Chương 740: Trận chiến cuối cùng (27)
-
Phi Thăng Chi Hậu
- Hoàng Phủ Kỳ
- 7148 chữ
- 2020-05-09 03:03:16
Số từ: 7140
Nguồn : tàng thư viện
Hai luồng ý thức sáng và tối quét qua trời đất. Sau khi mất đi tung tích của Phong Vân Vô Kỵ, Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ đều ngừng lại.
Tại dung nham bình nguyên ở tây bắc, những cây ngô đồng nằm ngổn ngang trên vùng đất nóng như lửa này. Dưới một gốc ngô đồng trơ trọi, Phong Vân Vô Kỵ tìm được thi thể của Tây Môn Hoán Nhiên, chung quanh hắn là thi thể của mấy tên cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân nằm rải rác.
- Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, từ từ cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai Tây Môn Hoán Nhiên:
- Hoán Nhiên, ta đã đến rồi. Trì Thương hãy để ta chiếu cố.
Tây Môn Hoán Nhiên dường như nghe được lời nói của Phong Vân Vô Kỵ, cặp mắt đang mở ra từ từ khép lại.
Phong Vân Vô Kỵ lấy ra linh hồn của Trì Thương từ trong dung nham dưới lòng đất, sau đó đi về phía sau. Giữa đường giống như nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên đổi hướng, cuối cùng tìm được Thập Phương Câu Diệt nằm trong đám cỏ hoang tại một nơi bùn lầy. Khi đi ngang qua dãy núi, Phong Vân Vô Kỵ ngừng bước, trông thấy Bạch Hổ Chí Tôn đang dựa vào vách đá nơi chân núi nhìn hắn lắc đầu. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đau xót, cũng không dừng lại, tiếp tục đi về hướng Bắc Hải.
Ở ven rìa Bắc Hải, đại quân Thái Cổ còn sót lại đứng trên vùng đất cuối cùng này, ngóng nhìn về hướng nam. Đứng bên cạnh lăng Hiên Viên, nhìn mảnh đất Thái Cổ từ từ trầm luân, một sự bi ai và đau đớn thật sâu dâng lên trong lòng. Vô số năm trước, Chí Tôn Hiên Viên chết đi, dùng sinh mạng của y để bảo vệ Thái Cổ này. Còn hôm nay, nhân tộc Thái Cổ lại đứng trước mộ vị Chí Tôn đã qua đời này, nhìn mảnh đất Thái Cổ trầm luân mà không làm gì được, đây là một chuyện vô cùng bi ai. Nếu như Hiên Viên dưới lòng đất có linh, nhìn thấy được cảnh này sẽ đau lòng như thế nào.
Sự đau thương dần dần lan tràn bên bờ Bắc Hải đang gào thét.
"Từ nay về sau, chúng ta sẽ là một đám lục bình không rễ, lênh đênh khắp nơi." - Đứng bên bờ Bắc Hải đang gào thét, những nam tử cao lớn chảy xuống giọt nước mắt đau đớn.
"Rào rào!"
Ở phía trên, một tàn ảnh mơ hồ bỗng chui vào trong Bắc Hải cuộn trào.
"Rào!"
Sóng lớn vỗ bờ, bốc lên ngàn trượng, Bắc Hải tồn tại từ xa xưa dường như chưa từng ngừng lại. Xuyên qua tầng tầng nước biển, cho đến khi trước mắt hiện ra một vòng xoáy cuồng bạo, Phong Vân Vô Kỵ mới ngừng lại.
Nhìn vòng xoáy to lớn đang nhanh chóng xoay tròn, Phong Vân Vô Kỵ bất giác nhớ lại trước kia, đã từng ở nơi này lĩnh ngộ cảnh giới Đế cấp. Chỉ chớp mắt đã qua ngàn vạn năm, không ngờ hắn lại trở về nơi này, chỉ là lần này lại vì trốn chạy.
Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ ổn định lại tâm thần, tay trái vươn ra. Một đoàn thánh lực mang theo khí tức của ba thánh thú mở ra một lối đi trong nước biển, chui vào trong vòng xoáy đang xoay tròn kia.
"Ầm!"
Dưới Bắc Hải vang lên một tiếng nổ lớn rung trời, mảng lớn nước biển dâng lên, trong nháy mắt tạo thành một hố đen to lớn bán kính gần trăm trượng trên mặt biển. Hố đen kia xoay tròn, khuấy động một vùng biển lớn, không biết thông đến nơi nào.
"Rào rào!"
Trong tiếng bọt nước, Phong Vân Vô Kỵ từ dưới biển đi ra. Những ánh mắt tin cậy từ bốn phía nhìn vào hắn. Hiện giờ bốn Chí Tôn của Thái Cổ chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
- Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai, Bắc Hải tù đồ và trưởng lão thánh thú ở lại, những người khác lập tức vào trong hố đen này rời khỏi, còn chưa tới lối ra thì không được dừng lại, trên đường cũng không được quay về!
Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, nói:
- Đi đi!
"Rầm!"
Bên bờ Bắc Hải, từng hàng nhân tộc Thái Cổ nhìn về hướng Thánh sơn Thái Cổ quỳ xuống, liên tục lạy ba lạy. Sau đó bọn họ đứng lên, lại nhìn về hướng lăng mộ của Hiên Viên Chí Tôn lạy ba lạy, cuối cùng xoay người chui vào trong hố đen to lớn ở Bắc Hải. Tại khoảnh khắc xoay người, từng hàng nước mắt từ trời cao rơi xuống.
