Chương 293: SƯ ĐỒ ÂM TAM KIẾM


Đột nhiên, hai bóng người đi ra từ Tứ Nguyệt Minh Châu khiến hắn kinh sợ, ngạc nhiên đến mức quên đi cả sự khó chịu của Lâu 8Tử Nguyệt và Dạ Diên.

- Sư thúc? Hoàng huynh?

Bách Lý Hạo Thần cảm thấy có thể là mình bị hỏng não rồi, có 3phải nhìn nhầm người rồi không?
Bách Lý Long Dận giải thích:
- Đệ có biết, vì sao phụ hoàng trước nay đều không nhìn thẳng đệ lần nào không? Vì sao người chưa từng thích đệ? Hơn nữa người chưa từng biểu đạt tình yêu đối với đệ ở nơi chính thức... Không phải vì người không yêu đệ, mà là quá yêu đệ, người muốn bảo vệ đệ. Người không muốn vì sự quan tâm của mình mà khiến đệ đứng trong tầm mắt của mọi người. Đôi mắt của đệ không hề mù, nếu như đệ được mọi người quan tâm, rất nhanh sẽ có người biết bí mật này của đệ...
Bách Lý Hạo Thần kinh ngạc trong chốc lát, vô thức nhẹ nhàng xoa hai mắt của mình, hỏi:
Nhưng may là bản thân họ không quên hy vọng, không đánh mất đối phương.
Bách Lý Long Dận kích động đến mức không kiềm chế được mà run rẩy, nhìn thấy người thân cùng huyết thống là hắn, cho dù rốt cuộc giữa hai người có ân oán gì với nhau, hắn ta vẫn không thể áp chế sự dao động cảm xúc trong lòng, mắt chảy lệ nóng, hắn ta đi lên phía trước, ôm lấy Hạo Thần.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hạo Thần, Bách Lý Long Dận kích động cực kỳ, nói lời xúc động lòng người:
- Lục hoàng đệ, đến lúc đó đừng quên mời hoàng huynh uống rượu mừng.
- Nhất định.
Bách Lý Hạo Thần đáp.
- Sao huynh biết được?
Bách Lý Long Dận nói hết những điều mình biết:
- Đệ đừng quên, khi đệ ra đời, mẫu hậu của ta sớm đã là chủ hậu cung rồi, chuyện gì có thể giấu được bà ấy?
Khi hai sư đồ Âm Tam Kiếm và Bách Lý Long Dận nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần, đều lộ ra9 dáng vẻ lạ lùng, kinh ngạc đến tột đỉnh.
Không, không chỉ vậy! Từ thời khắc họ nhìn thấy đại lục Huyễn Thải thật s6ự đó thì đã vui mừng điên cuồng đến mức không thể tự chủ rồi!
Trời biết bọn họ ở trong Tứ Nguyệt Minh Châu bao nhiê5u năm, nếu không phải có tiên linh như Dạ Diên, nâng đỡ lẫn nhau với hai sư đồ họ, họ có thể sẽ quên đi đối phương, quên đi thời gian, cuối cùng lựa chọn cái chết. Trong linh khí dày đặc của Tứ Nguyệt Minh Châu, có được sự vĩnh hằng và yên giấc...
Bách Lý Long Dận thở dài một tiếng, nói:
- Ta nói những thứ này, không phải vì để đệ tha thứ cho ta. Ta biết sự đố kỵ của ta đã hại đệ, nhưng phụ hoàng yêu đệ. Đệ nhất định đừng phụ tâm ý của người, lúc về nhà thì đi thăm người nhiều một chút.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Bách Lý Hạo Thần, hắn nhất thời không biết nên xử sự thế nào.
Lâu Trạch Thiên nhìn thấy con gái nhà mình lộ ra vẻ hạnh phúc ngọt ngào trên mặt, nên không dám nói xấu gì nữa, cuối cùng họ cũng đợi được đến lúc sau cơn mưa trời lại sáng rồi...
Tuy rằng ông không hiểu vừa rồi xảy ra gì cho lắm, nhưng con rể, con gái, cháu gái, cháu trai, cháu rể đều yên ổn ở đây, ông không lo lắng gì nữa, Lâu Trạch Thiên cởi mở cười nói:
- Trở về thì tốt rồi, nhiều năm như vậy không gặp, con phải bù đắp cho hai mẹ con nó thật tốt nhé!
- Đó chính là con gái của chúng ta.
Lâu Tử Nguyệt đang đứng đối diện Bách Lý Long Dận, cùng nghe chuyện cũ của vị quốc chủ Chu Tước đó với Bách Lý Hạo Thần. Ai ngờ đột nhiên cổ tay bị chùng xuống, nàng sững người, phát hiện Cẩm Dạ kéo nàng, sau đó hắn khẽ nói bên tai nàng:
