Chương 183: Nam nhân ái mộ, nữ nhân ghen tỵ


Úc Kim Ca mới vừa tăng cấp thành Huyễn linh sư cấp bảy, bỗng chốc bị chèn ép đến mức lồng ngực đau đớn vô cùng. Nhưng hắn cắn chặt hàm răng, không8 chịu thua. Hắn không thể vì vậy mà từ bỏ giấc mộng của hắn, cất giọng nói qua kẽ răng:

- Con, con thích nàng ấy. Xin... xin lão gia chủ3 tác thành!

Lâu Trạch Thiên thấy hắn đứng thẳng lưng, dù bị uy lực làm chấn động mà chết cũng không chịu khuất phục. Vào giờ khắc này, tr9í nhớ của ông chợt ùa về. Ông nhớ lại lần đầu tiên gặp Tử Khôn - người đàn ông đã cướp mất con gái ruột của ông.
- Lâu lão gia chủ cứ nói.
Trong lòng hắn mắng ông nội một trăm tám mươi lần rồi. Nếu biết là xem mắt, hắn tuyệt đối sẽ không tới.
- Đến Lâu phủ chơi nhiều vào, ta cũng đã lâu không nhìn thấy Hồng Diệp rồi, dẫn theo cả con bé tới chơi. Tử Nguyệt nhà chúng ta từ nhỏ không có bạn chơi, ta thấy Hồng Diệp và nó tuổi tác ngang nhau, hẳn là hợp nhau.
- Khanh vương gia, xin dừng bước.
Xe ngựa đang đi về phía trước, Lâu Tử Nguyệt vén rèm xe lên, gọi Khanh vương - Giản Vu Khanh đang chuẩn bị cùng Úc Kim Ca lên ngựa phóng đi.
Không chỉ Giản Vu Khanh mà Úc Kim Ca cũng đưa mắt nhìn sang.
- Mồng ba tháng Tám.
Tử Nguyệt hơi trầm ngâm.
- Bà ấy có đi cùng ngươi không?
Lâu Trạch Thiên không vui, dáng vẻ bực mình.
Tử Nguyệt cảm thấy lạ.
- Ông nội? Sao thế ạ?
- Được rồi, được rồi! Cháu gái ngoan.
Nhưng ông biết, đâu có cô gái nào vĩnh viễn không lấy chồng? Ông vẫn muốn xem xét đối tượng. Tên Khanh vương vừa rồi, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Giữa hắn và cháu gái ông có bí mật gì?
Hai mươi bảy tháng Bảy, đêm, lễ cập kê.
Tử Nguyệt đưa tay vén rèm xe, thò đầu ra ngoài xe, bình tĩnh hỏi:
- Chuyện ngươi hứa với ta, đã làm được chưa?
Giản Vu Khanh nói:
- Ngươi...
Tử Nguyệt ngập ngừng, liếc nhìn Úc Kim Ca, rồi quay lại nhìn Giản Vu Khanh.
- Ngươi khi nào thì đi?
- Tử Nguyệt! Ta quyết định rồi! Ta không đi!
Tiếng nói của Úc Kim Ca càng lúc càng xa.
- Tối nay ta sẽ đến tìm nàng!
Nàng muốn nói tới Giản Thục Liên.
Giản Vu Khanh nói:
- Nói chuyện xong hết rồi.
Thấy Úc Kim Ca sắp thể hiện xong, trong sự yên lặng cực độ, trong giây phút bức bách, Uyển Thanh Đồng đứng ra nói:
- Lâu lão gia tử, xin nghe vãn bối một lời, thích là không có đúng sai. Nếu vì thích mà bị đối xử không công bằng, thì trong thiên hạ ai còn dám nói yêu? Đây là hôn nhân đại sự của Tử Nguyệt tiểu thư, Thánh thượng cũng đồng ý để nàng tự mình làm chủ, hay là ngài hỏi xem ý nàng thế nào?
Lâu Trạch Thiên sửng sốt, lại nhìn Thanh Đồng mấy cái, nghĩ ngợi chốc lát, uy lực rốt cuộc tan đi. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cùng Lâu lão gia tử ăn cơm, vẫn run sợ trong lòng.
- Ông nội vốn nghĩ rằng con đã trưởng thành, nên tính đến hôn sự. Ai ngờ tiểu tử nhà người ta vừa nói muốn cưới con, ta lại không nỡ. Ta, ta nhớ đến cha con, mẹ con...
Tử Nguyệt mỉm cười, cảm thấy ông nội lúc này thật giống đứa con nít, cần được dỗ dành. Nàng vội nói:
- Ông nội! Con không lấy chồng đâu! Cả đời cũng không lấy, con ở với ông!
- Yên tâm, tối nay ngươi nhất định sẽ có được thứ ngươi muốn.
Tử Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
