Chương 130: Diệu bất ngôn tuyệt không tả xiết


- Cạch cạch!

Cửa đá mở ra.

- Vương phi là Huyễn linh sư sao?
- Các cơ quan ở tháp Trọng Âm này là do ai thiết kế vậy?
Tử Nguyệt cảm thán, gần như si mê nhìn lên bản đồ sao trên đỉnh đầu, thật sự rất giống với hình ảnh bầu trời sao trong ký ức của nàng, nhưng….
Khi tầm mắt di chuyển đến Bắc Đẩu Thất Tinh thì những ký ức vụn vặn trong trí nhớ nàng liền tuôn trào ra, khi nhìn thấy ngôi sao Tử Vi bị lãng quên trong góc, nàng lên tiếng:
Tử Nguyệt sửng sốt, nơi này còn có người khác sao? Vậy mà nàng lại không phát hiện ra, chứng tỏ thực lực của người đó cao hơn nàng nhiều.
Người này có gương mặt xuất chúng, bước đi phóng khoáng tự nhiên, trên người khoác bộ y phục màu trắng, đầu đội mũ Bạch Vũ, tay cầm quạt Bạch Vũ, toàn thân đều là màu trắng, duy chỉ có chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay được mài từ ngọc thượng đẳng là màu tím.
- Ngươi là…
Mọi người bước vào tầng thứ nhất, cánh cửa đá sau lưng liền đóng sập lại.

