Chương 314: TỬ NGUYỆT HỒI ÂM THẬT THÚ VỊ


Cưới nàng, yêu nàng, sủng nàng, thương nàng, chăm sóc nàng là tâm nguyện lớn nhất của ta. Nhưng sinh mệnh của ta không chỉ thuộc về 8cá nhân ta, ta còn gánh vác kỳ vọng của trưởng bối, nên ta đường xa đến nước Bạch Hổ, ở cùng mẫu phi, cứu trợ người cần cứu trợ ở đ3ây.

Ta không cầu xin xa xỉ rằng nàng sẽ tha thứ, chỉ mong sau này bù đắp.
Tử Nguyệt gật đầu:
- Được, ngươi đi đi.
Đôi mắt Tử Nguyệt tràn đầy khát khao, giọng điệu kiên định nói:
- Tư Mệnh, ta phải viết lá thư hồi âm cho chàng ấy, ngươi giúp ta chuyển giao.
- Vương phi, nếu có thư hồi âm, thuộc hạ lập tức đưa cho người.
Tư Mệnh cung kính nói.
Tử Nguyệt khoát tay nói:
- Điều này ngươi đừng quản, mau đi đi, ta ở đây đợi ngươi.
Càng viết càng không thuận, Tử Nguyệt cũng không cẩn thận viết mấy chữ giản thể lên, ảo não hồi lâu, nàng vò giấy thành một khối, ném lên đất, lại tiếp tục viết. May mà bản lĩnh của nguyên chủ rất tốt, chữ nào cũng biết, nếu không nàng sẽ phải tốn nhiều công phu hơn để viết một lá thư.
- Tư Mệnh, ta viết xong rồi.
- Tư Mệnh, ngươi nói tại sao con người lại kỳ lạ như vậy? Lúc không thích, hắn cả ngày dính lấy ngươi, ngươi cũng không cảm thấy trân trọng. Đợi đến khi không cẩn thận bị hắn cướp đi trái tim, thích hắn rồi, muốn để hắn luôn bên cạnh, hắn lại biến thành mây trôi góc trời, luôn cách biệt với ngươi.
Tư Mệnh đứng bên cạnh nàng, thần sắc ngẩn ra, lắc đầu nói:
Nghĩ thế, nàng liền nở nụ cười.
Chữ của nàng không phải không đẹp, mà là bút lông ngỗng đó dùng không thuận tay, chỉ riêng luyện chữ, nàng đã dùng nửa canh giờ, tốt xấu gì thì cũng có thể xem được. Nhưng nàng mở thư Hạo Thần viết cho nàng ra, nét chữ rất đẹp, còn đẹp hơn cả thư pháp gia, lập tức cảm thấy vô cùng áp lực, liệu hắn có chê nàng không?
- Vương phi? Người cần thứ đó để làm gì?
Không phải Tư Mệnh lắm miệng hỏi một câu, Vương phi không phải muốn viết thư hồi âm cho Vương gia sao? Lúc này cần lông ngỗng, chẳng lẽ muốn gửi lông ngỗng cho Vương gia hay sao?
Cảm giác u ám trong lòng vì chưa đột phá được nút thắt tu luyện theo đó mà tiêu tan, tâm trạng giống như bay lên mây, làm bạn với ánh trăng sáng trong của đêm nay.
Lâu Tử Nguyệt ra khỏi cửa, váy dài quét đất, bước qua bậc cửa, nàng ngồi trên bậc thềm, nhìn ánh trăng sáng ngời, hỏi:
- Vâng.
Tư Mệnh rời đi.
Ba ngày sau, Bách Lý Hạo Thần nhận được thư hồi âm của Tử Nguyệt.
Điều khiến Tư Tịch cảm thấy kỳ lạ là sau khi Vương gia xem thư xong, vô cùng vui mừng, xem liên tiếp ba lần, sau khi xem xong, hưng phấn hỏi hắn một chuyện:
Nhìn thấy Tư Mệnh rời đi, Tử Nguyệt cầm lấy một sợi lông ngỗng dài nhất, lông vũ thon dài tỉ mỉ chuyển động ở đầu ngón tay. Nàng chấm phần gốc của lông ngỗng vào mực đã mài xong, gốc lông ngỗng hút đầy mực, biến thành màu đen.
Tử Nguyệt dùng không quen giấy Tuyên Thành, vì thế cố ý chọn giấy trắng dày nhất, vừa chấm mực, vừa chuyển động trên trang giấy trắng như tuyết.
Tư Mệnh tưởng nàng không muốn để người khác nhìn thấy mình viết gì, mau chóng trả lời:
- Vâng, thuộc hạ đợi người ở bên ngoài.
- Thuộc hạ không hiểu tình cảm nam nữ, nhưng thuộc hạ biết người và Vương gia là do trời tác hợp, nhất định sẽ có một kết quả mỹ mãn.
- Nhất định sẽ có, chỉ cần trái tim của bọn ta gắn liền với nhau.
Ta rất tốt, rất tốt, rất tốt, chớ nhớ nhung.
Mong nàng cũng bình an.
Nhổ mười mấy cái lông ngỗng trắng như tuyết, Tử Nguyệt vội vàng nhận lấy, nghĩ ngợi, nàng vẫn không muốn bị người khác phát hiện chuyện mình không biết dùng bút lông, vì thế nói:
- Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta viết xong sẽ đưa cho ngươi.
Tử Nguyệt hô một tiếng về phía cửa.
Đi vào thư phòng, khi nhìn thấy một phong thư dày được Vương phi cầm trong tay, Tư Mệnh mau chóng cung kính tiếp nhận, thầm nói, phồng như vậy, chẳng lẽ thật sự là lông ngỗng hay sao?
Vì thế, Tử Nguyệt ngồi ở trước bàn sách, gõ gõ mặt bàn gỗ lim, trước mắt chợt sáng lên, cuối cùng có chủ ý, ra lệnh:
- Tư Mệnh, ngươi đi tìm chút lông ngỗng cho ta, loại lớn.
Ta nợ nàng quá nhiều, không biết nên nói gì nữa.
Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, nhưng cầm bút lên lại chỉ có thể viết ra lác đác vài từ.
Hạo Thần.