- Cô phụ ở đó, muốn gặp muội.
- A ha! Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng trở về rồi!
Nam nhân quay đầu, lộ ra gương mặt đại thúc vô cùng lạnh lùng, râu ria xồm xàm, nhưng không hề phá hỏng chút mỹ cảm nào, đúng là Tử Khôn không nghi ngờ gì. Khi nhìn thấy là nhạc phụ đại nhân, ông vội cung kính kêu:
- Cha, con trở về rồi.
Lâu Trạch Thiên trách cứ ra mặt nhìn chằm chằm con gái nhà mình, ông rất tức giận, tiểu tử này lại đến con gái mười lăm tuổi cũng không biết! Sao làm cha được đây?
Lâu Như Họa đỏ mặt, e thẹn nói:
- Huynh làm cha rồi!
- Ta thế này là sao vậy?
Lâu Trạch Thiên dưới sự chăm sóc của Ôn Linh Lan, cuối cùng cũng tỉnh lại, mà Lâu Cẩm Dạ cũng tỉnh theo, mơ mơ màng màng từ mặt đất đứng lên. Ôn Linh Lan còn chưa nói xong vừa rồi xảy ra cái gì, Lâu Trạch Thiên đã chạy đến bên cạnh con gái nhà mình rồi.
Bỗng nhiên, Lâu Trạch Thiên cười lớn đến nỗi bụi đất bay tung, ông vỗ vai một nam nhân từ phía sau:
- Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy rồi... Có thể gặp được người thân thật sự quá tốt rồi! Lục hoàng đệ, chuyện trước đây đều là lỗi của ta, ta làm quá nhiều chuyện xấu, ông trời có thể chính là vì trừng phạt ta, mới khiến ta chịu mọi giày vò. Bây giờ ta trở về rồi, ta xin lỗi đệ vì chuyện sai trái từng làm. Ta nói thật, những Vương phi đó của đệ đều là ta phái người giết hại.
Thần sắc Bách Lý Hạo Thần lạnh lùng, đẩy ra cái ôm của hắn, lạnh giọng hỏi:
- Vì sao?
Tử Khôn còn chưa hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc thì đã rơi vào lọ mật màu hồng khác, ông có con gái rồi... Vì sự vui mừng bất ngờ làm cha khiến ông trở nên luống cuống, chỉ muốn gặp ngay con gái mình.
Cẩm Dạ thấy thế, đưa mắt ra hiệu cho Như Họa cô cô, tự mình đi tìm Lâu Tử Nguyệt.
Lâu Như Họa chỉ vào phương hướng Cẩm Dạ đi qua, nói:
- Ông nội?
Lâu Tử Nguyệt bị Lâu Cẩm Dạ kéo qua đó, nhìn thấy người thân đều đang chờ nàng, nàng chần chừ một lát, nói:
- Mẫu thân.
Ánh mắt Bách Lý Hạo Thần vô cùng sắc bén, trông ra xa, lập tức nhìn thấy Tử Khôn, thế là hắn nói với Bách Lý Long Dận:
- Tam hoàng huynh, những lời này lát nữa hẵng nói, bây giờ ta phải cùng Nguyệt Nhi gặp trưởng bối rồi.
Bách Lý Long Dận sửng sốt, khiêm nhường lễ độ nói:
Tử Khôn lộ ra vẻ ngạc nhiên trong mắt:
- Hai mẹ con?
- Con không nói với nó à?
Bách Lý Hạo Thần không tin, phụ hoàng vô cùng xa lạ đó lẽ nào thật sự vì muốn bảo vệ mình nên mới luôn luôn tỏ ra chán ghét mình sao...?
- Không, huynh nhất định là đang gạt ta.
Hạo Thần lắc đầu.
- Ừ, ừ!

Lâu Như Họa vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được, kéo nàng vào trong lòng, dỗ dành một cách thắm thiết:

- Kêu thêm một tiếng mẫu thân có được không?

Bị bà kéo vào trong lòng, toàn thân Tử Nguyệt run lên, cả người đều chìm trong hạnh phúc, có được cảm giác vui mừng to lớn, nàng gọi rất vui vẻ, lại gọi thêm một tiếng:

- Mẫu thân...

- Dao Nhi! Dao Nhi của ta! Ta nhất định cứu sống muội!

Lúc này, còn chưa đợi Tử Khôn giao lưu với con gái nhà mình, nói được nửa câu, Tây Môn Trác cuối cùng cũng đẩy quan tài rơi ở giữa đống đổ nát ra, một tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người run lên, nhìn về phía hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.