Chương 132: Kiếm huy thanh hoa của kiếm tinh khuyết


- Quân Tử, ta cần thông tin của Giản Vu Khanh và Hiên Viên Quy Minh, ngươi tìm rồi đưa cho ta… đúng rồi, cả thông tin của Th8ẩm Tiên Cúc nữa.

Nàng gọi Quân Tử đầu tiên, hơn nữa lại còn gọi rất thân mật, Phi Quân Tử có chút kinh ngạc, liếc m3ắt qua nhìn kiếm linh xa lạ bên cạnh, sau một lúc trầm ngâm thì lên tiếng:
- Đây là Thanh Hoa phát hiện thấy trên vải, phát ra ánh sáng xanh, nhìn thấy Kiêu Dạ đại nhân ta liền biết đó là của ngài...
- Là của bổn tọa.
Tử Nguyệt hoài nghi.
- Trước khi người và chủ nhân đi, thuộc hạ đã đến Địa cung điều tra. Thuộc hạ đã đưa chiếc gương này cho chủ nhân xem rồi.
Phi Quân Tử gật đầu, khẽ lên tiếng:
- Dạ.
Bỗng nhiên Tư Tịch nhắc đến chuyện năm đó:
- Trước đây chủ nhân từng sai ta điều tra về nguồn gốc của hoa văn Thanh Hoa, hóa ra là người nhìn thấy nó trên kiếm huy của Kiêu Dạ đại nhân, chẳng trách...
- Hay là thuộc hạ đưa hết thông tin của 9sứ thần cho người?
Tử Nguyệt gật đầu.
- Đây là hoa văn ta tìm thấy ở Địa cung.
- Địa cung?
Tư Tịch hơi sửng sốt, suýt chút nữa không chịu được ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Chủ nhân phái ta đến thành Xích Uyên điều tra, cuối cùng phát hiện một hình vẽ giống như vậy trong một ngôi mộ cổ ở bên ngoài thành Xích Uyên, nhưng hoa văn đó đó lại là màu đỏ, màu đỏ ấy lại không hề giống với màu đỏ trong Địa Cung ở Đế Đô, nó là màu đỏ gạch, còn màu đỏ ở địa cung là màu đỏ máu.
- Kiêu Dạ đại nhân, ngài không thể ăn nói hàm hồ như vậy được.
Kiêu Dạ không hề để ý đến lời bọn họ nói, tùy ý chỉ vào cuốn thứ ba trong tay, lật đến một trang nào đó, chỉ vào hàng thứ ba, nhàn nhạt nói:
- Ừm…
Vốn dĩ Tử Nguyệt muốn chính bản thân đi thử nhưng hiện tại đã có người của Thất Tinh Các, có thể bớt đi một số chuyện.
- Vâng.
- Nhưng… không cần cố sức, đừng để bản thân bị thương.
- Oa! Kiêu Dạ đại nhân thật lợi hại! Đến bao giờ Kim mỗ ta mới có thể luyện được thực lực như ngài, Kim mỗ ta sẽ không còn sợ sổ sách nữa.
Thực ra là Kim chưởng quỹ muốn thấy Kiêu Dạ thể hiện tài năng nên mới cố ý mang ra nhiều sổ sách như vậy.
- Thuộc hạ rõ.
Tử Nguyệt nhìn về phía nữ tử y phục xanh phấn:
- Nếu chủ nhân muốn lấy nó thì hãy để Tư Tịch thử xem sao?
Hắn ta không thể rời nàng quá xa, cho dù là phạm vi trong toà lầu này cũng không được. Thế nên chỉ có thể để Tư Tịch thử xem sao.
- Đây là sổ sách mười năm nay của Thất Tinh Các, mời Đại Các chủ kiểm tra.
Một chồng sổ sách lớn cao bằng nửa người đặt trên bàn. Lông mày Tử Nguyệt nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết hai con ruồi.
Bỗng nhiên thanh âm nhận mệnh lệnh của Kiêu Dạ lần nữa vang lên:
- Kim chưởng quỹ, đưa ta.
Kim chưởng quỹ không tin! Tức đến nỗi bộ râu run lên.
Tư Mệnh cũng cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được, hắn là một kiếm linh, dù cho hắn tính nhanh nhưng cũng chưa chắc đã đúng, việc này liên quan đến kỹ thuật.
Mấy người này khó khăn lắm mới có cơ hội hội tụ ở đây, chắc hẳn sẽ có rất nhiều điều muốn nói.
Kim chưởng quỹ đứng dậy nói:
- Những thứ này đều là đồ vật rất quen.
Hắn ấn huyệt Thái Dương rồi suy nghĩ một chút, nhưng thực sự là không có một chút ấn tượng nào.
Thấy mọi người gọi mình là đại nhân, Kiêu Dạ sững người trong chốc lát, hắn cảm thấy như vậy hơi sai sai nhưng lại không biết sai chỗ nào.
Chỉ về phía ánh sáng đỏ như máu trên gương, Tư Tịch nói:
Hắn lại chỉ chiếc vòng ngọc màu đỏ gạch đã vỡ thành năm mảnh:
- Đây là thứ thuộc hạ tìm thấy ở nghĩa địa của thành Xích Uyên.
- Gương và vòng đều không còn linh lực nữa rồi nhưng hơi thở lưu lại phía trên rất quen thuộc... bổn tọa phải cầm nó đi.