"Vô Kỵ, Phượng Phi giao cho ngươi!" - Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, đó là giọng của Chu Tước Chí Tôn.
Phong Vân Vô Kỵ giật mình, chợt ngẩng đầu nhìn về hướng Thánh sơn.
"Vô Kỵ, từ nay về sau Thái Cổ giao cho ngươi!" - Đó là giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn.
"Ầm!"
"Ầm!"
Phía tây Thánh sơn, trong khe núi mà ba vị Chí Tôn rơi xuống liên tiếp vang lên hai tiếng nổ kịch liệt. Thánh sơn, Kiếm vực, những dãy núi liên miên, còn có thần ma dày đặc phía trên dãy núi hoàn toàn hóa thành mảnh vụn. Trong tiếng nổ, khí tức của hai vị Chí Tôn Bạch Hổ và Chu Tước cũng hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ.
- Mẹ!
Giữa không trung cách lăng Hiên Viên mấy ngàn trượng, một tiếng kêu bi thương xé nát ruột gan vang lên. Phượng Phi nhìn về hướng Chu Tước Chí Tôn, lệ rơi đầy mặt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đầy tuyệt vọng và đau thương.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
- Chí Tôn!
Bên bờ Bắc Hải, những nhân tộc Thái Cổ còn chưa rời đi liền quỳ xuống đất, cất tiếng kêu khóc.
"Oa!"
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tay ôm lấy ngực, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch:
- Chí Tôn!
- Gào!
Tiếng gầm của Hư Vô Chi Quân xuyên qua núi cao trùng trùng, từ hướng bắc truyền đến.
- Đi, đi mau!
Từng bóng người quyến luyến nhìn Thái Cổ, sau đó chui vào trong vòng xoáy màu đen.
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Phượng Phi giữa không trung, trong lòng thầm nói: "Phượng Phi, đành phải xin lỗi nàng rồi!"
Thân hình hắn nhoáng lên, một bàn tay ấn vào sau gáy Phượng Phi, trong nháy mắt phong tỏa chân khí trong cơ thể nàng, đồng thời điểm vào huyệt ngủ của nàng.
- Trưởng lão, Phượng Phi giao cho ngài, xin ngài hãy mang theo Phượng Phi nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Phong Vân Vô Kỵ giao Phượng Phi cho một vị trưởng lão Bắc Hải, cung kính nói.
- Lão phu hiểu rồi.
Trưởng lão Bắc Hải gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt, nhận lấy Phượng Phi, sau đó xoay người chui vào trong vòng xoáy ở Bắc Hải.
Ở phía nam, đại quân Thiên Đường do Sáng thiên sứ thống lĩnh và đại quân Hắc Ám do Hư Vô Chi Quân cầm đầu đang bay nhanh về hướng bắc. Bên bờ Bắc Hải, những tộc nhân Thái Cổ còn sót lại đứng trên bãi cát, xếp thành từng nhóm chui vào trong thông đạo. Mặc dù đại quân Thái Cổ hành động rất nhanh, nhưng nhiều người như vậy, muốn thông qua con đường dưới Bắc Hải rời đi vẫn cần một ít thời gian.
- Thời gian không đủ, ta đi cản bọn chúng lại!
Phong Vân Vô Kỵ nói một câu với Ứng Đông Lai, sau đó gập người bay lên, nghênh đón hai tạo vật của chư thần từ phía nam bay đến.
Phong Vân Vô Kỵ ngăn cản Sáng thiên sứ và Hư Vô Chi Quân, đồng thời thi triển kiếm thể hóa thân của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đối phó với yêu ma và thiên sứ đông đúc. Huyết Hải Ma Quân và năm Bắc Hải tù đồ thì ngăn cản ba thủ lĩnh của Thiên Đường. Hai bên kịch chiến giữa không trung ở phía nam Bắc Hải mấy dặm. Trong trời đất nổi lên từng trận cuồng phong, sấm chớp đùng đùng.
Có điều đại quân yêu ma và thiên sứ liên miên không dứt, kiếm thể hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể ngăn cản hết được.
- Gào!
Trong tiếng gầm, một bóng ma từ trên trời rơi xuống, bước vào lăng Hiên Viên ở Bắc Hải. Tiếp đó là tên thứ hai, thứ ba… từng chiến sĩ Hắc Ám Viễn Chinh quân cả người tỏa ra khói dày cuồn cuộn, bước vào Bắc Hải.
- Giết chết bọn…
Một tên cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân vung đao, nhìn về nhân tộc Thái Cổ bên bờ Bắc Hải vẫn chưa hoàn toàn rút lui, quát lên. Lời còn chưa nói hết, biến hóa chợt xảy ra.
"Ầm ầm!"
Dùng lăng Hiên Viên làm trung tâm, vùng đất Bắc Hải bỗng chấn động mãnh liệt. Một khí tức mạnh mẽ từ lăng Hiên Viên dâng lên, trong nháy mắt đã tăng đến một mức độ đáng sợ, bao phủ cả trời đất.
- Ngâm!
Trong lăng Hiên Viên khâu do sắt thép tạo thành đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm rung trời, trong đó ẩn chứa lửa giận ngập trời.
"Rắc rắc!"
Mây đen vô tận từ bốn phương hội tụ lại, bao phủ phía trên lăng Hiên Viên. Hàng tỉ tia chớp bạc lóe lên trong tầng mây, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Trong lăng mộ sừng sững, một cơn gió cuốn theo cát bụi thổi qua phía trên, cuối cùng chui vào thông đạo trong lăng mộ, biến mất không còn thấy.