Thiên Cơ Các
- ba chữ to tướng treo phía trước căn phòng.
Ngẩng đầu lên nhìn thêm lần nữa, hơi thở chậm lại, ánh mắt lộ vẻ chấn động, trên trần căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một bản đồ sao vô cùng lớn, vô cùng rực rỡ.
- Ta rất vui khi nhìn thấy Diệu Bất Ngôn chịu khuất phục.
Trước đây Vương gia không để ý đến sự càn rỡ của hắn nhưng giờ có người trị hắn rồi, nàng ta thực sự rất vui.
- Được Tư Mệnh đại nhân khen như vậy đúng là phúc ba đời nhà ta.
Tử Nguyệt nói.
Xem ra Tư Mệnh cũng không phải người khó gần. Nàng ta giống… giống Tử Nguyệt trước đây.
Trên đường đi không một bóng người, ba người đi thẳng lên tầng thứ bảy.
- Sai chỗ nào chứ? Ta dựa vào Thất Tinh Thiên trong Chu Tước Chí điển tích lâu năm nhất để vẽ ra đó. Một đại sư về các cơ quan vĩ đại làm sao có chuyện sai sót được chứ?
Tư Tịch cũng ngẩn người ra, bản đồ các ngôi sao này là do chủ nhân lệnh cho Diệu Bất Ngôn vẽ tại tổng bộ Thất Tinh Các. Không lẽ là chủ nhân sai sao?
Tư Mệnh cảm thấy chủ nhân của mình sẽ không bao giờ sai sót như thế:
Ai ngờ Diệu Bất Ngôn lại nắm lấy vạt áo Tử Nguyệt, mở cuốn sách cổ ra cho nàng xem:
- Ngươi nhìn đi nhìn đi, trong này không hề nhắc đến sao Tử Vi, nực cười, ngoài Thất Tinh ra làm gì có sao Đế Vương chi phối tất cả chứ?
Quyển sách cũ nát đến mức chỉ cần thổi một cái là sẽ phong hóa được đưa đến trước mặt, Tử Nguyệt không hiểu trên đó viết gì, sững sờ hồi lâu mới tùy tiện đưa tay lật giở một trang, lại thấy một bức có đánh dấu trên đó, nàng hít một hơi khí lạnh:
- Ý! Đúng là không có thật… sao có thể chứ…
Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao? Không đúng, nàng bỗng thốt lên:
- Sách này là sách lậu.
- Vương phi không nên nói như vậy, Vương gia còn khen hắn đấy.
Tử Nguyệt nhếch mép, hoá ra Hạo Thần cũng bị tên lừa gạt này mê hoặc ư? Nàng không thèm quan tâm đến cái gì gọi là Thất Tinh Thiên, cái gì gọi là điển tích, mấy thứ đó đều có khả năng sai sót hết! Chính mắt nàng đã thấy Bắc Đẩu Thất Tinh!
Ngón tay trỏ mảnh khảnh chỉ lên ngôi sao bị lãng quên trong góc, thanh âm trong trẻo vang lên trong căn phòng lớn trống rỗng, thanh âm khiến con người ta không thể khinh thường cũng không thể phản bác lại.
Diệu Bất Ngôn cười như được mùa, gương mặt đẹp nhăn nhúm lại:
- Trừ Hạo Thần ra, ta chưa thấy người nào ngốc như ngươi.
Bách Lý Hạo Thần ngốc ư? Nói cách khác nghĩa là Diệu Bất Ngôn thông minh hơn chàng.
Thật đúng là khó chịu mà… Để đả kích hắn, Tử Nguyệt không tiếc sức lực:
- Bản đồ sao này ngươi vẽ sai rồi.
Diệu Bất Ngôn mặt đỏ bừng phản bác lại:
Diệu Bất Ngôn nôn nóng, rũ tung mấy bộ sách lấy từ nhẫn ban chỉ Tử Ngọc ra, giống như gạch rơi xuống, chất đống cao đến nửa người, suýt chút nữa thì đổ vào người Tử Nguyệt, cũng may Tư Mệnh phản ứng nhanh kéo nàng ra khỏi đó.
Tư Tịch cảm thấy hắn đã điên rồi:
- Không cần để ý đến hắn, chúng ta lên lầu thôi.
- Sách lậu là sao chứ?
- Là giả đó!
- Giả?
Hắn ta phe phẩy cái quạt trong tay, sắc mặt không hề vui vẻ, chưa có ai dám nói tác phẩm của hắn có vấn đề cả, mà người kia lại chỉ là một tiểu nha đầu xấu xí nhà quê không biết thật giả là gì.
- Cái gì?
Thấy nàng cau mày hắn ta liền nghiêm túc nói:
- Ngôi sao kia tên là sao Tử Vi, sao Tử Vi là ngôi sao Đế Vương phải được vây quanh bởi các ngôi sao khác! Ngay cả Bắc Đẩu Thất Tinh cũng phải xoay quanh nó suốt bốn mùa! Giờ ngươi lại vẽ như vậy chẳng phải là muốn nói với ta rằng ngôi sao tự xưng là sao Đế Vương trong Ám dạ quần tinh cũng bị nuốt chửng hay sao?
Tạm không nói đến những cái khác vì nàng cũng không biết, nhưng ngôi sao Tử Vi, còn được gọi là Đế Vương đó chỉ về phía sao Bắc Cực ở hướng cực Bắc, giờ tự nhiên lại biến mất!
- Không thể nào! Sao lại có sao Tử Vi chứ? Trong sách không hề có ghi chép về nó.
Tử Nguyệt hỏi.
- Diệu Bất Khả Ngôn. (1)
(1) Tuyệt không tả xiết
Trong thanh âm của Tư Mệnh có một tia r8un rẩy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời câu hỏi đó cũng hỏi thay cho sự hoài nghi trong lòng Tư Tịch.
Bọn họ vẫn3 biết thực lực của Lâu Tử Nguyệt không hề tầm thường, nhưng cũng chỉ nghĩ nàng lấy võ hành đạo, vậy mà hôm nay thấy huyền lự9c xanh trong tay nàng, họ không thể không tin… Một Huyễn linh sư cấp sáu mới có mười bốn tuổi thôi sao? Đùa gì vậy! Thiên tà6i nhất chính là Vương gia của bọn họ, Huyễn linh sư cấp bảy mười tám tuổi!
Vương phi quả thật không tầm thường…
5
Tạm thời Tử Nguyệt chỉ biết tháp Trọng Âm này có tổng cộng bảy tầng, ngoài ra nó còn có liên quan đến Bắc Đẩu Thất Tinh cổ xưa nữa, không thì tại sao tất cả các trận pháp ở đây lại đều liên quan đến Thất Tinh chứ?
- Ngôi sao đó không nên ở đây…
- Thế nó phải ở đâu?
Một thanh âm không hề vui vẻ truyền tới.
Diệu Bất Ngôn kinh ngạc, lời nói này như sét đánh ngang tai, hắn lại tin một cuốn sách giả ư?
- Sao ngươi biết đó là sách giả? Ngươi còn chưa nhìn thấy nó bao giờ mà. Không lẽ ngươi là cổ nhân sao?
Tử Nguyệt lườm hắn ta:
- Ta đã nói cho ngươi tên của ta rồi đó.
Làm khó dễ nhau!
- …
Tử Nguyệt cảm thấy bản thân đang bị hắn lấy ra làm trò cười vậy.
- Ha ha!
Hắn cười lớn, đung đưa chiếc quạt trong tay với tốc độ nhanh hơn.
- Nhưng ta biết sao Tử Vi thực sự tồn tại.
Diệu Bất Ngôn ngây người như phỗng, cầm cuốn sách cổ trên tay vừa tức giận vừa hoài nghi, không biết phản bác nàng kiểu gì.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự nhiệt tình thảo luận của Diệu Bất Ngôn, lúc mọi người bước lên tầng cấm thứ hai, mỹ nhân lạnh lùng Tư Mệnh bỗng nhiên lên tiếng:
Thất Tinh Các, ba chữ lớn đập vào mắt.
Hoá ra tháp Trọng Âm là tổng bộ của Thất Tinh Các.
Tử Nguyệt như bừng tỉnh, hoá ra Bách Lý Hạo Thần là chủ nhân của Thất Tinh Các.
Thật đúng là nhạt nhẽo!
Để tránh sự bối rối nên Tư Mệnh quyết định giới thiệu một chút:
- Thầy thiết kế các cơ quan của tháp Trọng Âm cũng chính là Tứ Các chủ của Thất Tinh Các, Diệu Bất Ngôn.
Thất Tinh Các là cái quái gì chứ? Nàng không biết gì cả, hơn nữa nàng cũng không hề biết trên đại lục này rốt cuộc có bao nhiêu môn phái thế lực! Xem ra Tư Mệnh và Tư Tịch định nói hết sự thật về Thất Tinh Các với nàng.

Dưới chiếc đèn treo pha lê to lớn xa hoa đặt bảy chiếc ghế, nhưng vẫn còn chỗ trống.

- Vương phi, chỗ này là chỗ chuẩn bị sẵn cho người.

Tư Tịch chỉ vào chiếc ghế gỗ lim được chạm khắc hoa văn đặt phía trước nhất, mời nàng lên đó, Tử Nguyệt ngẩn người, nàng ngẩn người không phải vì chiếc ghế đó lộng lẫy, cũng không phải không dám ngồi, mà là nàng đang nghĩ đến Bách Lý Hạo Thần, chàng cảm thấy thế nào khi ngồi trên đó?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.