Chương 225: THU HOẠCH HAI VIÊN NGUYỆT MINH CHÂU


Không có bằng hữu, người thân và người yêu, những ngày tháng như vậy, ai lại muốn trải qua?

Lời nguyền này giống như có m8ột cây dao đâm vào trái tim của người ta, máu tươi đầm đìa.

Sắc mặt của Hoắc Cửu Tâm bỗng nhiên thay đổi rõ rệt, lùi lại3 ba bước, Bách Lý Kỳ An kịp thời đỡ lấy nàng ta, nàng ta mới không ngã xuống vì cõi lòng trở nên trống rỗng.
- Có câu nói vẫn chưa nói với muội, Nguyệt, Nguyệt của ta... Ta... vào... vào lúc đầu tiên gặp muội, thì đã yêu muội rồi...
Y nói xong câu này, cả người đều sáng lên.
- Lạc Vân! Lạc Vân...! Không...! Huynh không thể làm vậy! Huynh không phải Túc Phi! Huynh sẽ không đối với ta như hắn...! Ồ không...!
Bách Lý Kỳ An hứa hẹn:
- Chúng ta sẽ không giống bọn họ, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không khiến muội chịu tổn thương gì.
- Cảm ơn huynh, Kỳ An.
Tử Nguyệt run rẩy ôm lấy y.
Y nói:
- Đồng ý với ta, chăm sóc tốt bản thân.
Bách Lý Kỳ An nắm chặt tay nàng.
Hoắc Cửu Tâm ngoái đầu nhìn về phía nam nhân:
- Kỳ An.
- Tam Nguyệt Minh Châu, xin hãy hóa chấp niệm và ký ức của ta thành tiên linh vĩnh viễn bất tử, bầu bạn với nàng suốt đời suốt kiếp, nếu lời nguyền rủa đó thật sự linh nghiệm, xin được bên cạnh nàng, làm bạn với nàng, người thân của nàng, người yêu của nàng.
- Phụt...!
Máu tươi phun tung toé ở trên gương mặt nhăn nhó vô cùng đau khổ của Tử Nguyệt.
Bởi vì, có người, vì bọn họ mà hiến dâng sinh mệnh quý giá và trẻ trung.
- Các chủ! Tiểu Nhân đã trở lại! Chuyện này... Các chủ...!
Phi Quân Tử dẫn theo nam tử mặc cẩm bào màu lục xông vào, ở cùng bọn họ, còn có Uyển Hồng Diệp. Khi ba người trải qua cuộc chiến đẫm máu, giết đến địa cung, gặp phải cảnh trước mắt, lập tức không biết nên như thế nào cho phải nên cứng đờ người tại chỗ.
Hắn không biết nên an ủi mọi người thế nào, nhưng Tô Lạc Vân, một quý tộc thanh nhã tuấn tú như thế, một nam tử lương thiện tràn đầy lòng nhân ái như thế, một đại phu cứu bá tánh khắp thiên hạ như thế lại chết ở nơi này...
Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Hắn khiến người ta đau lòng, lại khiến người ta kính phục.
Hoắc Cửu Tâm nói.
Lúc mọi người còn đang chìm trong bi thương, giọng nói lo lắng của Linh Lung chợt vang lên từ trong xúc xắc:
- Hơi thở của bốn viên Nhiếp Linh huyết thạch biến mất, chúng bị người ta lấy đi rồi! Các ngươi mau đuổi theo! Đi mau!
Uyển Thanh Đồng nhìn thấy em gái ruột, vội vàng tiến lên, ôm lấy nàng, không buông ra:
- Tam muội, Lạc Vân đi rồi, tam muội, bây giờ ta cuối cùng cũng biết đại ca đã đi như thế nào...
Uyển Hồng Diệp trí tuệ tuyệt đỉnh, lập tức hiểu ra, chút hận thù cuối cùng đối với Lâu Tử Nguyệt cũng tiêu trừ trong chớp mắt:
Hắn quên mình vì người, vì để triệt để hủy diệt Hiên Viên Quy Minh mà hy sinh khiến mọi người đều kính phục vô cùng! Hắn là một chiến sĩ dũng cảm!
Lúc này Hoắc Cửu Tâm mới hiểu được, Túc Phi đã chết như thế nào, nàng ta không cam lòng, không cam lòng mà! Nhưng không cam lòng thì đã sao? Nàng ta không thắng được nàng! Bất luận nàng ta cố gắng đến mấy, bất luận ở phương diện nào, nàng ta đều không thắng được nàng!
- Cửu Tâm.
Lạnh... Sự lạnh lùng của nàng đã khiến Hoắc Cửu Tâm cũng rung động đến tột đỉnh! Thử hỏi trong thiên hạ, còn có ai có thể nói ra những lời này!
Mắt Tử Nguyệt hơi rủ xuống, huống hồ, nàng là Dạ Nguyệt, không phải Tử Nguyệt. Nhưng vì sao trái tim vẫn còn run rẩy. Nàng đang che giấu gì đó, hay là...