"Rắc!"
Phía trên cùng của lăng mộ trống trải dưới lòng đất, một bộ xương khô mặc long bào bằng tơ tằm, đầu đội đế quan ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, xương ngón tay đặt trên tay vịn đột nhiên nhúc nhích vài cái, rất khó phát giác ra. Âm thanh giòn giã kia giống như một mồi dẫn, trong lăng mộ lập tức xảy ra biến hóa.
"Xoẹt xoẹt!"
Khí xanh dày đặc tràn ra từ trong thi hài của Hiên Viên hoàng đế hàng tỉ năm chưa từng cử động, máu thịt và kinh mạch nhanh chóng mọc ra từ dưới thi thể. Trên chiếc đuôi rồng kéo dài đến dưới bậc thang, những lớp vảy màu xanh thật dày cũng bao trùm lên thân thể với tốc độ kinh người.
"Rắc rắc!"
Phía dưới hố lớn ở hai bên ghế rồng, hàng chục ngàn hài cốt chiến sĩ mặc giáp rồng đột nhiên lay động. Sương mù màu vàng dày đặc từ dưới lòng đất tràn ra, chui vào trong hài cốt bọn họ. Tiếng máu thịt sinh trưởng vang lên, trong cặp mắt trống rỗng của bọn họ đột nhiên hiện lên ánh sáng.
"Keng!"
Một thanh trường kích màu vàng cắm vào trong đất. Trong hố lớn, vô số chiến sĩ Hiên Viên toàn thân lay động, từ từ đứng lên, trong mắt bọn họ không có bất cứ thần sắc nào. Bị khí tức của yêu ma kích động, cùng với một ý chí mạnh mẽ kêu gọi, những chiến sĩ đã chết hàng tỉ năm này lại thức tỉnh.
"Ầm!"
Phía trên cùng của lăng mộ, hai bàn tay trắng sáng vỗ vào trên ghế rồng, thân thể Hiên Viên Chí Tôn đột nhiên ngồi dậy. Một vệt sáng màu vàng lóe lên, Hiên Viên chợt phát ra một tiếng kêu vang khắp trời đất, đồng thời một bóng dáng hùng dũng từ trên lăng mộ bắn ra như chớp. Giữa không trung, thân hình y nhoáng lên, hóa thành một con rồng xanh to lớn phá tan lăng mộ, chui vào trong bầu trời.
- Ngâm!
Dưới sự quan sát của vô số thần ma, một con rồng xanh to lớn từ trong lăng mộ dưới lòng đất vọt ra, nhanh như chớp lao vào trong đại quân thần ma, nhanh chóng qua lại như con thoi. Nơi rồng xanh đi qua, tất cả yêu ma và thiên sứ không có bất kỳ khả năng chống cự nào, hoàn toàn hóa thành tro bụi tiêu tan trong không khí.
- Giết!
Dưới lăng mộ đổ nát, đám chiến sĩ Hiên Viên hét lên, rút trường kích trên đất ra, không hề sợ hãi nghênh đón thần ma đầy trời. Chiến ý ngập trời hợp thành một dòng khí lưu cuồng bạo xoay chuyển trong trời đất.
Khi khí tức của Hiên Viên Chí Tôn Thái Cổ bao trùm trời đất, thần ma liền chấn động. Không ai ngờ được, Thanh Long Hiên Viên, Chí Tôn của nhân tộc trong truyền thuyết đã chết tại cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, sau hàng tỉ năm lại sống dậy lần nữa. Thần ma lập tức trở nên hỗn loạn.
"Hiên Viên Chí Tôn!" - Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng chảy khắp toàn thân, trong mắt lệ nóng doanh tròng: "Hóa ra truyền thuyết này là thật, hóa ra truyền thuyết này là thật!"
- Ngâm!
Trên bầu trời sấm chớp đùng đùng. Con rồng lớn màu xanh vắt ngang giữa trời đất, chiếc đuôi dài quét qua, từng mảng lớn thần ma rơi xuống như mưa.
- Tất cả mọi người lập tức rút lui!
Phong Vân Vô Kỵ trông thấy tâm tình của các tộc nhân bên bờ bên bờ Bắc Hải trở nên kích động, dường như có dấu hiệu muốn xông lên chém giết với thần ma, trong lòng liền khẩn trương. Mặc dù nhìn thấy Hiên Viên Chí Tôn hóa thành rồng lớn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ biết rõ trong thân thể đó cũng không có linh hồn hoàn chỉnh. Đây hoàn toàn là do ý chí bảo vệ Thái Cổ của Hiên Viên trước khi chết đã điều khiển thi hài của y tỉnh lại từ cái chết, qua một lúc nữa nhất định sẽ bụi trở về bụi, đất trở về đất.
Trong mắt mọi người thoáng hiện lên vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ, lập tức xoay người chui vào trong thông đạo Bắc Hải. Thái Cổ đã hết rồi, cho dù có giết nhiều thần ma hơn cũng chẳng còn ý nghĩa. Hơn nữa thiên sứ và yêu ma lại vô cùng đông đúc, không thể nào giết hết được.
"Rắc rắc!"
Một tia chớp lướt qua bầu trời u ám. Phía trên lăng Hiên Viên, Bổn Tôn mặc áo trắng lặng lẽ bước ra khỏi dòng sông thời gian, xuất hiện phía trên vùng đất này. Cặp mắt lạnh giá vô tình quét qua bầu trời, hờ hững chớp vài cái.
"Ầm!"
