Chương 207: Ba món thần khí và hai món siêu thần khí


Bên này vui vẻ, hai đại gia tộc còn lại đố kỵ chết được, họ không có được vận may tốt như thế, cũng không có sức lực lớn như vậy.

- Tử Nguyệt8 vẫn chưa trở về!

Mà cửa huyệt thần mộ vừa rồi bị sự chấn động của Hoắc Cửu Tâm khi rút ra kiếm Chu Ảnh, lao ra đỉnh núi làm sụp đổ rồi! Lối3 ra thông thường mà họ biết đã bị chắn, trừ phi bọn họ có thể đánh vỡ tất cả cấm chế...
- Mau đi thôi! Thần khí trong tay các ngươi quá lộ liễu rồi! Tránh bị thiệt thòi!
Tử Nguyệt không biết sự lợi hại của việc giết người đoạt bảo vật, nhưng Hoắc Cửu Tâm nàng thì biết mà! Lần này người tới không chỉ là người của thành Xích Uyên, còn có cường giả của nước Bạch Hổ, họ ở trong chỗ tối, không biết sẽ nhảy ra lúc nào.
Quả nhiên, có người không kềm nén được.
Sự chấn động còn lớn hơn vừa rồi truyền đến, người tu vi cao còn có thể cân bằng bản thân, người tu vi dưới Huyễn tông đều xanh mặt, nôn mửa không ngừng, có thể thấy được chấn động mãnh liệt cỡ nào!
Đột nhiên, lực chú ý của mọi người đều bị thu hút đến đỉnh núi Hổ Tước, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Nơi ấy, cường thế bá đạo phát ra bốn đường cực quang, chạy thẳng tới chân trời.
- Đó không phải là Dạ Nguyệt sao? Thứ hắn cầm trong tay là... Cửu thái thần quang! Các ngươi xem! Trên thanh kiếm đó thật sự tản phát ra thần quang chín màu, là siêu thần khí!
- Ực ực...
Có người nuốt nước miếng một cái, nói:
Mắt thấy Mộc nhị gia nổi lên tà niệm, Diệp Hồng Vũ trầm giọng nói:
- Sau lưng hắn có người, đừng manh động.
Mộc nhị gia thầm phun một bãi nước bọt:
- Các ngươi không phát hiện ba người phía sau hắn đều cầm thần khí trong tay sao?
Hừm... Mọi người kinh ngạc, mắt lộ ra vẻ rung động nhìn về phía ba người bên cạnh Tử Nguyệt.
Phi Quân Tử mặc cẩm bào hồng xanh, một tay chấp kiếm, đứng ở phía bên phải của Dạ Nguyệt, làm tư thế bảo vệ. Trong ánh mắt dịu dàng hiện lên vẻ sắc bén, năm ngón tay trong tay áo nắm chặt chuôi kiếm Phi Bộc. Phi Bộc mỏng như cánh ve, thân kiếm tản phát ra ánh sáng trắng trong suốt, kéo ra hoa kiếm, lúc vung vẩy có hơi nước lưu động, dòng chảy của thác nước tử vong thấm vào đầu ngón tay nàng, dường như có thể trút xuống trong nháy mắt.
Hoắc Cửu Tâm cảm thấy hồi hộp, tiêu rồi, lỡ miệng nói rồi, nàng nữ cải nam trang lấy bí danh là Dạ Nguyệt, chính là không muốn bị người khác nhìn ra thân phận thật sự, Bách Lý Kỳ An à Bách Lý Kỳ An...
Đang lúc Hoắc Cửu Tâm và Bách Lý Kỳ An nghĩ xem lừa dối thế nào cho trót lọt, bỗng nhiên núi Hổ Tước truyền đến tiếng vang lớn.
- Ầm ầm... Ầm ầm... Ầm ầm...
Mọi người đều có một sự xúc động quỳ lễ!
Bốn người này, ba nam một nữ, tựa như thiên thần giáng xuống nhân gian, tay bốn người đều cầm thần binh lợi khí, thần tốc từ đỉnh núi vút xuống, đến trước mặt mọi người.
Người cầm đầu mặc tử y, ba nghìn sợi tóc đen cố định trên trâm cài tóc, bàn tay thon dài nắm một thanh kiếm lớn màu xanh hàn quang lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi run sợ, nhỏ bé yếu ớt như hắn làm sao nắm giữ được bảo kiếm bá đạo tột cùng này!
- Ai? Hắn không phải có bốn người sao? Hoắc quận chúa thì tính là gì? Hoắc quận chúa không đại diện Hoắc gia, Hoắc gia sẽ không vì một tên Dạ Nguyệt mà trở thành địch với hơn năm ngàn người này!
Đúng vậy, Hoắc gia sẽ không ra tay, nhưng...
Diệp Hồng Vũ chậm rãi hướng tầm nhìn đến Uyển thị nhất tộc của Đế Đô, những người đó rõ ràng không phải đệ tử Uyển gia, mà vị bên cạnh Uyển Thanh Đồng đó không phải Lục Trạch thì là ai? Người của trường đấu thú lại che giấu thân phận tới đây, e là có quan hệ với đám người Dạ Nguyệt.
Hoắc Cửu Tâm kinh ngạc, là nàng!
Ba loại ánh sáng thuần túy xanh, đen, trắng che trời, giống như một bàn tay to lớn che đi mặt trời và ráng mây buổi chiều.
