mình đang ngủ lại chạy đến đồn cảnh sát.

Đan Thần Huân đi đến cạnh giường,3 từ trên cao nhìn xuống cô:
Đi thôi, anh đưa em về phòng


Cô lập tức ngồi dậy:
Đan Thần Huân, anh lại xấu hổ à? Y9ên tâm, em không chạm vào anh đầu

Nghe vậy, anh không nhịn được bật cười:
Pháp y Tô, anh mới là người nên nói câu6 này


Vậy đi ngủ đi.
Cô nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã gần chín giờ rồi, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Cô nằm 5xuống đắp kín chăn, đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt sáng long lanh, trong trẻo khiến Đan Thần Huân hơi rung động, anh cúi người...
Động tác đột ngột của anh khiển Tô Cẩn hơi ngạc nhiên, đang muốn lên tiếng đã thấy anh vượt qua người cô, nằm xuống bên kia giường.
Anh không thay quần áo, mặc nguyên áo sơ mi nằm bên cạnh cô.
Đan Thần Huân thuận thể ôm lấy cô, cúi đầu nhìn đôi mắt cô gái nhắm chặt.

Từ nhỏ em đã có thói quen ngủ lúc chín giờ à?
Anh khẽ hỏi.

Ừm..
Cô trả lời, không mở mắt ra.

Ngủ đi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô.
Tô Cẩn cảm thấy hơi ngứa nhưng lại không động đậy, lẩm bẩm một câu:
Anh đừng trêu em, phụ nữ cũng không nhịn được đâu.

Anh bật cười vuốt tóc trên trán cô, lời nói của cô gái nhỏ này không làm người ta ngạc nhiên chết thì không ngừng, trước kia anh lại không phát hiện ra.
Tô Cẩn quay người sang, nói với anh:
Anh ngoan ngoãn ngủ đi, không được phép ra ngoài

Nói xong, cô nhắm hai mắt lại.
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, sự dịu dàng trong mắt không tan ra nổi, còn có vẻ cưng chiều.
Anh đến gần cô, nắm tay cô ở dưới chắn.

Là anh chủ động chạm vào em, đừng xấu hổ
Cô gái nhắm mắt khe khẽ nói, có cảm giác sẽ ngủ bất cứ lúc nào.
Đan Thần Huân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chín giờ kém năm phút, đã gần đến giờ ngủ của cô rồi.
Tô Cẩn hơi giật giật lông mày, cũng nói:
Ngủ ngon.

Tô Cẩn nhanh chóng ngủ thiếp đi, chưa đầy năm phút đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ, có thể thấy cô ngủ rất say.
Cô ngủ rất ngon nhưng Đan Thần Huấn lại không ngủ được một phút nào, chỉ nằm nhìn cô như vậy.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, thấy cô đã buồn ngủ không chịu nổi, không nỡ làm phiền cô nữa.
Thế là anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Ngủ ngon.

Anh vỗ vai mình, trầm thấp nói:
Nằm ngủ ở đây nhé?

Tô Cần mở mắt ra, Đan Thần Huân đang nằm cách cô nửa cánh tay.
Cô yên lặng một lúc rồi lăn vào lòng anh.
Trong lúc cô gái say ngủ, đường cong khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, hàng lông mi dài đen nhánh tạo thành sự tương phản mạnh với da thịt trắng nõn.

Đầu ngón tay Đan Thần Huân nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày của cô gái, Tô Cần hơi nhúc nhích rồi không có hành động gì nữa, mặc kệ anh vuốt ve thể nào cũng không tỉnh lại.

Đan Thần Huân nhìn cô một lúc lâu rồi cong khuỷu tay, kéo cô vào trong lòng mình, lúc bàn tay chạm vào cánh tay thì sờ được một khoảng da thô ráp trên khuỷu tay cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.