Hàng triệu thiên sứ của Thiên Đường trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Ống tay áo Bổn Tôn khẽ phất lên, một cánh tay trắng dài từ trong ống tay áo vươn ra, vẫy một cái về phía đại quân yêu ma đông đảo.
"Ầm ầm ầm!"
Trong tiếng nổ lớn, từng mảng Hắc Ám Viễn Chinh quân ngã xuống. Tại thời khắc mấu chốt, Bổn Tôn cuối cùng đã chạy tới.
- Hấp tinh đại pháp!
Một giọng nói hùng hồn vang lên từ phía sau Hắc Ám Viễn Chinh quân, đồng thời một lực hút kinh khủng đột nhiên xuất hiện. Vô số yêu ma không chống lại được lực hút bá đạo này, ma nguyên trong cơ thể hóa thành từng tia ma khí chui vào trong người Đệ Nhất phân thần, chỉ còn lại những thi hài cạn máu từ trên trời rơi xuống. Xuyên qua tầng tầng ma khí che phủ, Phong Vân Vô Kỵ thấy được Đệ Nhất phân thần đang dang rộng đôi cánh ác ma.
"Vì không muốn ngươi làm liên lụy đến ta, cho nên ta mới tới đây. Ngươi đi đi, nơi này có ta và Bổn Tôn là đủ rồi!" - Cảm nhận được ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ, Đệ Nhất phân thần nở một nụ cười lạnh lẽo, dùng ý thức nói với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nhìn qua hai bên, phân ra mấy luồng ý thức phân biệt chui vào trong đầu Ứng Đông Lai và mấy cao thủ Thái Cổ còn lại: "Các người cũng rời khỏi đi, nơi này có chúng ta là đủ rồi!"
Ứng Đông Lai nhìn lướt qua chung quanh, trông thấy Đệ Nhất phân thần và Bổn Tôn vừa ra tay, yêu ma và Thiên Đường lập tức tan tác, cuối cùng quyết định gọi mấy người khác, lắc mình chui vào trong Bắc Hải mênh mông.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Mặc cho Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ cố gắng thế nào đều không thể thoát khỏi ba người Phong Vân Vô Kỵ, Bổn Tôn và Đệ Nhất phân thần. Thần ma tuy đông, nhưng Đệ Nhất phân thần dựa vào Hấp Tinh đại pháp bá đạo, từ trước đến giờ vốn là càng đông càng tốt. Bổn Tôn thừa kế năng lực của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát, lại là đối tượng khiến cho Quang Minh Thiên Đường nhức đầu. Công thêm "Quy tắc của kiếm" của Phong Vân Vô Kỵ có thể bắn ngược bất kỳ công kích nào. Ba người tạo thành một tấm lưới vô hình kiềm chế đại quân thần ma bên ngoài Bắc Hải. Thi thể yêu ma chất chồng như biển, nhưng lại không thể nào xông vào một bước.
- A!
Một lúc sau, khi thông đạo dưới Bắc Hải sắp đóng lại, Phong Vân Vô Kỵ bỗng hét lớn một tiếng, nhanh như chớp chui vào trong thông đạo. Phía sau người, thông đạo do bốn Chí Tôn mở ra bắt đầu sụp đổ.
Trông thấy sau khi Phong Vân Vô Kỵ tiến vào, thông đạo ở Bắc Hải bắt đầu tan vỡ, Đệ Nhất phân thần liếc qua Bổn Tôn đang bị thần ma vây quanh, kêu lên một tiếng. Hai cánh của hắn mở ra, như một mũi tên nhọn chui vào trong trời cao, gập lại giữa hư không, biến mất vào trong màn đêm mênh mông.
Sau khi Đệ Nhất phân thần rời đi không lâu, Bổn Tôn lại ra tay hủy diệt mấy triệu thiên sứ của Thiên Đường, sau đó ung dung bước vào dòng sông thời gian rời đi. Chiến đấu đã không còn ý nghĩa, tại Bắc Hải chỉ còn lại một con rồng lớn mang theo một đám chiến sĩ gào lên bất khuất.
"Rắc rắc!"
Trong tiếng nứt lớn, vùng đất Thái Cổ hoàn toàn sụp đổ, từng mảng đất trôi dạt vào trong hư vô tối đen, nhanh chóng phân giải ra.
"Ầm ầm!"
Khi một tia chớp cuối cùng lướt qua, bầu trời hoàn toàn chôn vùi, bóng tối như trút nước chảy vào trong không gian Thái Cổ.
Lịch Thái Cổ năm XXXXX, chân thân của Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ giáng lâm Thái Cổ, dưới thần ma liên hợp công kích, Thái Cổ bị hủy diệt.
Từ hỗn độn khi bốn thánh thú diễn Hồng Hoang sinh ra không gian Thái Cổ, cho tới khi Thái Cổ bị hủy diệt, trước sau cách nhau XXXX năm.
Thái Cổ bị hủy diệt, lịch sử của loài người Thái Cổ đến đây là kết thúc.
Trong một khoảng hư không khác, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn như sao băng không ngừng rơi xuống, từng không gian lướt qua bên cạnh. Lực lượng của ba phân thần hợp nhất quá mạnh, hắn căn bản không thể dừng được đà rơi này. Nhưng không còn uy hiếp từ ba phân thần hợp nhất, hắn lại bắt đầu hấp thu lực lượng giết chóc trong vũ trụ.
Chủ Thần thứ mười bốn chỉ lo hấp thu năng lượng trong vũ trụ, cũng không phát hiện ra, một tàn ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua hàng tỉ không gian, từ phía sau đuổi theo hướng hắn rơi xuống.