- Được. Cảm ơn Khanh vương đã nương tay.
Lúc này, có tiểu nhị mang rượu lên.
- Khách quan, đây là rượu Điêu Mai hai mươi năm mà khách quan gọi.
Lúc này, Tử Nguyệt nhận lấy rượu, ngầm tỏ ý với hắn, ý là cứ an tâm, đừng nóng vội. Kẻ đó nhận lệnh rời đi.
Tử Nguyệt ban đầu không hiểu rõ, nhưng khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua nét mặt đầy phức tạp của Lâu Cẩm Dạ, chợt nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng dâng lên muôn vàn tâm sự.
Tại bữa cơm này, người không có cảm giác tồn tại nhất chính là Giản Vu Khanh. Ánh mắt hắn hới tối sầm. Hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại được mời tới dùng cơm?
Chẳng lẽ lão gia tử cảm thấy hắn cũng có thể làm con rể của Lâu phủ sao? Không nên nha, hắn là hoàng tử nước Bạch Hổ. Cái họ của hắn đã định trước, trừ phi là hôn nhân liên kết, nếu không thì không thể lấy được người con gái mà trong một đêm được nâng lên thành người còn tôn quý hơn cả công chúa này.
Lúc nãy, uy lực của Lâu Trạch Thiên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán của Túy Tiên lâu. Tên tiểu nhị này đi lên chính là để kiểm tra tình hình.
- Thôi thôi... Chuyện của các ngươi, ta không xen vào nữa. Nhưng có một điều, nếu trong các ngươi có ai làm con rể của Lâu phủ ta, mà dám bắt nạt nó, thì cứ coi chừng!
Dứt lời, còn phát ra uy lực như thật sự có chuyện đó xảy ra vậy.
Giản Vu Khanh đánh ngựa nhích lại gần, hỏi trước cửa sổ xe:
- Chuyện gì?
Hắn nhìn thấy ánh mắt dò xét sắc bén đang nhìn mình xuyên qua cửa xe. Hắn khẽ sửng sốt, lập tức hiểu Lâu lão gia chủ đang quan sát mình.
- Ừ... Ta sẽ đi tiễn các ngươi.
- Được Lâu mỹ nhân đưa tiễn, vô cùng cảm kích.
- Kim Ca! Đi thôi!
- Ấy?
Lão gia tử lại hát bài gì vậy? Thanh Đồng nhận lời nói:
- Thưa vâng, vãn bối sẽ làm.
- Nhớ đấy, ngươi nợ ta một ân tình.
Hắn thấy sắc mặt nàng không vui, lập tức sửa lời:
- Nếu tới nước Bạch Hổ, nhớ đến chơi với anh họ.
Hắn cũng như vậy, ở trướ6c mặt ông không sợ hãi, ánh mắt cháy rực nói với ông:
- Con thích Như Họa, xin người tác thành! Xin người tác thành chúng con!
N5hư Họa, Như Họa của ông, vì người đàn ông đó mà đau lòng nhiều như vậy.
Uyển Thanh Đồng và Tô Tử Hy hai mắt nhìn nhau. Đây đâu phải là dùng cơm? Đây rõ ràng là tới chịu tội mà! Về nhà phải mắng ông nội một trận hùng hổ mới được! Còn Giản Vu Khanh liếc mắt nhìn Úc Kim Ca chân đang run lẩy bẩy, tỏ ý
ngươi lợi hại thật đấy!

- Thanh Đồng à!
Chưa ăn được bao lâu, bỗng nhiên Lâu lão gia tử lại điểm danh. Uyển Thanh Đồng vội vàng buông chén đũa xuống, ngồi ngay đơ, nói:
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa Lâu phủ, ngựa xe tấp nập, khách khứa đông đúc.

Nghe nói đèn Minh Nguyệt do thương hội Tụ Nguyên tài trợ lại được thể hiện vẻ đẹp của chúng. Ba ngàn ba trăm ba mươi ba ngọn đèn Minh Nguyệt treo trên cây, treo ở đầu cầu Lãng Uyển, treo ở hành lang. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên giấy đèn vẽ hình trăng sáng, bên trong đặt một viên dạ minh châu thượng hạng, tỏa ra ánh sáng đẹp tuyệt trần, thanh tao yên tĩnh, trái ngược với sự huyên náo lúc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.