Chương 290: BỊ ÁM HẠI
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1384 chữ
- 2022-02-06 11:23:22
Bỗng nhiên, vòng tay lỏng ra, sắc mặt nàng kinh ngạc.
Tiểu hồ ly hóa thành hình người.
- Tứ Nguyệt Minh Châu!
Lâu Tử Nguyệt vui mừng đến mức muốn lao ra khỏi kết giới, nhưng cũng may Hạo Thần kịp thời ngăn nàng lại, trầm giọng nói:
Chẳng phải Lâu Như Họa nói rằng, hắn muốn tìm lại người mình yêu sao? Nàng không nhìn thấy một viên Nguyệt Minh Châu nào. Dựa theo suy đoán của nàng, người yêu của Bắc Đường Xu hẳn là ở trong một trong số những viên Nguyệt Minh Châu còn lại.
Bỗng nhiên, nàng run lên, nghĩ đến những lời lúc nãy Bắc Đường Xu nói với nàng, điều ước của chúng ta... sắp được thực hiện rồi, hắn rốt cuộc là có ý gì?
Lâu Tử Nguyệt cầm tay Hạo Thần, nói:
- Sắp gặp cha ta rồi, không biết ông ấy dáng dấp như thế nào.
- Hạo Thần! Ta tìm huynh thật là cực khổ. Huynh trở lại là tốt rồi.
- Ta thật hâm mộ bọn họ.
<5br>Cửu Mị thần sắc sáng lên, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Khi mọi người đang tự phủ định, bỗng nhiên vang lên bên tai một âm thanh chói tai, như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến tất cả mọi người chấn động.
Lâu Như Họa sợ hãi thất sắc.
- Con gái!
- Ta hiểu rồi.
Nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy Tứ Nguyệt Minh Châu chắc là dễ mở ra nhất, vì vậy nàng đem ý niệm đi sâu vào Tứ Nguyệt Minh Châu trước, chỉ thấy viên Minh Châu màu trắng ngà này ở trên đỉnh đầu nàng, không ngừng chuyển động. Dưới sự thúc giục của ý niệm của nàng, tốc độ chuyển động càng lúc càng nhanh, cuối cùng đột nhiên, phát ra âm thanh đâm rách không khí, hết sức khó nghe.
Giọng nói lạnh như băng của Lam Cơ phá tan hết thảy cảnh tượng mập mờ, ngưỡng mộ, tốt đẹp.
- Xem ra ba viên Nguyệt Minh Châu cộng hưởng thành công có thể dẫn ra Nguyệt Minh Châu trong không gian rối loạn hay không, tiếp theo mới là mấu chốt.
- Nguyệt... Ta đã trở lại!
- Hạo Thần!
Tâm thần Lâu Tử Nguyệt chấn động, cả người run lên, nước mắt trào ra, dùng hết sức ôm lấy eo của hắn, vùi đầu6 vào trong ngực hắn.
Lam Cơ cực kỳ kích động, nước mắt trào ra.
- Nhị tiểu thư, người rốt cuộc đã về nhà!
Người đàn ông mặc áo cẩm bào màu 8xanh sẫm, bên hông đeo Yêu Nguyệt Đao, trước ánh mắt hơi kinh ngạc của Lam Cơ và Cửu Mị, chậm rãi đi tới trước mặt Tử Nguyệt.
K3hi Lâu Tử Nguyệt còn đang trong trạng thái đờ đẫn, hắn ngang tàng mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng.
Tử Nguyệt nói chắc chắn:
- Dạ Diên sẽ không quên chúng ta!
Khi kết giới được dỡ ra, Lâu Tử Nguyệt mới phát hiện hóa ra gió bên ngoài kết giới lớn như vậy! Bách Lý Hạo Thần nhìn thân hình mong manh của nàng, vô cùng thương xót, giống như nàng sắp bị gió thổi đi vậy.
Trên bầu trời đen kịt, trăng tròn, sao sáng.
- Con mở ra?
Lâu Như Họa liếc nhìn Bắc Đường Xu, nói:
Bách Lý Hạo Thần nhíu mắt, sắp xếp lại trí nhớ, lẩm bẩm:
- Không chỉ là cha nàng, còn có Dạ Diên, hy vọng hắn không quên chúng ta.
Thật là vui, Hạo Thần đã trở lại! Nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần như vậy, vô cùng thân thiết.
Khi tất cả bụi đã lắng xuống, khi cái miệng không gian cao bằng hai người không còn động tĩnh gì nữa, tất cả mọi người đều trầm xuống. Chẳng lẽ không tác dụng gì sao? Chẳng lẽ truyền thuyết là giả sao?
- Muốn thử thì cùng thử cả đi.
Tây Môn Trác đem viên Nhị Nguyệt Minh Châu của hắn đưa vào tay Tử Nguyệt, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Đợi một lát nữa.