"Chủ Thần thứ mười bốn, hãy đền mạng cho bộ tộc thủ hộ của ta, chết đi!" - Một giọng nói hùng hồn như tia chớp xuyên qua tầng tầng không gian, truyền vào trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Lời còn chưa dứt, một bóng đen mơ hồ từ phía trên bay xuống, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lao đến trước người Chủ Thần thứ mười bốn vài thước.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn giật mình, kêu lên một tiếng, hai tay giơ lên muốn phát ra một chút thần thực tích lũy trong cơ thể. Nhưng không đợi hắn xuất thủ, Xi Vưu đã phát ra một tiếng kêu kiên quyết và đoạn tuyệt.
- Nổ!
Cách Chủ Thần thứ mười bốn chưa đến hai thước, linh hồn Xi Vưu đột ngột nổ tung, sóng xung kích mãnh liệt đánh vào linh hồn đối phương. Bóng tối vô tận tràn tới, ý thức của y nhanh chóng trở nên mơ hồ.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng kêu đau đớn xé nát ruột gan, thân thể to lớn như diều đứt đây rơi xuống phía dưới.
"Ầm!"
Phía dưới hàng tỉ không gian, bóng dáng khổng lồ của Chủ Thần thứ mười bốn vẽ nên một quỹ tích nghiêng nghiêng trong hư không, rơi xuống dưới vực sâu bóng tối mênh mông, làm nổi lên sóng lớn đầy trời.
Tại nơi sâu vô tận trong trời cao, ánh sáng cửu tinh chập chờn. Ý thức của Xi Vưu dung nhập vào cửu tinh, chìm vào trong bóng tối vô tận. Mặc dù đã tự nổ, nhưng linh hồn của y vẫn không bị hủy diệt hoàn toàn, có điều muốn ý thức tỉnh lại e rằng phải chờ đến cửu tinh nối liền lần sau.
oOo
Tại không gian đại thứ nguyên.
- Dùng danh nghĩa của Quang Minh chư thần chí cao vô thượng, ban sự hủy diệt cho tất cả sinh vật tội lỗi này!
- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng… Ánh sáng phán quyết!
- Tội ác nhất định sẽ bị hủy diệt, ánh sáng nhất định sẽ được hiển dương… Thanh kiếm mặt trời!
Ba Sí thiên sứ của Thiên Đường là Mễ Già Lặc, Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá đứng giữa tầng mây, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào phía dưới. Bọn họ giơ tay lên, phát ra những luồng thánh quang chữ thập uy lực to lớn, đánh vào trong đại quân huyết tộc đông đảo phía trước. Sau lưng ba người là hàng chục ngàn cánh cổng truyền tống ánh sáng đứng sừng sững giữa tầng mây, Quang thiên sứ không ngừng từ bên trong cánh cổng tràn ra, lao về phía đại quân huyết tộc.
Sau khi Quang Ám chư thần đạt thành hiệp nghị, đại quân của Thiên Đường đã chia thành hai đội. Một đội do Sáng thiên sứ dẫn theo Lạp Phỉ Nhĩ, Ô Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt tấn công Thái Cổ; còn một đội khác do đại thiên sứ trưởng Mễ Già Lặc thống lĩnh, hai vị Sí thiên sứ Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá phụ trợ, toàn diện tấn công đại quân huyết tộc ở đại thứ nguyên.
Vô số thiên sứ và huyết tộc chém giết thảm liệt trong đại thứ nguyên mênh mông. Đám trưởng lão cổ xưa của quốc hội huyết tộc cũng bị kinh động, nhưng vẫn không thể ngăn được đại quân Thiên Đường thế như chẻ tre.
- Đợi sau khi Sáng thiên sứ đại nhân và đám Ô Liệt Nhĩ hủy diệt Thái Cổ, tập hợp sức mạnh của chúng ta, lần này hẳn là có thể tiêu diệt tất cả huyết tộc ở đại thứ nguyên.
Mai Đan Tá ngừng ngâm xướng pháp thuật, ánh mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh nói. Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng trong lời nói lại khẳng định việc Sáng thiên sứ và ba Sí thiên sứ khác sẽ hủy diệt Thái Cổ.
- Ừ, đám người Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân đã tạm thời đạt thành hiệp nghị với chư thần dưới vực sâu bóng tối. Lần này có chư thần tham gia, có thể tịnh hóa toàn bộ huyết tộc ở đại thứ nguyên.
Mễ Già Lặc lại phát ra một luồng thánh quang chữ thập mênh mông, đồng thời nói.
- Nhưng nếu không tìm được thủy tổ của huyết tộc, chư thần chí cao sẽ không ra tay.
Tát Mạch Nhĩ ở bên cạnh nhíu mày nói. Thủy tổ của huyết tộc là một truyền thuyết ở đại thứ nguyên, thậm chí một bộ phận huyết tộc còn hoài nghi vị thủy tổ này liệu có tồn tại hay không. Nhưng bên phía Thiên Đường lại rất khẳng định y có tồn tại, có điều ngay cả đại thiên sứ trưởng Mễ Già Lặc cũng chưa từng nhìn thấy vị thủy tổ huyết tộc thần bí này.