Tiếp theo đó, bốn ngươi lao ra.
- Họ bị nhốt dưới thần mộ rồi, không cần lo lắng, Kiêu Dạ sẽ có cách.
- Tử Nguyệt mà các ngươi nói là ai?
Đại trưởng lão đột nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Lời Bách Lý Kỳ An vừa thốt ra, tâm trạng Hoắc Cửu Tâ9m đã chùng xuống.
- Chu Ảnh, họ ở đâu?
Giống như là đáp lại:
Diệu Bất Ngôn mặc bạch y, đứng bên trái Dạ Nguyệt, tay phải cầm quạt, nhẫn ngọc do ngọc tím thượng hạng mài thành gắn ở đầu quạt cực kỳ hút mắt, hơn nữa bề ngoài hắn cũng ổn, khí chất mờ mịt, trong nhất thời gây nên lòng cảm mến của một vài nữ tử.
- Cái gì? Thần khí?
Có người kinh ngạc thốt ra tiếng.
- Keng...!
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, lập tức, mọi người đều 6kinh ngạc, mở to hai mắt, muốn nhìn rõ siêu thần khí này.
Hóa ra đây chính là kiếm Chu Ảnh! Quả thật là đồ tốt! Kỳ quang chín màu, siêu thần5 khí! Kiếm này bá khí lan tràn, toàn thân màu đỏ, ngọn lửa cháy khắp, quay cuồng, phun ra nuốt vào, ngọn lửa đỏ tựa như từng đóa sen đỏ, xinh đẹp lại trí mạng.
Vạn vật có linh hồn, thần khí càng có linh hồn, hai hiện thế của đại siêu thần khí kiếm Tinh Khuyết và kiếm Chu Ảnh khiến mọi người đều sóng lòng trào dâng, mắt lộ ra sự kính ngưỡng.
Sự phong hoa và dung mạo của Dạ Nguyệt là xinh đẹp nhất trong bốn người, kiếm Tinh Khuyết trong tay hắn càng chứng minh thực lực tuyệt đối của hắn.
- Siêu thần khí, ta làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua siêu thần khí, bây giờ có hai thanh siêu thần khí và ba món thần khí đồng thời xuất hiện, trái tim của Mộc nhị gia ta sắp nhảy vọt ra ngoài rồi!
- Tiểu tử, để lại thần khí, lão phu tha cho ngươi một mạng!
Mọi người kinh hãi, một giọng nói vô cùng lớn đột nhiên truyền đến, một lão giả dẫn theo mười tên đệ tử vụt tới.
Lão là Huyễn tông cao cấp, mười tên đệ tử đều là Huyễn tông sơ cấp.
- Quả nhiên là thần khí!
- Cả đời này của ta đến một cái thần khí cũng chưa từng thấy qua, bây giờ chỉ trong một lần nhìn thấy ba cái, còn có hai cái là siêu thần khí, ta sắp hạnh chúc đến chết mất rồi!
- Thế giới này thật điên cuồng. Đều là thế giới của người trẻ, chúng ta đều già rồi, già rồi!
Tư Tịch lại mắc một bộ hắc y, chỉ cần liếc mắt nhìn vào liền đem lại cho người ta ảo giác toàn thân lạnh run, không dám nhìn thẳng. Kiếm Phá Diệt trong tay hắn tản phát ra hơi thở giết hại và chết chóc. Khí đen quấn quanh thân kiếm, không phân rõ đâu là kiếm khí, đâu là huyền khí, chúng nó giao hòa vào nhau, chìm vào giết chóc vô biên u ám cùng Tư Tịch.
Hắn đứng ngoài cùng phía bên phải, như một bậc sát thần cả người nghiêm nghị, lãnh khốc vô tình nhìn chăm chú năm nghìn người còn sống. Trong mắt hắn, dường như sinh mệnh đều là thứ không đáng nhắc tới. Nếu có người dám làm ra chuyện giết cười cướp bảo vật, mọi người sẽ không nghi ngờ gì, kiếm của hắn chắc hẳn là kiếm rút ra khỏi vỏ đầu tiên.
Càn Khôn Âm Dương Phiến! Mặt quạt màu trắng, nan quạt thì đen, cây quạt hai màu đen trắng này dùng giấy mềm mại nhất làm mặt quạt, dùng kim loại lóe sáng không biết tên chế tạo thành chín cái nan quạt cứng nhất, sự nhu hòa trên thần khí này hiện lên rất tinh tế.
Sau khi Mộc nhị gia lĩnh hội ý của đại ca, lập tức kinh ngạc, người mà Uyển gia đó dẫn đến hình như chưa từng vào trong thần mộ, họ... vẫn luôn ở bên ngoài đợi, hơn nữa, thực lực của họ, đến hắn cũng không phân biệt ra được, chắc là bị huyễn khí nào đó ngăn cản thăm dò.
- Cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Hại ta lo lắng chết được!
Hoắc Cửu Tâm vội vàng tiến lên kéo tay của Tử Nguyệt, thấp giọng nói:
Trận thế cấp bậc này đến ba tộc thành Xích Uyên cũng không thể kề vai!

Cấp bậc đè chết người, cho dù ngươi có thần khí, ngươi cũng phải ngoan ngoãn giao bảo vật ra!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.