Sương mù tản ra, thanh khí bay lên, Tô Lạc Vân nghe thấy mọi thứ, đáy mắt lóe lên sự phức tạp, lập tức nuốt nỗi đau trong lòng xuống, nói với Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt, để ta ôm muội thêm lần nữa, để ta ôm muội thêm lần nữa.
Nàng ôm y.
Y nói:
Túc Phi như thế, Hạo Thần như thế, Lạc Vân cũng như thế...
- Ùng ục, ùng ục, ùng ục...
Nước trong huyết trì nổi lên bong bóng, thần khí kêu
keng
một tiếng, trở về trong tay chủ nhân, chỉ là không ai vui nổi.
Đó chính là linh hồn của Hiên Viên Quy Minh sao? Quả thật là màu đen...
Tử Nguyệt cười lạnh, lạnh như băng nói với đám sương mù đen đó:
- Hừ! Ta vốn là người lãnh đạm, ngươi nguyền rủa ta những thứ này, cũng thật dư thừa! Hiên Viên Quy Minh, uổng phí một phen hảo tâm của ngươi rồi!
- Chăm sóc bản thân cho tốt, ta đi Minh giới, đoàn tụ với các huynh đệ, là chuyện tốt... Muội đừng khóc...
Lời nói đứt quãng truyền đến, bên tai đều là lời nói của y.
Y nói:
Bách Lý Kỳ An vội vàng hỏi:
- Ở đâu?
- Đi đến phía đông.
- Ta đồng ý với huynh.
Tử Nguyệt gật đầu, dường như không kìm nén được, mặc cho nước mắt lăn dài trên mặt.
Y ở bên tai nàng dịu dàng mà thâm tình nói:
Tử Nguyệt vứt bỏ tất cả sự phòng bị và ngụy trang, gào khản cả cổ, gọi tên y một cách thê lương, nhưng người này chỉ cười, như lần đầu mới gặp, nụ cười tuyệt mỹ, thanh nhã tuấn tú...
Tô Lạc Vân một tay cầm Tam Nguyệt Minh Châu, một tay nắm liềm Tử Thần, chọc vào ngực, tự quyết ở trước mặt nàng.
Vào thời khắc ngã vào lòng Tử Nguyệt ấy, y nắm chặt Tam Nguyệt Minh Châu, hèn mọn khẩn cầu trong lòng:
Thanh Đồng vội nói:
- Ta và Hồng Diệp cũng cùng qua đó xem thử.
Ở lại đây cũng không phải chuyện tốt, người ta đều là người của Thất Tinh các, cho họ thời gian ở riêng với nhau cũng tốt.
Linh Lung trả lời.
Bách Lý Kỳ An và Hoắc Cửu Tâm liếc nhau, lập tức nói:
- Ta đi với Cửu Tâm, các ngươi ở lại đây với Tử Nguyệt.
Lúc mọi ngư9ời bị làm cho kinh sợ... Lâu Tử Nguyệt... lại cười lạnh, khiến mọi người bao gồm Bách Lý Kỳ An đều vô cùng kinh ngạc. Nàng... Nà6ng là người bị nguyền rủa, còn có thể cười được sao?
Tiếng nguyền rủa quanh quẩn trong vương điện, hồi lâu không ngừng v5ang vọng.
Một lớp khói đen bốc lên từ trên đầu Tô Lạc Vân.
- Nhị ca, chúng ta đều phải sống thật tốt, chúng ta nhất định có thể sống sót về nhà mà! Cha và mẹ đều đang đợi chúng ta đó.
Uyển Thanh Đồng ôm nàng, hai người cứ ôm nhau khóc nức nở như vậy.
Mi mắt Bách Lý Kỳ An hơi rủ xuống, thu hồi Cửu Tiết Vương Trượng của mình. Hắn cảm thấy rung động, cũng cảm thấy lúng túng.
- Ta sẽ nói với họ, muội sống rất tốt, rất tốt...
Gương mặt y tươi cười nói:
- Đồng ý với ta, hợp táng ta và Tiên Cúc trong lăng mộ Tô gia, để ta đời này bên cạnh cô ấy...
Tử Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân hồn bay phách lạc, hồn rời thân xác, đau đớn tột cùng...
Nàng ôm thắt lưng của y, nắm chặt viên xúc xắc Linh Lung óng ánh mượt mà trong lòng bàn tay, mười ngón tay đan nhau, bóp vào thịt, không hề biết đau đớn, chỉ biết ôm lấy thân thể vẫn còn ấm nóng của y.
Lại một lần nữa, lại một lần nữa...
- Ừm, đi thôi!

Sau khi bốn người rời đi, chỉ còn lại năm người Tử Nguyệt.

Giờ này khắc này Lâu Tử Nguyệt căn bản không có cảm giác gì, nàng chỉ biết, nàng đã lần nữa mất đi bằng hữu tốt nhất. Có lẽ những lời nguyền rủa đó thật sự linh nghiệm, nàng sẽ mất đi mọi thứ, nàng không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu...

Không, tuyệt đối không thể xảy ra!

- Vù vù vù...! Vù vù vù...! Vù vù vù...!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.