Chư thần e ngại năng lực của thủy tổ huyết tộc, đây là nguyên nhân mà huyết tộc có thể phát triển ở đại thứ nguyên. Đối với điều này, đám Sí thiên sứ Tát Mạch Nhĩ cũng cảm thấy rất khó hiểu. Chư thần e ngại thủy tổ huyết tộc, nhưng cũng không phải là sợ hãi. Nói cách khác, năng lực của thủy tổ huyết tộc vẫn thấp hơn Quang Ám chư thần, nhưng bởi vì như thế lại càng khiến cho đám Sí thiên sứ cảm thấy kỳ quái. Nếu như năng lực của thủy tổ huyết tộc không bằng Chư thần, vậy thì tại sao chư thần lại e ngại một kẻ yếu hơn mình?
Nghe được lời nói của Tát Mạch Nhĩ, Mễ Già Lặc và Mai Đan Tá cũng nhíu mày. Lần này có thể nói là Thiên Đường đã hành động trên quy mô lớn chưa từng có, muốn hoàn toàn tịnh hóa huyết tộc ở đại thứ nguyên. Với một vị Sáng thiên sứ hai mươi bốn cánh, cộng thêm sáu vị Sí thiên sứ khác, lực lượng như vậy hoàn toàn có thể hoàn thành mục tiêu. Nhưng nếu như không tìm được vị trí cụ thể của thủy tổ huyết tộc, chư thần vẫn sẽ e ngại không dám ra tay, vậy thì cho dù Thiên Đường có giết nhiều hơn cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Phương thức sinh sôi của huyết tộc rất nhanh, chỉ cần cắn một cái là có thể chuyển hóa nhân loại bình thường thành huyết tộc. Có lúc vì muốn bổ sung thế hệ mới, bọn chúng thậm chí đã chuyển hóa tất cả nhân loại trên một tinh cầu thành huyết tộc. Cứ như vậy, huyết tộc ở đại thứ nguyên nhiều lần bị Thiên Đường chèn ép, sau đó lại khôi phục, một lần nữa trở nên hưng thịnh.
Nhất thời ba Sí thiên sứ đều trầm mặc, có điều sự im lặng này cũng không phải bởi vì thủy tổ huyết tộc.
"Ong!"
Phía trên chiến trường, không gian rung động kịch liệt. Chấn động càng lúc càng lớn này đã kinh động đến huyết tộc và thiên sứ ánh sáng đang giao chiến. Từ trong chấn động này, hai bên đều cảm nhận được một thế lực mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần.
"Ầm!"
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn, vô số đọa lạc thiên sứ từ trong lỗ hổng tràn ra, như dời non lấp biển lao về phía đại quân Thiên Đường.
- Lộ Tây Pháp!
Sắc mặt của ba tên Sí thiên sứ biến đổi.
oOo
Tại Ma Giới xa xôi.
Bên trong Chúng Ma điện vắng vẻ, Lộ Tây Pháp một tay nâng cằm, lẳng lặng ngồi trên bảo tọa chính giữa điện. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một vẻ âm tà khác với ngày thường, tràn đầy cô đơn và buồn bã. Lúc này trong Chúng Ma điện hoàn toàn trống rỗng, bảy quân chủ Địa Ngục và quân đoàn đọa lạc thiên sứ đều đã được hắn phái đến đại thứ nguyên.
"Chắc là bọn chúng đã tới đại thứ nguyên rồi." – Ánh mắt Lộ Tây Pháp giống như xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn vào trong đại thứ nguyên mênh mông. Thở dài một tiếng, hắn từ từ đứng dậy, xuyên qua nóc điện nhìn về bầu trời vô tận, lẩm bẩm nói:
- Ngày này cuối cùng đã đến rồi.
Lời nói vừa dứt, thân thể Lộ Tây Pháp đột nhiên tỏa ra vô số điểm sáng. Trong chớp mắt, thân thể Lộ Tây Pháp liền phân giải ra, biến thành điểm sáng hóa thành một dòng suối chui vào bên dưới Chúng Ma điện.
"Ong!"
Chúng Ma điện đã được dời đến Ma Giới trước cả cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, từ đó đến nay chưa từng di động. Nhưng lúc này nó bỗng rung lên kịch liệt, giống như dưới lòng đất có một con vật khổng lồ đang muốn thoát ra.
"Ầm!"
Sau một tiếng nổ lớn long trời lở đất, Chúng Ma điện gần như tương đương với thần khí đột nhiên rung đó, sau đó nổ tung. Bên dưới Chúng Ma điện, một đoàn đoàn ánh sáng chói mắt hơn gấp trăm lần so với mặt trời bắn ra, trong nháy mắt xua tan bóng tối chung quanh mấy ngàn trượng. Xuyên qua ánh sáng chói mắt, thấp thoáng có thể thấy được một bóng người đứng bên trong. Sau lưng người nọ, hai mươi bốn chiếc cánh sáng lấp lánh mở rộng. Một luồng khí tức hùng hậu từ trên người tỏa ra, khí tức này thậm chí còn mạnh hơn gấp trăm lần so với Sáng thiên sứ của Thiên Đường.
- Gào!
Vực sâu bóng tối đột nhiên sôi trào. Chư thần dưới vực sâu dường như đã phát hiện ra biến hóa này, liền gầm lên một tiếng giận dữ như bị lừa gạt. Thần lực hắc ám hùng hậu trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng không gian, tràn về phía Chúng Ma điện.
Trong ánh sáng chói mắt, sắc mặt Lộ Tây Pháp hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn sấm sét thần phạt cuồn cuộn tràn đến sau người. Hai mươi bốn chiếc cánh sáng thánh khiết mở rộng, thân hình hắn liền bắn ra như tên rời khỏi dây cung, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Giờ phút này, tốc độ mà Lộ Tây Pháp thể hiện ra thậm chí không hề kém hơn Phong Vân Vô Kỵ.