Lâu Tử Nguyệt xem thư ba lần, trong lòng cảm động không thôi, dâng lên từng trận ấm áp, hận lúc này không thể chạy như bay đến bên cạnh Hạo Thần, ôm lấy hắn, khiến hắn và mình biến thành một người, không chia xa nữa.
Tư Mệnh vừa muốn đi, lại xoay người trở về:
- Hay là để thuộc hạ giúp người quét dọn phòng trước đã.
Khi Tư Mệnh vô tình cúi đầu, nhìn thấy mấy chục khối giấy vo tròn dưới chân Vương phi, Tư mệnh kinh ngạc, chẳng lẽ Vương phi vì viết lá thư này mà viết mấy chục lần sao?
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không sao có thể viết hơn một canh giờ chứ?
Từ lần đầu tiên gặp nàng, thì ta đã thề phải cưới được nàng.
Sau đó, ta lại ngủ say nhiều năm, không thể bên cạnh nàng.
Mà ta của lúc tỉnh dậy lại lạnh nhạt nàng, xa cách nàng, thậm chí là chán ghét nàng...
Vào những ngày tháng ta mất trí nhớ này, nàng tôn trọng ý nguyện của ta, chăm sóc ta, cùng ta tìm ký ức trở về. Bây giờ nghĩ lại, thời khắc đó là ký ức đẹp đẽ nhất của ta, nàng dịu dàng, nhẫn nại hơn bao giờ hết.
Tử Nguyệt lắc đầu, đốt hết đống giấy mà mình vứt dưới đất, than nhẹ một tiếng:
- Nếu bị người khác phát hiện thứ mà Vương phi của họ viết khó coi, không biết sẽ nghĩ gì? Chỉ có tiểu hồ ly nhìn thấy được, chàng ấy chắc sẽ không lấy cho người khác xem đâu. Ha ha ha ha...
Tử Nguyệt suýt chút nữa đã muốn nhờ Tư Mệnh chấp bút thay nàng rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không thỏa đáng. Lời nàng muốn nói với Hạo Thần, Tư Mệnh đi viết không phải sẽ biến chất sao? Nhưng nếu nàng tự mình viết thì càng khó khăn hơn.
Có trong ký ức nguyên chủ là một chuyện, tự mình đi viết lại là một chuyện khác.
Ta chắc chắn nàng muốn nói nàng không trá9ch ta, sao ta lại nói bù đắp, nhưng đối với ta mà nói, bội ước ngày kết hôn là lỗi lầm và tiếc nuối lớn nhất đời này của ta.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, những lúc ở chung với nàng, những chuyện đáng để hồi tưởng, hóa ra ít đến thế. Nguyệt Nhi, chúng ta 5lúc nào cũng đoàn tụ thì ít mà biệt ly thì nhiều.
Nếu hỏi ta điều ta khắc sâu nhất là gì, thì đó chính là ngày đầu tiên gặp nàng, giọng nói của nàng, sự châm biếm của nàng, nụ cười của nàng đều in dấu trong lòng ta. Nàng đối với ta mà nói chính là vừa gặp đã yêu.
Khi Tư Mệnh chuẩn bị xong hết bút, mực, giấy, nghiên, nàng vừa cầm bút viết tên chợt phát hiện bản thân dường như không biết dùng bút lông lắm. Nàng từ hiện đại xuyên không đến, có thể đọc hiểu cổ văn, lại không biết viết, bút bi đối với nàng mà nói đơn giản hơn, mà trong ký ức nguyên chủ...
- Vương phi? Người làm sao vậy?
Nghĩ đến Vương phi nhà nàng ta tính cách không tầm thường, Tư Mệnh bèn nói:
- Vương phi người chờ đó, ta đi một lát sẽ về.
Thần sắc Tư Mệnh nghiêm túc, nói:
- Vâng, thuộc hạ mài mực cho người.
Nghe vậy, Tử Nguyệt mỉm cười, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối:
- Tư Mệnh, không cần, ta tự mình thu dọn, đưa thư quan trọng hơn.
Điều khiến ta cảm động nhất là nàng vẫn luôn chăm sóc ta lúc hôn mê, hơn nữa chưa từng bỏ mặc mà cứu ta...
Chu Tước nói với ta nàng vì cứu ta mà không tiếc để bản thân rơi vào nguy hiểm, đi Vân Hoang chi cảnh, tìm thấy Chu Tước thần điểu, không ngại mọi thứ mà xin hắn cứu ta.
- Ngươi lén lút hỏi Tư Mệnh xem, Vương phi viết lá thư này trong bao lâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.