Đó mặc dù là tín vật tình yêu của hai người bọn họ, nhưng cũng không thể ra ngoài lấy nó giữa lúc nguy hiểm thế này.
Thần sắc Lâu Tử Nguyệt tối sầm lại, liếc mắt nhìn mấy người Tây Môn Trác và Bắc Đường Xu, đều là vẻ mặt
chỉ có nhà ngươi mới được thôi
. Tử Nguyệt ngẩn ra, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Được, vậy ta thử xem.
Lâu Tử Nguyệt thầm nghĩ, cộng với viên Minh Châu nàng đang có, từ Nhất Nguyệt đến Cửu Nguyệt, toàn bộ các viên Minh Châu đều ở đây, chỉ còn lại Thập Nguyệt, Thập Nhất Nguyệt và Thập Nhị Nguyệt, ba viên này không biết đi đâu.
Lâu Tử Nguyệt nhíu mày, nhìn ba người Bắc Đường Xu đóng vết nứt không gian, trong bụng hồ nghi, chuyện lạ... Bắc Đường Xu muốn cái gì?
Hoa đào không còn nữa, một vùng hoang vu, cuồng phong thổi loạn, bụi đất tung bay.
- Tử Nguyệt! Mau mở Nguyệt Minh Châu ra đi, ta muốn vào xem cha con.
Lâu Tử Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lồng ngực đau nhói, khí lực tiêu tán cực nhanh, huyền lực không cách nào ngưng tụ... Có người ám hại nàng...
Nếu không phải Bách Lý Hạo Thần đỡ nàng, có lẽ giờ phút này nàng đã ngã xuống.
- Bát Nguyệt Minh Châu?
Lâu Tử Nguyệt nhìn viên Minh Châu thứ ba từ vết nứt không gian bay ra, tất nhiên không phải vì nàng đã nhìn thấy Bát Nguyệt Minh Châu nên có thể khẳng định tên của nó, mà bởi vì mẹ nàng xúc động lạ thường.
- Hắn nói chỉ có con mới có thể mở.
- Mẹ chắc chắn không đùa đấy chứ?
Liên tiếp, viên Nguyệt Minh Châu thứ hai và thứ ba cũng bay ra.
- Nhị Nguyệt Minh Châu...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhúm, nói:
- Vừa rồi, vừa rồi có một sức mạnh rất lớn ngăn cản ta kết nối với nó. Rốt cuộc, ai trong số các ngươi đã giở trò?
- Phốc!
Bỗng nhiên từ miệng Lâu Tử Nguyệt phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt của Tử Nguyệt trắng bệch. Hạo Thần đưa tay ra che lỗ tai nàng. Lòng bàn tay áp sát vào tai nàng phát ra một lớp ánh sáng mỏng màu xanh lục, hi vọng có thể làm giảm tổn thương tới thính lực.
Chỉ thấy một viên Minh Châu sáng rực từ không gian rối loạn cuồng bạo tận cùng bay ra. Mọi người kinh ngạc, đó là…
- Cuối cùng đã đóng lại...
Lam Cơ thở phào nhẹ nhõm, nhìn không gian hoàn hảo nguyên vẹn, còn cả vết nứt không gian đã biến mất, lúc này mới nhìn Cửu Mị một cái, dỡ bỏ kết giới.
- Làm việc tốt phải làm đến cùng, ngươi cho ta máu của Chu Tước, chắc không muốn nó bị lãng phí chứ? Tính mạng của xá muội, xin giao hết cho ngươi.
Lâu Tử Nguyệt sửng sốt, bị vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của hắn làm cho kinh động, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:
- Ta cần ngươi, cần những viên Nguyệt Minh Châu này, các ngươi đừng ai hòng chạy khỏi đây.
Lâu Tử Nguyệt ngay cả thời gian khiếp sợ cũng không có, toàn thân mềm nhũn dựa vào trong ngực Hạo Thần, ôm thật chặt cổ hắn, nói nhỏ bên tai hắn:
- Dĩ nhiên là ta.
Bắc Đường Xu tiến lên. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói:
- Vừa rồi, vừa rồi...
Lâu Tử Nguyệt cố gắng kìm lại hơi thở cực mạnh phá hủy huyền lực của nàng trong nội tâm, nhưng cũng không thể xoay chuyển tình thế...
Không, không phải như vậy.
Nhất định có sai sót ở chỗ nào đó.
Bỗng nhiên, bên tai truyền tới giọng nói lo lắng của Như Họa.
Tử Nguyệt sững sờ, không hiểu:
- Đừng làm gì vội.
Nàng cất ba viên Nguyệt Minh Châu vào không gian Tinh Khuyết, cho dù chết, cũng không để cho Bắc Đường Xu lấy được.
Ai cũng có thể nhìn ra Lâu Tử Nguyệt không nói thật. Đâu chỉ là một sức mạnh cực lớn ngăn cản nàng kết nối với Nguyệt Minh Châu, rõ ràng là Bắc Đường Xu đã âm thầm hại nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.