"Chư thần phía trên hàng tỉ không gian, các ngươi có nhìn thấy không? Ta vẫn sở hữu những đôi cánh sáng lấp lánh, ta cũng không sa ngã!" - Xuyên qua tầng tầng hư không, Lộ Tây Pháp giống như một ngôi sao băng nhanh chóng bay đến gần Thiên Đường. Vẻ ngoài bình tĩnh cũng không thể che giấu sự sôi sục trong lòng hắn.
Không ai biết hàng tỉ năm qua, kẻ vẫn luôn xuất hiện trước mắt mọi người thực ra chỉ là một hình chiếu không gian của Lộ Tây Pháp, còn bản thể của hắn sau khi từ Thiên Đường rơi xuống vẫn luôn ẩn thân bên dưới Chúng Ma điện. Sự kiêu ngạo của đại thiên sứ trưởng Thiên Đường ngày xưa vẫn tồn tại trong hắn. Hàng tỉ năm trước kia, khi đám người Mễ Già Lặc còn đứng yên không tiến bộ, vị đại thiên sứ trưởng này đã trưởng thành đến một cảnh giới mà bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn. Mười hai chiếc cánh sáng ngày xưa đã biến thành hai mươi bốn chiếc. Trên người hắn tràn đầy lực lượng ánh sáng thuần khiết nhất, không hề có một chút lực lượng đen tối nào.
Ngay từ đầu, thần khí hắc ám Chúng Ma điện chỉ là công cụ để vị đại thiên sứ trưởng này che dấu lực lượng ánh sáng càng ngày càng mạnh, cho đến hôm nay hắn đã không cần che đậy nữa.
Đạp lên cánh cổng Thiên Đường, xuyên qua Thiên Đường mênh mông, đập vào mắt là vài thiên sứ thưa thớt. Cảnh tượng thiên sứ tràn ngập thường ngày đã không còn nữa, Sáng thiên sứ đã dẫn đi một nửa thiên sứ của Thiên Đường, những người còn lại cũng được Mễ Già Lặc mang đến đại thứ nguyên. Giờ phút này, toàn bộ Thiên Đường đã trở thành một "tòa thành trống", không có ai đến ngăn cản vị đại thiên sứ trưởng ngày xưa này.
Không để ý đến vài tên Quang thiên sứ đang kinh hãi, Lộ Tây Pháp tiến vào sâu trong Thiên Đường, cuối cùng dừng lại dưới cột sáng chọc trời. Phía trên cột sáng kia chính là hải dương ánh sáng, nơi mười hai vị Quang Minh chư thần cư ngụ.
Đứng trước hành lang dẫn đến hải dương ánh sáng này, tâm cảnh của Lộ Tây Pháp lại trở nên bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, giống như xuyên qua tầng tầng không gian, thấy được mười hai vị Chủ Thần trong hải dương ánh sáng.
"Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện nương nhờ Hắc Ám chư thần, ta cũng chưa từng phản bội Quang Minh. Ta chỉ muốn chứng minh một chuyện, ta cũng là một sinh mạng có linh hồn hoàn chỉnh, chứ không phải là con rối của các ngươi!"
Cánh sáng rung lên, Lộ Tây Pháp mang theo tất cả tôn nghiêm và vinh quang ngày xưa, hóa thành một dòng sáng chui vào trong thánh quang mênh mông.
"Ầm!"
Một lúc sau, trong hải dương ánh sáng bỗng vang lên một tiếng nổ long trời lở đất. Hải dương ánh sáng tồn tại từ hỗn độn ban đầu, yên tĩnh trong thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng cũng trở nên sôi sục. Thần Quang thiên sứ Lộ Tây Pháp hi sinh toàn bộ sinh mệnh và linh hồn của hắn, chỉ vì muốn gây nên một vụ nổ trong hải dương ánh sáng, ngay trước cặp mắt của Quang Minh chư thần.
Một Sí thiên sứ ẩn nhẫn hàng tỉ năm vẫn không thể nào sánh được với uy năng của chư thần. Trong mắt của chư thần, đó chẳng qua là một vụ nổ nho nhỏ, nhưng lại là sự phản kháng lớn nhất mà Lộ Tây Pháp có thể làm được. Tất cả bất khuất, đấu tranh với vận mệnh của mình đều ẩn chứa trong vụ nổ nho nhỏ này.
Trước giờ hắn vốn không phải là con rối của chư thần!
oOo
Một đoàn ánh sáng ảm đạm xuất hiện phía trước, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một tia chớp, chỉ trong thời gian vài hơi thở đã xuyên qua lối ra. Một khoảng hư không rộng lớn và yên tĩnh xuất hiện trước mắt hắn.
- Chí Tôn!
Những âm thanh vang dội từ bốn phía truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, phía trước là bóng người đông đúc đang lơ lửng. Tất cả mọi người đều tập hợp ở nơi này, những khuôn mặt tin cậy nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.
- Thời gian gấp rút, Ma Giới và Thiên Đường sẽ rất nhanh đuổi đến. Chúng ta tụ tập lại với nhau, mục tiêu quá lớn, thậm chí có thể khiến cho chư thần chú ý. Cho nên ta yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này, trong quá trình rời đi phải cố gắng tản ra!