Muốn cướp ư? Nhưng Tư Tịch cảm thấy chuyện này là từ hắn mà ra, đưa cho hắn cũng là chuyện nên làm nên không hề phản đối.
- Khe hở không gian… Vương gia bị khe hở không gian cuốn đi, chắc chắn là hắn!
Tư Tịch vội vàng nói:
Chẳng lẽ… hắn ta đọc xong rồi sao?
Không thể nào! Yết hầu của Kim chưởng quỹ khẽ động đậy, chăm chú quan sát từng động tác của Kiêu Dạ.
Đôi đồng tử của Tử Nguyệt hơi ngưng lại, nàng nói:
- Lúc đó ta cũng có mặt… Quân Tử, vẫn phải dựa vào thông tin điều tra của ngươi rồi. Vị đường chủ thứ mười tám dưới trướng Giáo hoàng của Tòa thánh Hắc ám, còn được gọi là Ám Dạ Bức Vương Ám Phong, người này đã bị ta đánh trọng thương ở chùa Thanh Lương, vốn dĩ đã chết rồi nhưng lại được người dùng một khe hở không gian cứu đi mất. Ta đoán người cứu hắn rất có khả năng là tên chủ mưu thả đám dơi.
- Sổ sách có vấn đề gì không?
Kim chưởng quỹ hỏi.
- Đưa ta.
Dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của mọi người, chỉ thấy Kiêu Dạ nhanh chóng đọc một lượt, rất nhanh liền đóng lại.
Đây chẳng phải muốn gây khó dễ cho nàng sao...
Im lặng như tờ...
Phi Quân Tử lấy từ chiếc nhẫn ra quyển sổ dày một tấc, đưa đến trước 6mặt nàng.
Tử Nguyệt không hề động đậy, trong khi mọi người vẫn đang hoài nghi thì Kiêu Dạ bỗng nhiên mở lời như đan5g nhận mệnh lệnh:
Sau khi mọi người đều ý thức được điểm này thì trong lòng đồng loạt thán phục đại thúc. Hơn nữa còn nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần đừng chọc giận phúc hắc đại thúc này.
Mỹ nhân Tư Mệnh mỉm cười, nụ cười tựa như hòa tan băng tuyết.
- Quân Tử, ngươi cũng phải phối hợp với bọn họ, trước hết hãy đi do thám tình hình ở phủ Hiên Viên, khi hành sự phải cẩn thận một chút, Thất Nguyệt Minh Châu đối với ta… rất quan trọng.
Nàng không thể nói việc Hạo Thần vẫn còn sống, cũng không thể nói Thất Nguyệt Minh Châu có thể cứu chủ nhân của bọn họ.
- Yên tâm, tuyệt đối không thể để tên đã hại chủ nhân của chúng ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
- Các vị còn điều gì muốn nói không?
Lúc này, Tư Mệnh hỏi một câu mà tất cả mọi người ở đây đều đang thắc mắc:
- Các chủ, chuyện của chủ nhân thì sao? Người định báo thù thế nào?
Kiêu Dạ đột nhiên nói một cách trôi chảy:
- Chủ nhân, Khanh Vương Giản Vu Khanh đúng là cháu của Thục phi, vốn dĩ hắn ta muốn liên kết với Thục phi để lấy trộm Cửu Tiết Vương Trượng nhưng lại bị Thục phi từ chối. Ba ngày trước, lúc Hiên Viên Quy Minh của nước Thanh Long nghe hát ở lầu Diệu Âm đã lấy Thất Nguyệt Minh Châu ra khoe khoang trước mặt Vương gia của các nước.
- Tư Tịch, ta cần Thất Nguyệt Minh Châu, ngươi và Tư Mệnh đi lấy nó về cho ta.
Tư Tịch và Tư Mệnh bốn mắt nhìn nhau, lập tức tuân lệnh:
Tử Nguyệt nhạy cảm cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Kiêu Dạ:
- Sao vậy?
- Chẳng trách gì cơ?
Kiêu Dạ đang đọc lướt sổ sách bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tư Tịch.
- Thế à? Giống với hoa văn của kiếm huy sao?
Trầm ngâm trong chốc lát, Tư Tịch lấy ra ba thứ từ trong không gian chứa đồ:
- Chỗ này ngươi tính sai rồi, ngươi tự xem lại đi.
Kim chưởng quỹ cầm cuốn sổ lên, lập tức chìm đắm trong đó.
Đừng nói là Tư Mệnh, đến ngay cả Phi Quân Tử cũng cảm thấy kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể tìm được thông tin mà Vương phi cần, Phi Quân Các chính là cần loại thực lực như vậy! Chẳng lẽ kiếm linh có khả năng ghi nhớ khác với những người thường như bọn họ ư?
Im lặng trong chốc lát, Kiêu Dạ nói:
- Không có vấn đề gì lớn, nhưng sổ sách này hạch toán sai mất rồi.
- Sai ư? Ngài nói Kim chưởng quỹ ta tính sai ư?
- Quân Tử! Ngươi nhất định phải điều tra ra hắn!
Mặt Quân Tử nghiêm túc:
Đại thúc bỗng nhiên vỗ đùi cái đốp, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc lẫn tò mò nhìn về phía Kiêu Dạ:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.