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi quét qua chung quanh, nói tiếp:
- Thái Cổ đã tan vỡ… tiếp theo sẽ là quãng thời gian khó khăn nhất của chúng ta. Ta hi vọng mọi người nhớ kỹ, sinh mạng của mỗi người chúng ta không chỉ thuộc về mình, mà còn thuộc về Thái Cổ, thuộc về tất cả nhân loại, vì vậy ta hi vọng tất cả mọi người đều sống thật tốt. Loài người có thể kéo dài được bao lâu, tất cả đều tùy thuộc vào chúng ta.
Trong hư không hoàn toàn yên lặng. Sự sụp đổ của Thái Cổ, đến bây giờ nghĩ lại vẫn giống như một giấc mộng. Từ chết tới sống, lại từ sống tới chết. Trong thời gian ngắn ngủi, loài người đã từ địa ngục bay tới thiên đường, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Tất cả mọi thứ đều sụp đổ, tương lai của loài người hoàn toàn ảm đạm. Sau này sẽ là thời đại tối tăm của loài người, cùng với sự đuổi giết đến tận cùng.
- Đi thôi! Thời gian cấp bách, tất cả hãy rời khỏi đi!
Phong Vân Vô Kỵ thúc giục.
- Chí Tôn, xin bảo trọng! Chư vị tộc nhân, xin bảo trọng!
Một tên cao thủ trong hệ phái tự do khom người thi lễ với Phong Vân Vô Kỵ, sau đó xoay người lại, vẻ mặt kiên nghị đi vào sâu trong vũ trụ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vào trong bóng tối.
- Chí Tôn, xin bảo trọng! Chư vị tộc nhân, xin bảo trọng!
- Đế quân, xin bảo trọng! Chư vị đồng tộc, xin bảo trọng!
Theo những lời từ biệt, đám nhân tộc Thái Cổ mang theo sự buồn bã và đau thương trong lòng, như sao băng phân tán về các nơi trong vũ trụ. Trong thời gian sau này, cùng trôi dạt với bọn họ chỉ còn hoài niệm vô tận.
Đưa mắt nhìn các tộc nhân rời khỏi, một cảm giác mất mát trống rỗng dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, một sự cô đơn và đau đớn vô biên bao phủ tâm hồn hắn. Cảnh tượng trước kia giống như mộng ảo, Huỳnh Hoặc, Quân Thiên Thương, Chiến Đế, Tây Môn, Cổ Vu, Độc Cô… từng người lần lượt biến mất ở Thái Cổ. Từ nay về sau, trời đất tuy lớn, nhưng hắn lại chỉ có thể một mình một bóng lưu lạc giữa trời đất.
- Ca!
Một tiếng gọi khẽ đã thức tỉnh Phong Vân Vô Kỵ. Hắn theo tiếng nhìn lại, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Được mấy vị trưởng lão Phong tộc vây quanh, U Nhược đang nhìn hắn với vẻ chờ đợi, đôi môi mím chặt như muốn nói gì đó.
Phía bên kia, cặp mắt Ngạo Hàn Yên khẽ chớp, lại không hề cử động. Phượng Phi ở trong lòng trưởng lão Bắc Hải đã tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn lưu lại hai hàng lệ, cặp mắt xinh đẹp cũng đang nhìn hắn chờ đợi. Đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, dường như muốn nói gì, nhưng khi liếc nhìn sang Ngạo Hàn Yên và U Nhược, cuối cùng lại không nói ra.
- Vô Kỵ ca ca, huynh sẽ rời đi với chúng tôi chứ?
Giống như cố lấy hết can đảm, U Nhược cuối cùng nói ra vấn đề trong lòng.
Nhìn ánh mắt mong đợi của ba cô gái, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ run lên, quay mặt đi nhìn vào hư không đen kịt, buồn bã nói:
- Các người đi trước đi… sau này, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại.
Trong mắt Phượng Phi, Ngạo Hàn Yên và U Nhược hiện lên vẻ ảm đạm, sau đó từ từ xoay người lại. Khi các nàng quay đầu đi, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ lại từ phía sau truyền đến:
- Ta nợ các nàng rất nhiều. Hãy tin tưởng ta, sau này ta nhất định sẽ trả lại cho các nàng một phần ân tình hoàn chỉnh!
Sau khi nói xong câu này, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn dáng vẻ thương tâm của những cô gái này.
- U Nhược muội muội, chúng ta đi thôi!
Ngạo Hàn Yên đi tới nói với U Nhược. U Nhược gật đầu một cái, quay đầu liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng lưu luyến đi về hướng tây nam, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
- Ta chờ chàng.
Nhìn Ngạo Hàn Yên và U Nhược rời khỏi, Phượng Phi nói một cách xa xăm. Nàng vốn là thê tử chính thức của Phong Vân Vô Kỵ, nàng có thể quyết định ở lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng y, hơn nữa còn tôn trọng quyết định của y.
- Cám ơn!
Nhìn Phượng Phi cùng với mấy vị trưởng lão Bắc Hải chậm rãi rời khỏi, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng, Phong Vân Vô Kỵ quay đi. Vũ trụ hư không lạnh lẽo, xa xa truyền đến tiếng không gian lác đác vỡ tan. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một cảm giác tịch liêu và cô độc chưa từng giờ có dâng lên trong lòng. Trời đất tuy lớn nhưng đã sớm không còn nhà của hắn. Trong vũ trụ có hàng tỉ không gian, nhưng hắn lại không biết phải đi con đường nào.
- Ta… rốt cuộc nên đi về đâu đây?
Ngẩng đầu nhìn cửu tinh trên bầu trời, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ buồn bã, tùy tiện chọn một hướng, sau đó đi vào trong màn đêm mênh mông.